Mục đích của Phiêu Miểu Huyễn Phủ chính là muốn độc chiếm, hơn nữa muốn độc chiếm một cách im lặng. Tào Quốc Phong muốn làm cho thiên tài kia đột nhiên biến mất, bí mật bồi dưỡng trở thành vũ khí bí ẩn của Huyễn Phủ. Đợi tới khi thành công mới công bố thiên hạ.
Nhưng nào có chuyện dễ dàng như vậy?
Sự tình phát triển đến nước này thì Tào Quốc Phong vô luận che dấu như thế nào thì cuối cùng hắn cũng phải mang thiếu niên thiên tài kia về Phiêu Miểu Huyễn Phủ, chỉ cần luôn luôn đi theo hắn thì sớm muộn cũng phát hiện ra được. Còn Triển Mộ Bạch hiện tại bản thân bị trọng thương, không phải là đối thủ của người ta, nếu còn cố chấp tự mình ra tay thì chỉ tự rước lấy nhục.
Bạch Kỳ Phong đứng dậy lạnh lùng nói:
- Triển Thánh Hoàng, chúng ta thừa nhận, ban đầu là chúng ta không phải nhưng ngươi cũng không cần phải làm chuyện lúc trước bản thân bị thiệt thòi thì giờ đây nhân cơ hội quay lại cắn người. Sự việc phát sinh đêm đó, ngoài ta và Tào lão Đại, còn có mấy vị huynh đệ khác đều ở cùng một chỗ, tất cả mọi người có thể làm chứng cho nhau. Chuyện đê tiện, xấu xa như ngươi nói, người Huyễn Phủ chúng ta tuyệt không bao giờ làm.
- Làm chứng? Các ngươi làm chứng cái chó?
Triển Mộ Bạch hoàn toàn điên khùng:
- Các ngươi chẳng phải có quan hệ mật thiết với nhau sao? Các ngươi bảy người, đều là sư phụ của thiên tài thiếu niên kia, hắc hắc, bảy người đến từ một chỗ, cùng chung một mạch, lại còn nói làm chứng lẫn nhau. Các ngươi không nên quên, lúc các ngươi thương nghị cùng nhau thu đồ đệ, lão tử đứng ở một bên nghe được. Bạch Kỳ Phong, ngươi cho là chúng ta đều là những kẻ ngu ngốc sao? Nếu ta nói như ngươi vừa nói, ngay cả ngươi sợ cũng không tin, ta giờ hỏi lại ngươi một câu, ta nói ta có chứng cứ, ngươi tin không? Thật sự quá vô sỉ.
Tào Quốc Phong và Bạch Kỳ Phong vô cùng phẫn nộ. Tào Quốc Phong mới vừa rồi còn vì sự oan uổng của lão bằng hữu mà cảm thấy áy náy. Nhưng hiện tại thì chút áy náy đó đã biến mất, chỉ còn lại sự phẫn nộ vô tận trong lòng. Hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi tin hay không là chuyện của ngươi. Sự thật là như vậy, không có là không có. Triển Thánh Hoàng, Triển Mộ Bạch, sự thật của việc hôm nay sẽ được thời gian chứng minh. Giờ ngươi muốn nói gì cũng được. Huynh đệ chúng ta cáo từ!
- Cáo từ? Tào Quốc Phong, ngươi nói nghe thực dễ dàng, ngươi sỉ nhục lão phu như vậy, hiện giờ bị ta vạch trần sự thật lại muốn vỗ mông ngựa bỏ chạy sao. Trên đời này đâu có chuyện dễ như vậy được!
Triển Mộ Bạch phẫn hận nói:
- Muốn đi cũng được, hoặc để đầu ngươi lại hoặc đưa trả đồ đệ cho ta. Hai sự lựa chọn, Tào Quốc Phong, ngươi tự liệu lấy!
- Lưu cái đầu ông nội ngươi!
Bạch Kỳ Phong nhổ nước miếng khinh thường nói:
- Triển Mộ Bạch, ngươi quả là không biết trời cao đất dày là gi? Bằng loại phế vật như người cũng muốn lưu đầu Tào lão Đại của chúng ta sao? Ngươi đúng là nằm mơ nói mộng! Có phải lão bà của ngươi ở nhà hầu hạ không tốt nên bây giờ định kiếm thêm thê thiếp?
Song phương đều trở mặt, nói móc lẫn nhau. Khẩu khí Triển Mộ Bạch nói chuyện tàn nhẫn cũng không chừa đường lui, Bạch Kỳ Phong càng nói càng chanh chua, lôi những vết sẹo của Triển Mộ Bạch nói ra.
Tào Quốc Phong thở dài một tiếng xoay người sang chỗ khác nói:
- Không cần nhiều lời nữa, chúng ta đi thôi.
Trước khi đi, Bạch Kỳ Phong cười lạnh, quay mắt nhìn về phía đám người Tam Đại Thánh Địa, đi lui vài bước, đối mặt với Triển Mộ Bạch, cười cười hết sức trào phúng, chìa ngón trỏ, lắc lắc, phe phẩy nhẹ nhàng, chậm rãi nói:
- Triển Mộ Bạch, làm việc phải coi khả năng của mình, lưu lão đại chúng ta lại? Bằng ngươi còn không xứng!
Nói xong, hắn mới xoay người rời đi, ngũ đại Thánh Hoàng còn lại mặt cũng lộ vẻ khinh thường, lãnh đạm và tàn khốc nhìn Triển Mộ Bạch trong chốc lát rồi lần lượt đi ra.
Triển Mộ Bạch bị mấy câu nói của Bạch Kỳ Phong làm cho tức giận đến nỗi hai mắt biến thành màu đen, gần như thở không nỗi, mãi một lúc sau mới thở ra một hơi, ho kịch liệt, sau đó điên cuồng lôi gia phả của bảy vị Thánh Hoàng Phiêu Miểu Huyễn Phủ ra chửi ầm lên.
Mọi người vây quanh đều gióng tai nghe, cảm giác được mở rộng tầm mắt. Chửi đổng thì mọi người tại đây đều từng nghe qua, cho dù là chửi đổng rất khó nghe và liên tục thì mọi người cũng trải qua. Nhưng Thánh Hoàng chửi đổng thì có mấy ai? Đây chính là lần đầu đó nha.
Trần Khánh Thiên một đường phẫn hận nhìn người Phiêu Miểu Huyễn Phủ rời đi, trong mắt giống như phun lửa. Trong lòng hắn, tự nhiên là tin phán đoán của Triển Mộ Bạch. Vài vị Thánh Hoàng Phiêu Miểu Huyễn Phủ này giết con của mình rồi tạo nên một vụ thay mận đổi đào, lừa dối trắng trợn.
Nhưng vừa rồi bị thần công cái thế của đám người Tào Quốc Phong chấn nhiếp làm hắn không dám nói gì. Bây giờ khi thấy bọn họ rời đi, lúc này lòng căm phẫn mới bùng lên, bùm, hắn quỳ gối trước mặt Triển Mộ Bạch, chưa nói được gì mà nước mắt đã rơi như mưa:
- Triển Thánh Hoàng, con trai của ta vô tội chết thảm dưới tay của Huyễn Phủ như vậy, ngài nhất định phải chủ trì công đạo cho ta!
Triển Mộ Bạch lúc nãy đúng là xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, đang muốn phát điên, giờ lại nghe Trần Khánh Thiên lải nhãi liền một cước đem hắn đá bay đi, đồng thời nổi giận mắng:
- Cút! Lão tử chủ trì công đạo cho ngươi, vậy ai chủ trì công đạo cho lão tử? Cút! Đừng làm phiền ta! Còn dám lên tiếng, chọc giận lão tử, ta diệt Trần gia các ngươi luôn!
Trần Khánh Thiên cả người như quả bóng da bay lên giữa không trung, cảm thấy buồn nản, ủy khuất, muốn tức chết: Các ngươi tới nơi này, ăn đồ của ta, ngủ ở chỗ của ta, dùng đồ của ta, chơi gái của ta, sai chúng ta như sai nô bộc, hơi một chút là chửi rủa. Giờ con ta bị giết, cầu ngươi chủ trì công đạo thì ngươi lại đối xử với ta như thế! Thiên lý ở chỗ nào? Công đạo ở chỗ nào?
Trước mắt hắn bỗng tối sầm, ngực bị đá đau nhức khó chịu, ngũ tạng như muốn nứt ra,
"oa" tiên huyết phun trào như suối. Rầm, hắn rơi xuống đất, lăn hai vòng bất tỉnh nhân sự.
- Tên tiểu tử này, mới chút đã ngất rồi, đúng là không ra trò trống gì, cho dù ngươi chết thì cũng chẳng sao!
Mọi người Tam Đại Thánh Địa mắt thấy màn kịch đã hết liền lập tức giải tán. Triển Mộ Bạch nổi giận đùng đùng trở lại trong phòng, ngồi xếp bằng chữa thương, nhưng càng nghĩ càng tức giận, đầu hắn như muốn nổ tung, mãi cũng không thể nào bình tâm lại được. Đến qua trưa, tâm tình cũng không khá hơn được bao nhiêu, hắn nổi giận đùng đùng hét lên nước miếng văng tung tóe.
Người của Phiêu Miểu Huyễn Phủ buổi sáng cùng ngày liền rời khỏi Trần gia, tới ở trọ tại một khách sạn trong thành. Đương nhiên là bọn họ bị Tam Đại Thánh Địa Hải Vô Nhai và Hà Tri Thu, đồng bọn của Triển Mộ Bạch đi theo giám sát.
Đám người Tào Quốc Phong buồn bực đến độ muốn tự tử nhưng nói như thế nào thì mình cũng đuối lý, không dám đắc tội với hai người bọn họ, đành phải mắt nhắm mắt mở để yên cho bọn họ đi theo.
Không thu hoạch được gì, Hải Vô Nhai và Hà Tri Thu cũng kiếm chỗ ngủ lại trong khách điếm.
Tam Đại Thánh Địa tuy rằng ở mặt ngoài tranh giành cấu xé lẫn nhau nhưng cao thủ trình độ cấp Thánh Hoàng lại hiểu rõ Tam Đại Thánh Địa Trên thực tế chính là một nhà, cùng vinh cùng nhục. Tào Quốc Phong và Bạch Kỳ Phong giở trò vũ nhục Độn Thế Tiên Cung Triển Mộ Bạch cũng chẳng khác gì gián tiếp vũ nhục Mộng Huyễn Huyết Hải và Chí Tôn Kim Thành.
Trong lòng hai người làm sao có thể không tức giận? Hai người sớm hạ quyết tâm, cho dù không vì Triển Mộ Bạch cũng muốn tìm ra thiếu niên thiên tài Không Linh Thể Chất kia, đến lúc đó, nếu đám người Tào Quốc Phong còn không nhận lỗi thì cho dù phải mời lão tổ tông ra mặt cũng phải đem thiếu niên kia đoạt về.
Đây không phải là vấn đề về thiên tài Không Linh Thể Chất nữa mà là mặt mũi của Tam Đại Thánh Địa.
Phiêu Miểu Huyễn Phủ các ngươi tác phong làm việc cũng quá kiêu ngạo, dám đem Tam Đại Thánh Địa chúng ta ra đùa giỡn, sao có chuyện dễ như vậy được?
Hiện tại, mọi người đều nghĩ như vậy, chuyện này tất nhiên là do Tào Quốc Phong muốn chiếm đoạt vị thiên tài thiếu niên kia nên thế nào cũng giấu đầu lòi đuôi. Đến lúc đó chỉ cần tìm thấy thiếu niên đó, xem thử Tào Quốc Phong sẽ nói gì?
Ngươi có thể làm nhục Tam Đại Thánh Địa mà không hề suy tính thì chúng ta cũng có thể buộc ngươi phải tự sát! Chỉ cần nhân chứng vật chứng đầy đủ, đến lúc đó khắp thiên hạ đều rõ, dù Tào Quốc Phong ngươi có là Thánh Hoàng thì cũng phải đưa ra một cái công đạo. Đến lúc đó, công đạo chính là tánh mạng của Tào Quốc Phong ngươi!
Chớp mắt trời đã tối, Triển Mộ Bạch bên này rốt cục cũng bình tĩnh lại, bắt đầu vận huyền công chữa thương. Ngoại thương hắn tuy rằng thê thảm nhưng cũng chỉ là thương tổn mặt ngoài, lấy năng lực khôi phục kinh người của cường giả thánh cấp, thì điều tức một chu thiên sẽ khỏi hẳn. Nhưng nội thương do trúng phải chưởng phong của Tào Quốc Phong thì mới đáng ngại, phải cẩn thận điều tức mấy ngày may ra mới khỏi.
Trải qua một ngày, thái độ Trần gia lãnh đạm thấy rõ. Nhưng Triển Mộ Bạch không để trong lòng chút nào. Trong mắt hắn, loại tiểu gia tộc thế tục này thật sự là không đáng giá nhắc tới, nếu trong lòng không thoải mái thì nhấc tay diệt sát cả nhà cũng không sao.
Đêm khuya, Triển Mộ Bạch kết thúc vận công, lần thứ hai cảm thụ nội thương trong cơ thể, hắn lại oán hận thở dài. Tào Quốc Phong này xuống tay thật đúng là tàn nhẫn. Đúng lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên âm thanh kỳ lạ. Triển Mộ Bạch nhướng mày, lạnh lùng nói:
- Cao nhân phương nào? Xin mời ra đây nói chuyện.
Một tiếng cười nhỏ vang lên
"chà", một bóng người màu đen, tiến vào phòng. Cửa đang đóng kín nhưng không hiểu sao hắn lại vào được trong phòng, thong thả đi tới trước mặt Triển Mộ Bạch. Hắn dáng người cao to, một thân mang hắc y. Trên người bốc lên hắc khí âm trầm, đen như đêm ba mươi, cả người phảng phất bóng dáng hư ảo, hoàn toàn không có nửa điểm chân thật. Người này tuy một thân hắc y, trên mặt không đeo mặt nạ, nhưng Triển Mộ Bạch lại cảm giác được mặt của hắn rất mông lung. Cho dù mình dùng hết sức vẫn không thấy rõ bộ dạng của hắn như thế nào. Người này hình dạng giống như là lệ quỷ đi thừa dịp đêm tối xuất hiện trong chốn nhân gian.
- Cửu U Thập Tứ Thiếu. Là ngươi. Đúng là ngươi!
Triển Mộ Bạch chấn động, trong người không khỏi nổi lên cảm giác mất mát:
- Có thể tức thời nhận ra bổn tọa xem ra nhãn lực của ngươi cũng khá!
Người này khẩu khí mang theo một cỗ lạnh lẻo, âm trầm dị thường nhưng miệng hắn như chưa từng cử động. Khi hắn nhìn Triển Mộ Bạch, trong mắt hắn, hai con ngươi quỷ dị toàn bộ biến thành màu trắng, sau đó toàn bộ lại biến thành màu đen, cuối cùng mới biến trở lại bình thường.
Vị Cửu U Thập Tứ Thiếu này đang cười thầm trong bụng. Nơi này làm gì có ai là Cửu U Thập Tứ Thiếu? Rõ ràng đây là do Quân đại thiếu gia lại một lần nữa đến giả thần giả quỷ.
Lúc này đây, hắn và Tam Đại Thánh Địa đã bắt đầu cuộc chiến tranh trong khi nhân vật mấu chốt lại ở đây giả dạng làm Cửu U Thập Tứ Thiếu.
Triển Mộ Bạch cả người mồ hôi lạnh đổ xuống ròng ròng:
- Tên điên này. Vì sao không tìm người khác mà lại tới tìm mình chứ?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến