Biên Tập: Maison
"Chuyện này quả thật là huyền diệu, cũng chỉ có ta mới làm được như thế. Hơn nữa cho dù bây giờ có giải thích tường tận hơn cho nàng thì cũng chưa chắc nàng có thể lý giải. Vả lại, ta cũng chỉ vừa mới biết phương pháp kia không bao lâu. Đối với tất cả chuyện này, chỉ có thể nói là... trùng hợp ngoài ý muốn thôi"Bỗng chốc Quân Mạc Tà trầm tư, hắn nghĩ tới chuyện lúc trước Đỗ Tuyệt dùng khí thế của linh năng nhằm vào mình phát công mà không khỏi cười cười
"Chúng ta hãy đi ra ngoài, chắc tất cả mọi người chờ sốt ruột."Mai Tuyết Yên gật gật đầu; nếu Quân Mạc Tà không muốn nói chuyện này thì nàng cũng sẽ không hỏi thêm.
Có một số bí mật chỉ nên thuộc về Quân Mạc Tà. Cho dù là Quân Mạc Tà muốn nói thì nàng cũng không có ý định nghe.
Bởi vì từ một câu nói mà nàng đã nhận thấy sự phiền muộn cùng cô đơn lớn lao.
"... Ta vốn là một người vô tình, đã từng kệ mọi sự không lấn bấn trong lòng. Chưa từng vô tình mà chỉ có rất vô tình. Không biết có phải là được ông trời chiếu cố hay không, mà lại ban cho ta một cuộc sống khác tràn ngập chữ 'Tình'....."Những lời này nghe như lộn xộn, khó lòng lý giải, dù Tuyết Yên cũng không hiểu thập phần. Nhưng nàng có thể từ trong đó nghe được dư vị khác thường.
Cho nên nàng lựa chọn không hỏi, nàng chỉ muốn thông qua tình cảm chứa chan của mình để vuốt ve an ủi tất cả vết thương lòng của người thương... Chỉ vẻn vẹn có vậy mà thôi!
Khi hai người Quân Mạc Tà cùng Mai Tuyết Yên dắt tay nhau đi ra ngoài, tất cả mọi người rõ ràng cảm giác được hai người này thay đổi. Nhưng cụ thể là thay đổi thế nào thì chẳng có ai nói ra được cả.
Chỉ đơn thuần là cảm nhận được không giống so với lúc trước, rất không giống với lúc trước...
Sau một hồi hàn huyên thì rốt cục cũng yên tĩnh trở lại. Mọi người sôi nổi rời đi chỉ còn lại mấy người Quân Vô Ý, Đông Phương Vấn Tâm, Ưng Bác Không, Phong Quyển Vân cùng Quân Mạc Tà và Mai Tuyết Yên.
"Ngày mai là mùng hai tháng hai. Chính là ngày theo lời của ta 'Xuân noãn hoa khai nhật. Nhất kiếm phá ngân thành ( ngày xuân về hoa nở, một kiếm phá Ngân Thành). Ta dự định đêm hôm nay cứ lẻn vào Ngân Thành trước" Quân Mạc Tà nhìn nhìn mọi người rồi chậm rãi nói
"Có một số việc, bao giờ biết người biết ta cũng tốt hơn!""Con tự mình đơn độc vào đó?" Đông Phương Vấn Tâm chau mày lộ ra vẻ lo lắng
"Liệu có ổn không?""Không có chuyện gì." Quân Mạc Tà cười cười:
"Nếu mà ngay cả con cũng không được thì trên đời này không còn ai có thể làm được!""Lời Mạc Tà nói tuy rằng nghe có vẻ điên cuồng, nhưng cũng là sự thật." Quân Vô Ý cười cười, đúng là nhận thấy rằng cháu mình mạnh miệng.
Đông Phương Vấn Tâm nhìn sang Mai Tuyết Yên, Mai Tuyết Yên nhẹ nhàng gật gật đầu, trên mặt cũng thể hiện đối với Quân Mạc Tà rất tin tưởng.
"Vậy con cần sớm trở về, đừng để cho chúng ta quá mức bận lòng, hôm nay chúng ta có nhiều điều phải suy tính" Đông Phương Vấn Tâm vẫn có vài phần lo lắng căn dặn.
Tấm lòng của mẹ, cho tới bây giờ vẫn là như thế. Ngay cả khi con mình có bản lĩnh cao thì ở trong mắt người mẹ đó vẫn là đứa trẻ năm đó cần mình che mưa che nắng!
Quân Mạc Tà gật gật đầu rồi nói
"Tốt nhất đêm nay Tam thúc lại đem đội hình bố trí sắp xếp lại một lần nữa. Chủ yếu lập ra kế một số trận thế sao cho lúc giao đấu thì có thể ứng phó được với cường giả cao hơn bọn họ mấy cấp bậc. Ngày mai đánh trận tất nhiên sẽ có những vị trí không đủ sức, chỉ cần bọn họ có thể dùng biện pháp như thế kéo dài thêm thời gian để thuận lợi cho chúng ta đến hỗ trợ!""Chờ ngươi lúc này mới nói thì thức ăn ôi thiu hết rồi. Ta đã sớm đề ra trù tính vài kiểu bố trí" Quân Vô Ý phẩy tay cười nói
"Yên tâm đi, ngay cả khi trong địch nhân có cao thủ bản lĩnh thần thông thì cũng đủ sức không cho bọn họ thuận lợi thực hiện trảm thủ hành động...""Ha ha..." Mọi người nở nụ cười. Trảm thủ ( chặt đầu) - hành động là chỉ cái gì thì mọi người tự nhiên rất rõ ràng. Quân Vô Ý trên mặt có chút khác thường. Trên mặt Quân Mạc Tà cũng có chút mất tự nhiên. Cả hai chú cháu đều có điều không thoải mái.
Quân Vô Ý mơ hồ biết mục đích chủ yếu chuyến đi của Quân Mạc Tà là cái gì. Hắn đi chuyến này, tuyệt không phải chỉ đơn thuần để thăm dò hư thật; hẳn là còn một mục đích trọng yếu hơn - Hàn Yên Dao!
Quân Mạc Tà đúng là tính toán đi xem một chút, nữ nhân là nguồn gốc khiến cho hết thảy bi kịch phát sinh nói cho cùng có phải thật sự đáng giá cho Tam thúc yêu thương hay không!
Chuyện này nếu đợi cho hết thảy đều kết thúc thì có thể cũng đã muộn. Cho dù giả tạo thì đến lúc đó cũng có thể biến thành thực; cho nên Quân Mạc Tà rốt cuộc cũng không thể bỏ mặc.
Hàn Yên Dao chính là ngọn nguồn của mọi việc! Cho nên Quân Vô Ý đang lo toan đủ thứ nhưng thực sự cũng muốn biết, hắn thậm chí so với Quân Mạc Tà còn cấp bách hơn! Không biết Dao nhi khi biết ta đem quân đến tấn công Phong Tuyết Ngân Thành thì sẽ có tâm trangh như thế nào?
Nhìn thấy Quân Mạc Tà đi ra ngoài, Quân Vô Ý lẳng lặng lấy từ trong lòng một chiếc khăn gấm vuông rồi chậm rãi mở ra. Bên trong chỉ có một nhúm tóc dài mềm mại. Trên tấm khăn gấm có lưu bốn hàng chữ nhỏ xinh đẹp:
Thập niên vị sơ quan
Trường phát vi quân lưu
Dạ dạ vọng Thiên hương
Kim sinh bất hồi đầu
(Tạm dịch:
Mười năm không đội mũ
Tóc dài quấn chàng Quân
Thiên Hương hằng đêm nhớ
Kiếp này không đổi lòng!
Chắc mấy bà có chồng phải đội mũ khi ra đường)
Trong lòng Quân Vô Ý đột nhiên nỏi lên sự tĩnh tâm khó hiểu, nàng nhất định sẽ không để cho mình thất vọng! Dao nhi, tuyệt đối đừng để cho ta thất vọng!
Mặt trời dần dần ngả bóng về tây, đất trời trong lúc đó từ từ được màu đen che phủ. Còn trên mặt đất do nền tuyết phản xạ ánh sáng nên đã lộ ra một vầng trắng bạc trong sáng mà thanh nhã. Quân Mạc Tà toàn thân màu trắng như tuyết, im ắng ra khỏi lều trại.
Mai Tuyết Yên đi theo sau Quân Mạc Tà, mắt thấy hắn vọt lên giữa không trung rồi sau đó cứ như vậy biến mất ở trên cao một cách khó hiểu... Ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn một hồi thật lâu rồi nàng mới trở về trại...
Quân Mạc Tà chẳng chút e ngại độn không mà đi với tốc độ nhanh như chớp gấp rút chạy đến Tuyết Phong! Tuyệt đối không có bất kỳ người nào có thể chứng kiến thân ảnh lướt nhanh của hắn vào lúc này!
Tốc độ của Âm Dương Độn tuyệt đối nhanh hơn bất kì thân pháp khinh công tuyệt đỉnh nào trên đời này, thậm chí không chỉ nhanh gấp đôi!
Nhờ vào tốc độ kinh người như vậy, hắn chả mấy chốc đã thấy được bóng dáng đen thẫm của Tuyết Sơn, nhìn rõ tòa thành nằm trên vùng đất đóng băng vĩnh cửu! Phong Tuyết Ngân Thành, quả nhiên là danh xứng với thực! Từ xa nhìn lại chỉ thấy vô số bông tuyết đang nhẹ nhàng rơi xuống trùm kín khắp Băng Thành, thần bí mà đồ sộ!
Bảy ngọn núi xung quanh đó như chúng tinh phủng nguyệt ( chòm sao tôn vẻ đẹp của trăng), như vệ sĩ của Ngân Thành. Trên bầu trời tuy có bông tuyết tung bay, nhưng không che được ánh sao lấp lánh!
Những tia sáng hiếm hoi chiếu lên mặt tuyết, chiếu vào trên ngọn núi rồi phản xạ tạo ra những sắc màu tuyệt đẹp óng ánh. Sau đó chúng tụ tập lại hình thành từng đạo hào quang muôn màu muôn vẻ sặc sỡ từ bốn phương tám hướng chiếu rọi lên hình dáng của Ngân Thành.
Chúng khiến tòa Băng Thành cổ xưa hiện ra giống như mộng ảo với những sắc màu lộng lẫy! Bất kể là ai, nếu lần đầu nhìn thấy tòa thành này thì ở trong lòng cũng trào dâng một cảm giác khác thường như mộng như ảo.
Ở phía trước Ngân Thành có bốn cột băng cực lớn. Trên mỗi một cột băng đều chỉ có một chữ cực to, chúng xếp thành hàng chữ: Phong, Tuyết, Ngân, Thành. Nhìn qua thì tựa như sơ sài, nhưng lại thể hiện khí thế to lớn.
Phong cách cổ xưa lại càng làm hiện rõ khí phách hào hùng! Chúng giống như bốn người khổng lồ gác cửa vào Phong Tuyết Ngân Thành, mãi mãi muôn đời.
Bóng đêm đã gần kề, nhưng trong Ngân Thành vẫn có rất nhiều người không ngớt đi lại. Lúc này có một vài đệ tử cấp thấp mặc áo trắng, trên mặt của bọn hắn tràn ngập đủ sắc thái, hoặc là hưng phấn, sợ hãi hay nồng nhiệt!
Bởi vì ngay hôm nay có rất nhiều đại nhân vật tiến vào Ngân Thành, họ sẽ dùng thực lực cường đại của mình trợ giúp Ngân Thành chống lại người ngoài. Những người này, mỗi một người đều là nhân vật trong truyền thuyết! Tên của mỗi người nếu nói ra đều là nhân vật có khí phách kinh thiên động địa, đều đủ để soạn ra một truyền thuyết!
Điều này làm cho bọn họ là đám đệ tử hậu bối, vốn trong thời gian trước phải gánh chịu đủ loại lo lắng, đến hôm nay đều thở phào nhẹ nhõm. Cũng không thiếu những người vừa đi tuần tra, vừa bàn tán nho nhỏ.
"Ai, ngươi nói, với lực lượng hiện tại của chúng ta có thể chống lại đòn đánh từ Quân gia sao?""Ngươi nói đùa gì vậy? Nếu như không có những tiền bối mới đến thì Phong Tuyết Ngân Thành chúng ta chống cự lại Quân gia cũng chỉ như một bữa ăn sáng mà thôi. Hiện giờ có thêm những tiền bối này thì ta người phải lo lắng lại chính là người bên Quân gia.... ""Tuy là nói như vậy, nhưng gần đây tất cả mọi người đều nói thực lực Quân gia hiện tại tăng lên cực nhanh, rất là lợi hại... "" Dừng... Cho dù lợi hại như thế nào cũng không thể so với sự sắc bén của Thánh địa được? Cường giả Tam Đại Thánh Địa, đó chính là...""Chính là cái gì?""Chính là, chính là... chính là tiểu mẫu ngưu ( con trâu) bay lên trời!""Nói cũng đúng, thật sự là cái gì đang bay đầy trời kia...""Nói cho đúng thì ngươi là người đi ngủ cũng còn lo ngã xuống giường mà chết, ngươi thực sự là lo lắng đủ thứ chuyện..."Quân Mạc Tà đâu có lòng dạ nào mà tìm hiểu tâm tư lớp sinh sau đẻ muộn của Ngân Thành. Hắn như thanh kiếm sắc bén xuyên qua cái sân rộng mấy trăm trượng đâm vào chính giữa tòa đại điện đèn đuốc sáng trưng.
Đã muộn thế này mà còn đèn đuốc sáng trưng, ngày mai chính là ngày mà Quân gia nêu trong thư, sao không nhanh chóng nghỉ ngơi dưỡng sức. Nếu không vì chuyện Quân gia thì liệu có khác thường như vậy không? Đám hốn tạp Tiêu gia kia làm sao còn có bụng dạ để thắp đèn vừa múa vừa hát rồi yến tiệc chứ?
Vô thanh vô tức xuyên qua Huyền Băng ngàn năm làm thành vách tường, Quân Mạc Tà cũng đã lọt vào trong đại diện trung tâm ở Ngân Thành!
Đại điện lúc này đích xác rất ồn ào, tương đối náo nhiệt! Hơn nữa này hắn cũng không biết tuyệt đại đa số người ở bên trong.
Ngồi ở trên chủ vị là một nam một nữ. Nam anh tuấn khôi ngô, nữ thanh nhã tuyệt trần, xem tuổi cũng chỉ chừng ba mươi tuổi, hẳn là vợ chồng đương nhiệm thành chủ Ngân Thành. Hơn nữa ở trên mặt của bọn họ, mơ hồ có thể nhận ra hình bóng Hàn Yên Mộng. Có điều, sắc mặt hai người cũng không phải đặc biệt đẹp.
Ngồi ở một bên bọn họ là mười mấy lão giả, hẳn chính là các trưởng lão của Hàn gia Phong Tuyết Ngân Thành. Mà ngồi ở vị trí hơi thấp hơn thành chủ phía bên kia là một vị nam nhân đầu bạc, nhưng khuôn mặt lại mềm mại trẵng nõn như là trẻ con. Hẳn chính là Tiêu gia Đại trưởng lão, Tiêu Hành Vân.
Bởi vì Quân Mạc Tà liếc mắt một cái liền nhìn ra tu vi huyền khí của lão: Thần Huyền tứ phẩm! Hơn nữa hẳn là bị kẹt ở cảnh giới này đã lâu.
Hiện tại, với ánh mắt độc đáo sau khi đột phá thì hắn hoàn toàn có thể nhận ra, kinh mạch trong cơ thể Tiêu Hành Vân có một chỗ bị đứt thần bí! Mà đúng là vì chỗ đứt này làm cho lão cả đời vô vọng bước vào hàng ngũ cường giả Chí Tôn! Nói vậy đây là thủ đoạn năm đó của bà ngoại rồi.
Quân Mạc Tà không thể không thầm tán thưởng trong lòng một tiếng: bà ngoại của mình quả là một nhân vật xuống tay đủ dứt khoát! Vô thanh vô tức liền cắt đứt tiền đồ cả đời của một người! Thực là lợi hại!
Mà ở phía sau Tiêu Hành Vân cũng có hơn mười lão già khác râu tóc hoa râm, áo trắng như tuyết. Hẳn chính là người Tiêu gia!
Mà nằm ở phía đối diện mọi người Ngân Thành có ba trung niên thần thái tự nhiên, dáng vẻ tiêu sái, sắc mặt hiền hòa đẹp đẽ ngồi ở vị trí cầm đầu. Nhưng ánh mắt thì hoàn toàn không thể cho biết tâm tư, sắc sảo không thể kháng cự. Ẩn giấu sâu trong mắt là cảm giác đã nhiều lần trải qua biến đổi đời người trên thế gian. Ba người này, bất kỳ một ai cũng đều không đơn giản! Xem ra hẳn là người từ Tam Đại Thánh Địa.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành