- Đúng vậy, người đó tự xưng là yêu nữ ngàn năm Kiều Ảnh, nghe nói còn có ngoại hiệu là Tuệ Nhãn La Sát. Sao vậy? Nàng không tin lời ta nói sao?
Quân Mạc Tà khó hiểu hỏi:
- Xem ra lúc này chàng quả thật làm lớn chuyện, hiện giờ ngay cả người đó cũng xuất hiện!
Mai Tuyết Yên hít một hơi thật dài, trên mặt hiện lên thần sắc trịnh trọng trước nay chưa có nói:
- Theo lời kể của chàng, ta có thể đoán được, nữ tử này chính là Tuệ Nhãn La Sát Kiều Ảnh trong truyền thuyết, nổi danh với chưởng pháp Thiên La Địa Võng, cho dù là Thánh Hoàng cũng không thể thoát được!
- Chẳng lẽ người đó thật sự là nhân vật của nghìn năm về trước? Hix, một vị lão... lão tiền bối?
Quân Mạc Tà hai mắt tròn xoe, hắn cảm thấy chân mình như bị co rút, mình không kiêng nể gì trêu chọc một tuyệt sắc mỹ nữ, ai dè nữ tử này lại hơn ngàn năm tuổi rồi.
Trời ạ, thế giới này thật là quá điên cuồng.
- Tuệ Nhãn La Sát Kiều Ảnh, thật không nghĩ tới nàng lại hiện thân ở cõi trần gian!
Mai Tuyết Yên đứng dậy đi thong thả hai bước nói:
- Mạc Tà, chúng ta biết rõ người của Tam Đại Thánh Địa, miệng nói lời hay nhưng tâm địa xấu xa, thủ đoạn vô sỉ, khi hành động không từ bất cứ thủ đoạn nào. Nhưng trên đời bao giờ cũng có ngoại lệ, vị tiền bối Kiều Ảnh này là một trong những người luôn lánh đời của Tam Đại Thánh Địa. Ngươi luôn miệng mắng nhiếc họ xấu xa, bại hoại cũng được nhưng với Kiều tiền bối thì không được bất kính như vậy, cho dù là ngoài miệng hay trong lòng cũng không được. Kiều Ảnh tiền bối tuy là nữ nhân nhưng tâm địa cực kỳ lương thiện, làm việc lại càng quang minh lỗi lạc, không chịu luồn cúi trước ai!
- Hơn nữa, trong Đoạt Thiên chi chiến nàng lập được rất nhiều kỳ công, chém giết rất nhiều cao thủ ngoại tộc. Có thể xem là nhân vật truyền kỳ trong đời. Mà Tam Đại Thánh Địa cũng bởi vì tâm địa nàng thực sự quá thuần lương, e sợ cho nàng hành tẩu giang hồ sẽ nhiễm thói thư tật xấu nơi hồng trần nên mới không để nàng hiện thân ở cõi trần. Nhưng không hiểu vì sao lần này lại cho nàng tới đây!
Nàng cau chặt mày, suy tư một hồi rồi tiếp:
- Tam Đại Thánh Địa vô cùng coi trọng Kiều Ảnh mà Kiều Ảnh đột nhiên lại hiện thân ở đây như vậy sẽ có cao thủ đỉnh phong hộ vệ. Nếu không Thiên Thánh Cung sẽ không chịu để cho nàng đi ra ngoài một mình!
Mai Tuyết Yên vừa quay đầu nhìn Quân Mạc Tà, vẻ mặt kiên quyết nói:
- Mạc Tà, tình hình lúc này khá căng thẳng. Kiều Ảnh tiền bối vô cùng cường đại, tuệ nhãn kia lại càng vô cùng thần kỳ, có thể là khắc tinh lớn nhất đối với độn pháp thần diệu của chàng. Mặc dù với thái độ làm người của tiền bối, thì không cần e ngại tiền bối giết chàng, thậm chí nàng cũng không có ý nghĩ đó. Nhưng cao thủ hộ vệ của tiền bối thì không phải là hạng người dễ chọc, thực lực bọn họ tuyệt đối vượt trên Thánh Hoàng. Bây giờ ta nhất định phải đi ra ngoài kề vai chiến đấu với chàng.
- Không được. Việc này không cần nói nữa!
Quân Mạc Tà quả quyết cự tuyệt nói:
- Đạo hạnh của nàng vẫn chưa đủ, đi ra ngoài sợ còn không đủ làm thức ăn cho người ta, ra ngoài làm được gì? Cùng ta kề vai chiến đấu? Ta sợ nàng không giúp gì được mà còn làm vướng chân bận tay ta thêm!
Quân đại thiếu gia đối với việc Mai Tuyết Yên tham chiến kiêng kị vô cùng, hạ quyết tâm thà rằng tạm thời đả kích nàng, nói lời khó nghe còn hơn là để nàng mạo hiểm ra ngoài, kề vai chiến đấu.
- Nhưng hiện tại thì khác!
Mai Tuyết Yên như thế nào lại không hiểu tâm tư Quân đại thiếu gia, nghe hắn nói như vậy, cũng không buồn phiền gì, ngược lại còn đắc ý cười nói:
- Từ khi bắt đầu tu luyện Khai Thiên Tạo Hóa Công, huyết mạch di truyền thú tộc trong ta đã thức tỉnh. Hiện tại ta đã nắm giữ được ba loại bí kỹ trong tộc. Ngoài ra ta đã đột phá tầng thứ ba của Khai Thiên Tạo Hóa Công, còn có âm dương độn pháp mà chàng truyền cho ta, ta cũng đã vận dụng thành thạo. Cho dù không thể khắc chế thắng địch nhưng để tự bảo vệ mình thì hoàn toàn nắm chắc. Vì vậy lúc này đi ra ngoài tuyệt đối là không có vấn đề gì.
Nàng mở to cặp mắt xinh đẹp rồi híp lại thành hình bán nguyệt nói:
- Chàng còn lo lắng ta làm vướng bận chàng hay sao? Ta mới là ngươi phải lo lắng chàng làm vướng bận ta thì có!
- Oách!
Quân Mạc Tà ngạc nhiên, sau một lúc lâu mới nói:
- Ta làm vướng bận nàng? Nàng thật là biết cách xảo biện. Nàng thử cho ta xem.
Mai Tuyết Yên hừ một tiếng nói:
- Xem ra trong một thời gian dài không giáo huấn chàng, ta phát hiện chàng ngày càng hung hăng càn quấy. Thiên Địa Tù Lung!
Quân Mạc Tà cười to:
- Nàng trước mắt tu vi công lực không bằng ta, lại muốn xài Thiên Địa Tù Lung....Oách?
Hắn mới nói một nửa thì phát hiện toàn thân mình không thể cử động, thậm chí cả nói cũng nói không nên lời, cứ như vậy đứng một chỗ, nghẹn họng nhìn trân trối, thật sự giống y như mùi vị cầm tù lúc trước kia.
Mai Tuyết Yên bay lên, đá một cước vào trên cặp mông đầy đặn của Quân Mạc Tà thần tình còn đang kinh ngạc. Quân đại thiếu gia cả người giống như bao cát bị đá văng ra lên không trung, không ngừng nhào lộn. Tuyết Yên hừ lạnh nói:
- Đây cũng là một trong số đó năng lực thần dị đặc hữu của bộ tộc hồ ly ta.
Nói xong, lại đá một cước đem Quân đại thiếu còn chưa rơi xuống đất văng lên không trung lần thứ hai. Sau đó lại nói:
- Ở cùng cấp bậc nhưng ta có thể phát huy ra thực lực gấp ba, ngoài ra còn có thể thao túng thiên địa chi lực biến thành hình thái tùy ý. Thiên Địa Tù Lung thông thường dĩ nhiên không đối phó được với chàng nhưng Thiên Địa Tù Lung của ta là loại biến dị, lại có thể căn cứ vào năng lực của đối thủ mà tùy cơ điều chỉnh. So với khắc tinh của chàng, chưởng pháp Thiên La Địa Võng của Kiều Ảnh tiền bối, còn lợi lại hơn nhiều.
- Giờ chàng đã biết chưa? Còn muốn cản ta không Quân đại thiếu gia?
Trong lúc nói nhiều như vậy, nhưng nàng cũng tặng cho hắn năm sáu cước, cước cuối cùng đá hắn văng ngược trở lại.
Phốc! Hắn rơi xuống đất, làm cho thiên địa linh khí xuất hiện lốc xoáy đồng thời Thiên Địa Tù Lung cổ quái trói buộc hắn cũng biến mất. Quân đại thiếu gia hai tay cấp tốc xoa loạn trên thân thể, vẻ mặt đau khổ đứng lên nói:
- Nàng đánh lén, ta căn bản còn chưa chuẩn bị xong.
Mai Tuyết Yên hừ một tiếng nói:
- Ai bảo chàng khinh thường ta còn nói ta làm vướng bận chân chàng.
Câu nói chưa dứt thì hình ảnh cao ngất của Quân đại thiếu vốn đang ở trước cặp mắt ôn nhu của nàng chậm rãi biến mất. Nàng nhất thời cảm thấy không ổn đang muốn phát lực tránh xa nhưng cả người đột nhiên mềm nhũn, một đôi tay cường tráng chặt chẽ ôm lấy mình. Ngay sau đó, cả người nàng khắp nơi đồng thời tê rần, không thể di động. Quân Mạc Tà với khuôn mặt cười cười xuất hiện trước mặt nàng, tay vuốt vẻ chiếc cằm mượt mà của nàng, dùng một loại khẩu khí lưu manh nói:
- Mỹ nữ, vừa rồi không phải hung hăng lắm sao, mau thử lại cho bản thiếu gia xem!
Mai Tuyết Yên vừa xấu hổ vừa nói:
- Mau thả ta ra. Chàng thật là lưu manh!
Quân Mạc Tà hừ hừ nói:
- Còn dám nói ta là lưu manh hả? Mỹ nữ lại có thể dám đánh lén ta. Nếu theo góc độ truyền nghề mà nói thì dù sao ta cũng là sự phụ của nàng. Đánh lén sư phụ thực là đại nghịch bất đạo, tội này phạt ba roi đánh vào mông. Còn nếu nói theo đạo đức thì nữ tử phải có tam cương ngũ thường, nàng lại dám đánh trượng phu, còn đánh trên mông của ta nữa, tội càng thêm tội. Vì vậy phải phạt đánh vào mông của nàng mới được!
Nói xong hắn dùng lực, đem Mai Tuyết Yên nằm úp sấp trên đầu gối mình, cười ha ha, giơ tay phải lên đánh vào trên mông. Hắn cảm thấy bàn tay tiếp xúc với một nơi thật mềm mại, trơn trợt, trong lòng nhất thời nổi lên cảm giác sảng khoái khó tả, máu mũi sắp phun trào. Mai Tuyết Yên chợt thở nhẹ trên mặt trở nên đỏ bừng cắn răng nói:
- Chàng còn không buông ra người ta ra, người ta sẽ...
- Ngươi ta sẽ như thế nào?
Quân đại thiếu hừ một tiếng lời lẽ đanh thép nói:
- Cái gọi là tề gia trị quốc bình thiên hạ nếu gia pháp không nghiêm, thì sao sau này bình thiên hạ. Cái này phải đánh, không thể không đánh!
Hắn vừa rồi đã đánh một cái, đồng thời cũng lên cơn nghiện, bày đặt làm ra vẻ tề gia trị quốc thực chất là muốn lợi dụng một chút. Mặc dù sắc mặt hắn trông đứng đắn nhưng mục quang trong mắt lại bán rẻ hắn!
Mai Tuyết Yên cắn môi trong lòng âm thầm than không hay, sớm đã biết, tiểu tử này giảo hoạt như vậy mà vừa rồi mình lại không cẩn thận. Nàng cắn chặn răng, không nói lời nào, gối đầu lên trên đầu gối của hắn chờ đợi. Nhưng bàn tay kia lại không đánh xuống mà ngược lại một đôi ma thủ đang nhẹ nhàng vuốt ve những vị trí mẫn cảm của mình.
- Chàng...chàng, chàng làm gì vậy?
Xem ra Mai đại mỹ nhân trở nên luống cuống.
- Ta đang chấp hành gia pháp!
Quân Mạc Tà hừ nói, bất quá hắn nói có chút lơ mơ:
- Càm giác rất tốt. Àh, vẫn còn có lớp quần áo, nếu lột ra thì không biết sẽ dễ chịu, sảng khóai đến cỡ nào, thật sự là không thể chờ đợi được!
Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt mơ tưởng hảo huyền, cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, đôi tay càng ngày càng bất hảo, càng lúc càng có khuynh hướng biến điều mong muốn kia thành sự thật.
- Dừng lại.... Thiên Tầm đang ở chỗ này!
Mai Tuyết Yên xấu hổ vội la lên.
Quân Mạc Tà rốt cục cũng bừng tỉnh, sắc dục bị đè nén xuống, không thi hành gia pháp, ngây ngô cười, tiện tay đem giải khai huyệt đạo cho Mai Tuyết Yên.
Mai Tuyết Yên lập tức đứng lên, mặt đỏ bừng, ngay cả cái cổ trắng nõn cũng đỏ lên, miễn cưỡng sửa sang lại quần áo một chút, hung hăng liếc Quân đại thiếu gia một cái rồi quay người đi, không nói thêm lời nào nữa.
Quân Mạc Tà cũng là bị nàng nhắc nhở một câu, liền nhìn Xà Vương Thiên Tầm đang nằm dưới tàng cây bao phủ trong những điểm sáng phía xa nói:
- Nói tới Thiên Tầm làm cho ta nhớ lại một sự kiện khác có thể làm cho Thiên Tầm sớm tỉnh lại. Lúc trước nàng có nhắc tới hai thần vật là Thất Thải Thánh quả và Linh Lung Ngọc Liên, không biết có thể làm cho Thiên Tầm tỉnh lại hay không?
Mai Tuyết Yên trên mặt hãy còn đỏ bừng nhưng cũng đã tinh tế suy nghĩ một chút, dù sao cũng là tỷ muội tình thâm nhiều năm, cảm tình giữa nàng và Xà Vương không giống bình thường. Trầm ngâm nói:
- Cũng không biết chừng có lẽ sẽ có tác dụng... Hai vật kia đều là tuyệt phẩm nhân gian, cho dù không có hiệu quả thì cũng không có tác hại gì. Bất quá Mạc Tà, Thiên Tầm cứ phải giữ nguyên hình người như vậy sẽ không ảnh hưởng thương thế sao? Thông thường, huyền thú lúc bị thương nặng tuy không phải trở về nguyên thể ban đầu nhưng phải thừa nhận khôi phục nguyên hình bản thể cũng là phương pháp bảo vệ của huyền thú. Giữ nguyên hình dáng con người chắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng khi khôi phục nguyên hình bản thể thì sẽ không phải chết.
Đây cũng là chỗ bất đồng lớn nhất giữa huyền thú và nhân loại.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến