Không để ý tới lời khuyên của Văn Liệt, ta chịu đựng cơn đau bò dậy mặc quần áo rồi ăn điểm tâm. Vốn muốn đi tìm Hải Chân, vừa nói ra đã bị nghiêm khắc gạt bỏ, ngay cả ra khỏi cửa cũng không cho phép ta theo, bảo là mấy bữa này xãy ra nhiều chuyện, nói ta nghỉ ngơi cho khỏe.

Trở lại phòng mình không lâu thì Văn Liệt lại vòng trở về, dặn dò ta lúc một mình ở nhà cẩn thận, đặc biệt phải chú ý không thể ở chung một chỗ với Văn phu nhân.

Ngẫm lại cái người này chạy vể chỉ để phân phó một câu thiếu muối thiệt là buốn cười, vây quanh Văn phu nhân có mấy tên vệ sĩ còn sợ được chứ một mình bả thì làm được gì Bả có thể đánh thắng ta à Nhưng mà dáng vẻ nghiêm chỉnh của hắn, ta chỉ có thể cười cười đáp ứng mà thôi.

Nằm trên giường một lát, chẳng thấy buồn ngủ gì cả, đứng dậy tới thư phòng của Văn Liệt một chuyến, phát hiện có người đang quét tước, đành nhàm chán đi loạn trong phủ, gặp được thị nữ tiểu Văn của Văn phu nhân, nói phu nhân tìm ta.

Đang do dự đi hay không đi, Văn đại thiếu gia Văn Tiềm đúng lúc ngang qua, nhắn lại lời của Văn Liệt với tiểu Văn rồi bảo ta quay về, kêu cô bẩm lại phu nhân, có việc gì thì để buổi tối nhị thiếu gia trở về nói sau. Tiểu Văn chần chờ nhưng im lặng, hành lễ rời đi.

Ta biết lời nói của Văn Tiềm không phải thật, bởi hôm nay Văn Liệt sẽ không trở về, hắn tiến cung rồi. Đã lâu không xuất hiện nên ta nhìn về phía Văn Tiềm. Đây là lần đầu tiên ta đối diện thẳng với hắn, trước kia ta chỉ xem hắn như một phần của phông nền.

Văn Tiềm khẽ cau mày, thấp giọng nói: “Ngươi nên cẩn thật hơn, đừng ở chung một chỗ với Văn phu nhân, rất nguy hiểm.”

Ta giật mình kinh hãi, câu cảnh báo này gần giống như đúc với lời nói của Văn Liệt, chẳng lẽ Văn phu nhân là một cao thủ võ lâm thâm tàng bất lộ Bấy giờ Lệ Kinh tiểu thư từ bên kia đi tới, Văn Tiềm không nói thêm điều gì, quay đầu rời đi.

Lệ Kinh tiểu thư tháng tới sẽ xuất giá, thoạt trông nét mặt của cô rất rạng ngời, tuy bất hòa với dì khiến niềm vui của cô không trọn vẹn, nhưng nghĩ tới cảnh đẹp tay trong tay bên người yêu vẫn làm cô không giấu được nét cười nơi khóe môi.

Ta hành lễ với cô ấy, cô cười dịu nói: “Ngươi hôm nay không ở bên cạnh nhị ca à”

Ta cũng cười một cái, gật đầu nói: “Nhị thiếu gia phân phó ta hôm nay ở nhà.”

Văn Lệ Kinh hơi nghiêng đầu, cúi mình về phía ra, phỏng chừng muốn thì thầm điều gì đó. Mà rủi ro, chính là phát sinh trong những giây ngắn ngủi này.

Tầm mắt của ta còn chưa kịp nắm bắt được gì, lưng đã cảm giác thấy một luồng khí lạnh, từ trong đôi mắt đột ngột mở to của Lệ Kinh ta nhìn thấy nguy hiệm, theo bản năng nhào về trước, khóe mắt lưới tới bạch quang, xoay ngang người bảo vệ Lệ Kinh, đầu vai cảm thấy một cơn đau rát buốt, bấy giờ bên tai vang lên tiếng thét lớn.

Dùng cánh tay chống đất, ta ngẩng đầu, một tên hắc y bịt mặt chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết kiếm hiệp hoặc phim truyền hình  đang đứng trước mặt, lưỡi đao bén ngót đâm về phía không lãng phí một tí giây nào.

Sau hai lần ôm cơ thể Lệ Kinh lăn lộn trên đất, sức chống cự của ta tới cực hạn, công kích tiếp thep dường như không thể tránh được, ta nhắm mắt lại, nghĩ thầm: “Hóa ra ở thời Minh, mình đoản mệnh thế này.”

Qua thời gian dự đoán không cảm nhận được lưỡi đao sắc bén đâm vào người, bên tai lại nghe thấy tiếng đánh nhau khác thường, khi mở mắt ra hắc y nhân đã cùng một người nào đó đấu nhau cách hai thước, nhìn kỹ hơn nữa, mém tí hét to.

Người cứu ta, cư nhiên là Văn thái sư.

Ngày thường thoạt trông cụ hoạt động chậm chạp, té ra lại có thân thủ sắc bén như vậy, chưa tới mấy hiệp mà hắc y nhân đã ngã xuống.

Bọn gia phó và hộ viện lúc này mới từ bốn phương kéo qua đây, có người nâng ta dậy, có người đang hỏi tiểu thư Lệ Kinh có sao không, khung cảnh thiệt hỗn loạn.

Một lát sau nhóm nữ quyến mới lần lượt đi tới. Dù sao cũng là đứa bé săn sóc nuôi lớn, Văn phu nhân vừa đến liền lo lắng xem xét Lệ Kinh có bị thương không, tiếp đó nghiêm khắc hỏi ta lai lịch của thích khách, và tại sao muốn giết ta.

Đó cũng là việc ta nóng lòng muốn biết nhất, dĩ nhiên nên trả lời không được. Lúc này Văn phu nhân sai người dẫn ta tới phòng bà để chờ bà hỏi han. Văn thái sư đang kiểm tra thân thể hắc  y nhân, dường như muốn tìm kiếm manh mối nào đó, tất nhiên chẳng quản tên cắc ké như ta, tiểu thư Lệ Kinh bị dọa đến không nói nên lời, được người dìu về phòng, tiểu thư và Anh nhi thì hoa dung thất sắc đứng bên ngoài, ta chỉ có thể mỉm cười an ủi hai người con gái đang lo lăng cho ta.

Ở trong phòng Văn phu nhân hỏi đi hỏi lại ta thích khách là ai cùng với nguyên nhân ám sát ta, quản gia từng thỉnh cầu bà để băng bó vết thương cho ta, nhưng lại bị quát đuổi. Văn Tiềm cũng muốn tới giúp ta, vẫn bị quát đuổi ra ngoài. Vốn từ đầu ta còn nỗ lực để bà tin rằng ta hoàn toàn không biết gì về vụ ám sát, nhưng máu từ vết thương trên vai không ngừng chảy xuống sàn, sức lực toàn thân dần bị bòn rút, khi ta chỉ có thể vô lực ngồi trên sàn nhà, thì mới giật mình phát hiện tất cả mọi người đã bị đuổi ra ngoài cửa, chỉ cả mình ta và Văn phu nhân.

Bà đã không còn truy hỏi chuyện thích khách, chỉ lạnh lùng nhìn ta chảy máu không ngừng. Ta xé một mảnh trên y sam muốn tự băng lấy, nhưng bị bà nắm chặt tay. Cảm giác đau đớn biến mắt, ngón tay lạnh lẽo của người đàn bà này nói cho ta biết, bà ta muốn ta chảy máu đến chết.

“Tại sao” Ta không nhịn được hỏi. Ngoài trừ từng đốp chát với bà ta ra, ta từng xúc phạm bà chỗ nào sao

Môi của bà cong lên nụ cười thản nhiên, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Liệt là của ta, bây giờ ta chỉ có đứa con trai là nó, các ngươi có biết đạt  được nó ta trả giá cái gì không hả Các ngươi không thể cướp nó đi, bất kể là Hải Chân hay là ngươi…”

“Hải… Hải Chân…” Trán của ta bắt đầu đổ lớp mồ hôi mỏng, trước mắt hiện lên gương mặt nhu hòa xinh đẹp của Hải Chân, cùng với nụ cười thuần khiết ấy, sao lại, làm sao có người nỡ nhẫn tâm ra tay muốn giết chết người thiện lương tốt bụng như vậy

“Mạng của nó thật sự quá lớn… Ta chém một đao máu tuôn như suối, so với ngươi của hiện tai còn dữ dội hơn… Nhưng vậy mà nó không chết… Chẳng qua hôm nay, chỉ sợ ngươi không may mắn như nó rồi…” Bà ta nói bằng giọng điệu không hề phập phồng.

Trái tim của ta thắt lại. Hải Chân… Còn có vết thương gai mắt trên cổ tay Hải Chân, đó giờ chưa từng nghĩ tới vất thương ấy là do Văn phu nhân lưu lại. Không tưởng tượng ra lúc đó Văn Liệt tức giận và đau lòng thế nào, mẹ, và người em trai thương yêu nhất, bị tổn thương như vậy, rồi lại không thể trả thù. Ta bây giờ, dường như bắt đầu hiểu rõ tại sao trong hắn, không hề có chút tình yêu và thương cảm nào đối với mẹ mình.

“Bà từng yêu thương Văn Liệt thật sao Không phải bởi hắn là công cụ trói buộc chồng bà, hay chỉ bởi tình yêu của chính bà” Ta biết lúc này còn hỏi mấy câu như vậy thì thiệt buồn cười, nhưng vẫn không nhịn được muốn hỏi.

“Thằng bé chỉ là công cụ mà thôi,” trên gương mặt của Văn phu nhân biểu hiện sự phẫn nộ, bà ta nói như phát tiết. “Ông ta cưới ta, dường như chỉ hoàn thành nhiệm vụ của phụ mẫu, từ sau khi sinh nữ nhi thì đã không còn chạm vào ta… Nếu chỉ một nữ nhi ta không giữ được thứ gì, cho nên ta nghĩ cách sinh một đứa con trai… Quả nhiên… Chỉ cần có tiểu Liệt, vô luận phát sinh chuyện gì ông ta cũng sẽ không vứt bỏ ta… Cho nên ta quyết không buông bỏ tiểu Liệt, ta phải bắt hắn cưới nữ nhân ta chọn, vĩnh viện nằm trong lòng bàn tay ta…”

Ta thở dài khe khẽ. Người đàn bà đáng thương, đã hoàn toàn đánh mất tâm trí, cho nên bà ta đã không nhìn thấy đứa con ấy sớm không còn là người mà bà ta có thể nắm giữ và khống chế, không nhìn thấy chồng bà đã từ bỏ giúp bà hiểu rõ, bà chỉ có thể điên cuồng thương tổn người khác để đối lấy sự an toàn và cân bằng trong hư cấu.

Dường như đầu càng lúc càng choáng, cổ tay tuy đã được thả ra nhưng cuối cùng vẫn không có sức đi xử lý vết thương. Người đàn bà cả một đời dùng phương thức sai lầm để bảo vệ mình đừng sừng sững trước mặt ta. Có lẽ hôm nay ta sẽ chết… Có lẽ sẽ không… Nhưng người đàn bà này, sẽ vĩnh viễn không có cách nào giữ lại đứa con của chính bà…

Văn Liệt sẽ không tha thứ bà. Không biết tại sao, nghĩ điều ấy, trong lòng lại thấy ngọt ngào nhè nhẹ…