(Vua cờ).
Dịch Giả: Nguyenbaviet.
Về phần Miêu Tiểu Miêu, mỗi câu thơ hiện ra trước mắt nàng khiến nàng không khỏi ngây ngốc….
"- Nhất niên tam bách lục thập nhật, phong đao sương kiếm nghiêm tương bức;minh mị tiên nghiên năng kỷ thì, nhất triêu phiêu bạc nan tầm mịch.
………
Thiên tẫn đầu, hà xử hữu hương khâu?
Vị nhược cẩm nang thu diễm cốt, nhất hoài tịnh thổ yểm phong lưu; chất bản khiết lai hoàn khiết khứ, cường vu ô náo hãm cừ câu.
Nhĩ kim tử khứ y thu táng, vị bặc y thân hà nhật tang?"
-------
Một năm, có ba trăm sáu mươi lăm ngày, nhưng hầu hết chỉ toàn là sương và gió như những ngọn đao lưỡi kiếm tàn phá loài hoa và cả lòng người, khoảng thời gian ấm áp tươi sáng phỏng được bao lâu.
…….
Sầu vì thương xuân, vì tiếc xuân. Thương xuân sao tới mau thế, tiếc xuân sao đi mau thế. Đến cũng như đi, không thấy một tiếng nói gì. Hôm qua nghe tiếng hát, tưởng như tiếng nói của muôn loài hoa. Hoa đã tàn rồi, hồn hoa cũng không ở lại nữa.
--------
"Y kim táng hoa nhân tiếu si, tha niên táng y tri thị thùy? Thí khán xuân tàn hoa tiệm lạc, tiện thị hồng nhan lão tử, thì; nhất triêu xuân tẫn hồng nhan lão, hoa lạc nhân vong lưỡng bất tri!"- Nay đem chôn những cánh hoa tàn mà lòng càng thấy xót xa. Nhìn xuân đi hoa rụng, chợt nghĩ đến lúc tàn tạ của kiếp hồng nhan.
Một ngày nào đó, mùa xuân của cuộc đời đi qua, nhan sắc về chiều. Hoa rụng, người không còn, ai sẽ thương ai?
-----------
Từng chữ viết ra, đôi mắt Miêu Tiểu Miêu lúc này đã ngấn lệ, tựa như trước mặt nàng là một cô gái gầy yếu bệnh tật, cố gắng dùng thân thể gầy yếu của mình nhặt từng cánh hoa rơi trong đất. Sau đó lại đem từng cánh từng cánh hoa rửa sạch rồi đặ vào trong túi hương, rồi nhẹ nhàng chôn hoa vào trong lòng đất, cuối cùng nàng cũng hóa thành một mảnh hương hồn………
Trong lúc này, Miêu Tiểu Miêu lờ mờ nhận thấy cô gái kia chính là bản thân nàng:
- Ta mặc dù không bệnh tật như nàng, nhưng sinh sống trong Huyễn phủ này không lúc nào thoát được cảnh đấu đá quyền lực, khó đảm bảo được một ngày nào đó phải sa vào chuyện cưới hỏi vì lợi ích của gia tộc, bị bắt gả cho một kẻ mình hoàn toàn không thích, thậm chí là cực kỳ chán ghét….
Nếu là như vậy, thật đúng là không bằng:
Vị nhược cẩm nang thu diễm cốt, nhất hoài tịnh thổ yểm phong lưu; chất bản khiết lai hoàn khiết khứ, cường vu ô náo hãm cừ câu.
(Nay đem chôn những cánh hoa tàn mà lòng càng thấy xót xa. Nhìn xuân đi hoa rụng, chợt nghĩ đến lúc tàn tạ của kiếp hồng nhan.)
Đang lúc mọi người đắm chìm vào trong không gian nghệ thuật đẹp đẽ của những câu thơ, đột nhiên một tiếng tiêu tựa như từ chân trời truyền đến, nhẹ nhàng mà mênh mông….
Táng hoa ngâm!
Một khúc Táng hoa ngâm, trăm người cùng cảm thấy thương tâm.
Tiếng tiêu nức nở như vừa khóc vừa kể lại, kể lại cảnh đẹp muôn hồng nghìn tía, trăm hoa khoe sắc mang đến ngàn loại cung bậc cảm xúc khác nhau. Từng cơn gió cứ lướt qua, để lại trong lòng người xem chút vấn vương rồi lại vô tình bay đi. Cuối cùng mọi thứ trở thành hư vô, đều từ từ tan biến.
Khúc nhạc kết thúc đã một hồi lâu, nhưng không một ai lên tiếng nói chuyện. Tựa hồ như tiếng tiêu tuyệt vời kia vẫn đang lượn lờ quanh đây, thật gần mà cũng thật xa xôi diệu vợi.
- Ôi….., khúc nhạc này……
Một vị nhạc sỹ kìm lòng không đặng đưa tay lên xoa xoa đôi mắt của mình, trong đôi mắt ấy rõ ràng đã ngân ngấn nước mắt:
- Quả thật quá tuyệt vời, giống như khúc nhạc ở trên trời vang xuống. Những con người tầm thường như chúng ta cả đời có thể nghe được một lần, cũng có thể nói sống không uổng kiếp người!
- Đúng vậy…
Thần trí Miêu Tiểu Miêu như còn phiêu diêu trong tiếng nhạc, âm thanh có chút mơ màng phụ họa. Trong mắt nàng lúc này chỉ thấy một mảng mông lung, tựa như vô thức trả lời:
- Trong cuộc đời ta, đây là khúc tiêu dễ nghe nhất….
- Thập toàn thập mỹ? Không, đây là một khúc nhạc hoàn mỹ. Một khúc nhạc này của Mặc huynh mới khiến cho Thanh Âm rốt cuộc biết được cái gì mới thật sự là âm luật! Cái gì mới thật sự là con đường âm nhạc! Hôm nay nghe được một khúc nhạc này, Thanh Âm đột nhiên cảm thấy được những gì mình đã học trước đây quả nhiên thật sự không đáng nhắc tới. Ha ha, uổng cho ta còn tự coi mình là thiên tài hạng nhất trong đám thanh niên cùng lứa ở Huyễn phủ. Thật buồn cười, lại thật không ngờ là cái âm nhạc chân chính này, ngay cả vành biên ta còn chưa từng chạm đến được.
Lâm Thanh Âm lúc này như si như say, thật lòng khâm phục nói.
Nghe được những lời này, ngay cả Chiến Ngọc Thụ cũng cầm lòng không được mà gật đầu đồng ý. Hắn cũng coi như là người tinh thông âm luật, giờ phút này cũng không muốn gạt bỏ lương tâm mà nói ngược lại. Nhưng ngay lập tức mới phát hiện được điều này không hợp với lập trường của mình, vì thế lại lắc đầu. Nhưng hắn lại thấy lắc đầu như vậy là làm cho lương tâm của mình xấu hổ, nên lại gật gật đầu……
(NBV: Mệt, hắn mỏi cổ hay không ta không biết, nhưng ta gõ mỏi cả tay)
Táng Hoa ngâm, từ lời đến nhạc không có một kẽ hở! Giai điệu tuyệt đẹp, đời người quả thật hiếm thấy!
Cái ưu thương bất đắc dĩ kia khiến người nghe cảm thấy thê lương không dứt, cùng với cái cao ngạo ẩn trong đó lại khiến trái tim người nghe cảm thấy nhói đau……
Nghe được một khúc nhạc hoàn mỹ như thế, mọi người đều cùng trầm trồ khen ngợi. Thậm chí cả đám người Chiến Thanh Phong cũng không thể bới móc được chút khuyết điểm bên trong khúc nhạc này! Có thể nói Quân Mạc Tà lấy ưu thế áp đảo để giành thắng lợi trong trận này!
Mà mọi người cũng không nhắc lại khúc Toài Tâm Ngâm. Bởi vì nếu đem cả hai so sánh với nhau khác nào so trời với đất…. cần gì phải so nữa chứ….
- Mặc huynh, xin hỏi họ tên của vị tài nữ này?
Lâm Thanh Âm hỏi với giọng nói cực kỳ khiêm nhường, trong mắt củng toát lên vẻ khát khao. Tuy rằng Quân Mạc Tà đã nói vị nữ tử kia đã mất cách đây mấy trăm năm, nhưng sau khi Lâm Thanh Âm nghe được khúc Táng hoa Ngâm này xong lại cảm thấy như có một cô gái thân thể yếu đuối bệnh tật đang cố gắng nhặt từng cánh hoa rơi ngay trước mắt mình……
Khiến mình hận không thể ở đó cùng nàng, để mình có thể an ủi được vị tuyết thế hồng nhan mà số khổ kia.
- Nói ra củng quá mức trùng hợp, nàng cũng họ Lâm, chính là cùng họ với Lâm huynh.
Quân Mạc Tà than nhẹ một tiếng, nói:
- Nàng tên Lâm Đại Ngọc.
Quân Mạc Tà có chút cảm thán, từ lúc xuyên qua thế giới này đến giờ, hắn càng lúc càng thấm thía sự việc: Ưu thế của người xuyên việt như hắn, thật sự là quá lớn!
Không nói đâu xa xôi, chỉ cần học qua cấp độ tiểu học ở trên địa cầu rồi xuyên qua một thế giới khác như vậy, mang theo một bộ phận của văn hóa Trung hoa 5000 năm lịch sử, nhất là những tác phẩm thơ văn âm nhạc do người xưa để lại như vậy cũng đã là vô địch trong thế giới khác rồi.
(NBV: Mặc dù hơi tự sướng kiểu TQ một chút, nhưng không thể phủ nhận rằng hầu hết tác phẩm xuyên việt đều phải có yếu tố này mới làm nổi bật NVC lên được).
-Thì ra trong họ ta cũng đã từng xuất hiện một vị tuyệt đại giai nhân lan tâm huệ chất như vậy!
Lâm Thanh Âm nhẹ nhàng thở dài rồi thốt lên.
- Mặc huynh, khúc phổ của khúc Táng Hoa Ngâm này, có thể … có thể cho ta chép thêm một bản không?
Miêu Tiểu Miêu mang theo một ý xấu hổ, ngượng ngùng hỏi khẽ.
- Tất nhiên là được! Có thể ra sức vì Miêu cô nương, Mặc mỗ cảm thấy hết sức vinh hạnh
Quân Mạc Tà đương nhiên đáp ứng ngay.
- Được Mặc huynh tặng một khúc nhạc xúc động như vậy, Tiểu Miêu chân thành cảm tạ.
Miêu Tiểu Miêu thẹn thùng cười, sóng mắt lưu chuyển tựa hồ có chút dịu dàng thoáng qua.
Bên này trong ánh mắt 2 anh em Chiến Ngọc Thụ và Chiến Thanh Phong đều lóe lên vẻ ghen ghét mãnh liệt! Ánh mắt nhìn Quân Mạc Tà càng lúc càng trở nên tàn nhẫn.
Lấy thần thức của Quân đại thiếu gia tự nhiên cảm giác rõ ràng hai cỗ oán niệm dị thường kia. Nhưng ngay khi hắn liếc mắt nhìn qua thì trong lòng lại chợt động: Nhìn bên ngoài thì tựa hồ là Chiến Ngọc Thụ đang theo đuổi Miêu Tiểu Miêu, Chiến Thanh Phong chỉ đóng vai phụ giúp cho đệ đệ của mình mà thôi. Nhưng nếu chỉ như vậy thì làm sao trong mắt Chiến Thanh Phong lại cũng có thần sắc như thế?
Chẳng lẽ Chiến Thanh Phong cũng có dã tâm đối với Miêu Tiểu Miêu? Lúc trước sở dĩ tiếp cận Miêu Tiểu Miêu kỳ thật cũng không phải đơn thuần là mai mối giúp đệ đệ mình?
Nếu sự thật là vậy, vậy thì sợ rằng đến giờ Chiến Ngọc Thụ cũng chưa biết gì hết! Hoặc là tất cả chuyện này chỉ có Chiến Thanh Phong là kẻ hiểu rõ đầu đuôi nhất. Như vậy, mình có thể lợi dụng việc này để thử một chút hay không?
Tin chắc rẳng chỉ cần một chút chuyện này, nếu lợi dụng tốt cũng có thể gây mâu thuẫn nội bộ, thậm chí có thể dẫn đến tan vỡ mối quan hệ giữa 2 anh em Chiến gia! Làm nam nhân thì có 2 chuyện tuyệt đối không thể nhẫn nhịn! Chuyện thứ nhất là người anh em mình tin cậy nhất lại phản bội mình. Còn chuyện thứ hai là chuyện quyết không để thẳng cha nào khác nhòm ngó nữ nhân của mình được!
Mà hiện tại hình như Chiến Thanh Phong đã hội đủ 2 điều kiện trên!
Một khi đã đem bí mật này làm ngòi nổ giữa 2 huynh đệ chúng…. Đoán chừng sẽ rất náo nhiệt, hoặc có thể còn náo nhiệt hơn cả chuyện ngày hôm nay nữa.
Quân Mạc Tà âm thầm tính toán mọi chuyện trong lòng, nhưng trên mặt cũng không chút thay đổi gì.
Kết quả trận đầu rất rõ ràng, người có được Không linh thể chất là Mặc đại thiên tài đã toàn thắng!
Kết cục khiến người nào cũng không có ý kiến bất đồng, không có cách nào chen ngang phá rối được. Nếu còn tiếp tục nhảy ra nói bậy thắc chắn kẻ phá rối sẽ bị mọi người chửi cho đến chết!
Trận thứ nhất mặc dù kết thúc, nhưng trong canh bạc này thì coi như chỉ là một đoạn mở đầu làm nóng mà thôi. Tiếp theo là trận thứ 2. Vốn nguyên bản kế hoạch là trận tiếp theo sẽ lập tức tiến hành ngay, không để cho vị thiên tài này có thời gian tạm nghỉ. Nhưng hiện tại với một khúc Táng Hoa Ngâm lại khiến mọi người chưa kịp lấy lại tinh thần. Bởi vậy tình hình hiện giờ là không có người đứng ra xuất chiến.
Con người nguyên bản là vậy, đối với người giỏi hơn mình một chút thì đã tràn ngập ghen tị cùng không phục. Nhưng nếu quả thật so với mình cao hơn nhiều lắm thì sẽ hình thành một loại khâm phục cùng sùng bái.
Tỉ như một nhà kiếm được 10.000 nguyên mà so với nhà kiếm được 100.000 nguyên thì sẽ cho rằng tên kia may mắn hơn mình một chút mà thôi, nếu ta máy mắn hơn một chút thì cũng kiếm được nhiêu đó. Nhưng nếu đem bọn họ so sánh với Lý Gia Thành, thì dù cho anh 10.000 hay anh 100.000 cũng đều vô cùng sùng bái…. Bởi vì đối tượng so sánh kia chính là truyền thuyết, cùng một truyền thuyết sống so sánh, thiếu não sao?...
(NBV: Lý Gia Thành, sinh ngày 29 tháng 7 năm 1928, tỉ phú người Triều Châu, Trung Quốc, là một trong những người giàu nhất thế giới và nổi tiếng về tính nhạy bén trong kinh doanh. Ông được coi là nhà đầu tư có tầm ảnh hưởng lớn nhất Châu Á. Vào thời điểm 6 tháng 3 năm 2007, tạp chí Forbes đã xếp ông vào vị trí thứ chín trong danh sách những người giàu nhất thế giới, với tài sản khoảng 23 tỉ USD.)
Hiện tại tình hình của Quân Mạc Tà chính là như vậy! Ở trận tỉ thí trước, MẶc đại thiên tài chính là
"Truyền thuyết" trong số các thiên tài, hiện tại hắn đã thật sự chân chính trở thành một đại thiên tài. Cảm giác của mọi người tự nhiên sẽ khác xa lúc trước!
Trên thực tế, những thiên tài tới đây muốn tỉ thí với Quân đại thiếu gia thì nguyên nhân chủ yếu là do những hứa hẹn, ưu đãi của Chinế gia đối với họ. Một nguyên nhân khác, thì cũng là do bị ép buộc phải đến như trường hợp của Lâm Thanh Âm vậy….
Nhưng là trước khi đến đây, trong đáy lòng bọn họ cũng không chút khâm phục vị Mặc thiên tài này! Bọn họ cũng có những thành tựu tương đương ở lĩnh vực của mình, tuy rằng chưa đến mức gọi là công thành danh toại nhưng cũng có không ít kẻ ở trong Huyễn phủ này thanh danh truyền xa, thanh thế cực kỳ lớn….
Tuổi trẻ lại có chút tiếng tăm, ai lại không kiêu ngạo?
Nhưng vị Không linh thể chất này vừa mới đến đã đoạt đi hết toàn bộ lực chú ý của những trưỡng lão, cao tầng trong Huyển phủ! Cho dù bọn chúng có chiếm được thành tựu cỡ nào, so với cái Không linh thể chất chỉ có trong truyền thuyết kia thì họ cũng biến thành chuyện nhỏ không đáng nhắc tới!
Hơn nữa vấn đề thể chất là do trời sinh, cũng chẳng quan hệ đến sự nỗ lực bản thân của vị Mặc Quân Dạ này. Chính vì điều này nên nhiều ngời mới cảm thấy không công bằng.
Nhưng những gì họ thấy hôm nay, nhất là sau khi nghe được khúc nhạc Táng hoa ngâm thì mọi người đều đã thu lại cái thói kiêu ngạo trong lòng mình lại! Trong lòng bọn hắn cũng thật sự là có kiêu ngạo, cũng muốn nhân chuyện hôm nay để giành lấy cho mình sự nổi tiếng hoặc ưu đãi khác. Nhưng mặc khác bọn họ lại không thể mở miệng nói những điều trái với lương tâm được….
Trình độ âm nhạc của đối phương có thể đạt đến cấp độ thâm hậu như vậy, riêng chỉ điểm này thôi cũng đủ khiến người khác cứng lưỡi mà nhìn, huống chi hắn còn là kẻ có được Không linh thể chất?
Dù cho có tư chất tự nhiên hay không, hắn cũng đã là người kiệt xuất!
- Trận thứ hai này để ta đấu với Mặc huynh được không?
Rốt cuộc cũng có người đứng ra. Người này chỉ là một thiếu niên, dáng người gầy nhưng trầm ổn, trên mặt hiện rõ nét tự tin. Mơ hồ có cảm giác hắn là một kẻ chuyên đứng sau lưng bày mưu nghĩ kế, có cảm giác nắm được cả thiên hạ trong lòng bàn tay….
(NBV: Y như Lý Du Nhiên ^___^)
Hai mắt hắn lấp lóe tinh quang, nhưng tinh quang này không nhờ vào tu luyện Huyền khí để cóđược. MÀ hai mắt hắn trời sinh đã linh động, nhìn rất là có thần.
Tuổi của than hniên này không lớn nhưng khí độ cực kỳ trầm ổn. Quân Mạc Tà liếc mắt một cái liền nhìn ra, thiếu niên này ở mặt định lực thì chỉ có một số ít lão đầu có nhiều kinh nghiệm mới có thể so sánh với hắn.
-
"Các hạ là ai?"Quân Mạc Tà hỏi hắn.
- Mặc huynh, vị này chính là thiếu niên kỳ vương trong Huyễn phủ chúng ta, Tề Vạn Kiếp!
Miêu Tiểu Miêu giới thiếu:
- Tề Vạn Kiếp học đánh cờ từ nhỏ, 9 tuổi thành danh, sau 13 tuổi đã là vô địch thủ trong huyễn phủ! Những giải đấu cờ gần đây hắn không cần tham gia nên mọi người chỉ tranh nhau hạng 2 mà thôi! Danh hiệu Kỳ vương, từ khi Tề Vạn Kiếp thành tài tới nay thì liên tục 12 năm không ai có thể cướp được.
Huyết Ma
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến