- Gì mà là nói thật? Căn bản là lời vớ vẩn! Cái gì mà tỷ phu với cậu em vợ? Quả thực là hoang đường!
Mai Tuyết Yên càng đỏ mặt hơn, đồng thời hung dữ trách cứ:
- Quả thực là không thể tha thứ được!
- Sao lại không phải là lời nói thật?
Quân Mạc Tà nghiêm mặt nói:
- Tuyết Yên, thật ra hai ta đều làm chuyện đó rồi, ta xem chỉ thiếu nước động phòng thôi, nơi nào cần nhìn qua thì cũng đã nhìn, sờ cũng đã sờ, mọi người trong lòng đều biết, còn dấu diếm làm gì.
Mai Tuyết Yên hơi bị chán nản, ngón tay run rẩy chỉ mặt Quân Mạc Tà nói:
- Quân Mạc Tà, ngươi ngươi, ngươi cũng quá vô sỉ đi.
- Thà vô sỉ còn hơn là không có vợ.
Quân Mạc Tà vui vẻ nói:
- Hơn nữa cũng không phải hai người bọn họ mới có kiếm, nàng cùng Thiên Tầm cũng có phần. Nàng cầm kiếm của bọn họ nhất định là hơi gượng gạo, ta đã chế tạo riêng cho nàng một thanh kiếm khác!
Nghe những lời này nhãn tình của Xà Vương Thiên Tầm sáng lên. Nàng không khỏi cắn môi nhìn sắc mặt của Mai Tuyết Yên. Rốt cục cũng không dám lên tiếng.
- Chúng ta cũng có?
Mai Tuyết Yên thở phào một hơi. Gia hỏa này cuối cùng cũng chủ động nói tới chuyện khác, nàng hung hăng nói:
- Còn không mau lấy ra?
- Được!
Quân Mạc Tà hô lên một câu, thân thể vừa chuyển, cái mông uốn éo, tay phải lại lần nữa duỗi ra quát:
- Biến!
"Xoạt" một tiếng, trong tay hắn lại có thêm hai thanh kiếm. Lại đột ngột xuất hiện. Hai thanh kiếm này so với hai thanh vừa rồi mảnh mỏng hơn nhỏ hơn không ít. Thân kiếm rất đẹp, nhìn thoáng qua có thể nhận ra được đó chính là bội kiếm của nữ nhân!
Lúc này, Mai Tuyết Yên có thể nói là đã tụ 100% tất cả tinh thần lực nhằm quan sát tất cả động tác của Quân Mạc Tà, chưa lúc nào dám buông lỏng, thế nhưng không ngờ còn không phát hiện ra đến tột cùng làm cách nào hai thanh kiếm lại xuất hiện, tựa hồ như từ không khí chui ra vậy.
Mai Tuyết Yên rất buồn bực! Trời biết trên người thiếu niên thần bí này rốt cuộc có bao nhiều bí mật mà người khác không thể giải thích.
Quân Mạc Tà tiến lên đem một thanh đưa cho Xà Vương Thiên Tầm, Thiên Tầm rút kiếm nhìn thoáng qua một cái, không khỏi hân hoan kêu một tiếng, yêu thích không buông tay vui mừng cũng không kém chút nào so với hùng, hổ hai vương, thậm chí còn có chút vượt qua!
Thanh kiếm trong tay Thiên Tầm toàn thân màu hoàng kim, mà kết cấu cũng hết sức thần diệu. Đúng là một thanh nhuyễn kiếm, thân kiếm vặn vẹo như linh xà, trôi chảy tự nhiên run rẩy chập chờn, hào quang lập lòe bất định.
Mũi kiếm không ngờ lại phân nhánh giống như lưỡi của độc xà, tán phát ra u quang nhàn nhạt! Chuôi kiếm cầm rất vừa tay, có thể chém, gọt, đâm, vặn, vung, chọc...Làm ra nhiều loại tư thế khó mà bảo kiếm thường không thể làm được. Thanh kiếm này đúng là được làm đặc biệt vì Xà Vương, cũng chỉ có vị Xà Vương này mới có thể phát huy uy lực lớn nhất của chuôi nhuyễn kiếm này!
Lại nói trong bốn chuôi bảo kiếm, chỉ có chuôi này chính là do Quân Mạc Tà tận lực nhất chế tạo! Chính là vì nương theo đặc tính của Xà Vương mà chế tạo, trước sau trọn vẹn hao phí mấy ngàn cân hoàng kim cùng kim chi lực mới tinh luyện ra một thanh hoàng nhuyễn kiếm này!
Xà Vương lòng tràn đầy vui mừng hai mắt ẩn ẩn tình cảm liếc nhìn Quân Mạc Tà, không thể chờ được mà vuốt vuốt thân kiếm một hồi, sau đó lại quấn trên cổ tay, một hồi lại quấn quanh eo nhỏ, nhuyễn kiếm giống như có linh tính. Tại trên tay Xà Vương biến ảo thành muôn dạng, từ mũi kiếm tới chuôi kiếm đúng là chỗ nào cũng có thể thay đổi, giống như một con rắn còn sống vậy.
Xà Vương càng nhìn càng vui vẻ, càng vuốt ve càng không muốn buông tay, đôi mắt to tràn đầy cảm xúc vui sướng, dứt khoát đem thân kiếm áp lên mặt, quả thực là vô hạn quý trọng.
Quân Mạc Tà ha ha cười đem vỏ kiếm bắt lấy, tiện tay bẻ cong, vỏ kiếm cũng cong theo thành một vòng tròn, một đầu chính là cái kẹp, khiến đầu cùng đuôi gắn vào nhau hình thành một cái đai lưng. Nguyên lai Quân Mạc Tà cũng rất tỷ mỉ, có thể nói là suy nghĩ rất thấu đáo!
Quân Mạc Tà mỉm cười nói:
- Chuôi kiếm này ta xem ra nên đặt tên là Xà Vương kiếm đi, bình thường khi không dùng có thể quấn ở bên hông xem như một món đồ trang trí, một khi xuất kiếm, lại rất tiện lợi, có thể bất ngờ tấn công. Cách dùng tốt nhất của kiếm này chính là bất ngờ, Thiên Tầm, tự ngươi suy ngẫm cách dùng đi, xem tốc độ rút kiếm như thế nào thì đạt tốc độ nhanh nhất. Nếu ngươi dùng quen, khẳng định nó sẽ là thứ vũ khí vô cùng lợi hại đó.
Xà Vương Thiên Tầm hưng phấn đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng lên, liên tục gật đầu, nàng nắm lấy vỏ kiếm rồi lập tức nghiên cứu.
Mai Tuyết Yên âm thầm thở dài, mắt thấy mình mắc nợ ân tình của người ta càng lúc càng lớn, đầu tiên là hơn mười viên linh dược hiếm thấy, hôm nay lại được bốn thanh thần kiếm.
Chứng kiến Hổ Vương, Hùng vương cùng Xà Vương tam vương người nào cũng ôm khư khư thanh kiếm cười khúc khích, giống như Hậu lão gia lau bàn vậy, còn nữa, mỗi người đang không ngừng nghiên cứu, bộ dáng hưng phấn bừng bừng, phần nhân tình này cho dù không muốn nợ cũng không được nữa rồi.
Số lượng thần thần kiếm như vậy, tin tưởng cho dù có là tam đại Thánh Địa cũng chưa chắc có thể xuất ra một chuôi! Thế nhưng Quân Mạc Tà một lúc xuất ra tới bốn thanh! Loại nhà giàu mới nổi đại thủ bút này, cho dù Mai Tuyết Yên có kiến thức rộng rãi cũng không nhịn được mà thoáng rung động!
Hơn nữa trong tay hắn chắc hẳn phải có rất nhiều số lượng thần binh loại này, mà thiên phạt còn có nhiều Thú Vương nữa, đối với cách đối xử của Quân Mạc Tà, không có khả năng coi trọng hùng, hổ, xà tam vương mà xem nhẹ các vương còn lại, tuy bốn thanh kiếm này cũng đã là thiên tại nhân tình, thế nhưng chính là chuyện tốt hiếm có!
Nghĩ tới đây, khuôn mặt của Mai Tuyết Yên không khỏi đỏ bừng lên, chính mình tại sao lại như vậy, chẳng lẽ có người chiếm tiện nghi của mình?
Chính mình sao lại không biết tiểu tử Quân Mạc Tà này không có hảo tâm, gia hỏa này cho tới bây giờ cũng không phải là người tốt gì! Nói không chừng thiếu nợ hắn, đến khi hắn đòi thì... Với loại da mặt dày như Quân Mạc Tà, Mai Tuyết Yên tuyệt đối tin tưởng hắn có thể yêu cầu cái đó...
Không chỉ có thế, hơn nữa hắn còn có lý lẽ hùng hồn, mà mặt không đổi sắc tim không đập mạnh!
Với thái độ gần đây càng ngày càng làm càn của gia hỏa này đối với mình mà xem, nếu như một khi đưa ra điều kiện, chỉ sợ mục tiêu chính là mình! Đến lúc đó phải làm sao đây? Vạn nhất hắn yêu cầu mình lấy thân báo đáp, mình có thể cự tuyệt không? Bên người gia hỏa này đã có vài vị hồng nhan tuyệt sắc, chẳng lẽ mình đường đường là nhất đại thiên phạt thú hoàng lại phải đi làm tiểu thiếp cho hắn?
Khi đó chẳng phải là giống như lời hắn nói: tiểu đông tây, ngươi theo ta, ngày ngày ta sẽ xoa cái mông của ngươi chơi.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Mai Tuyết Yên đỏ càng thêm lợi hại, giống như là bị đốt nóng vậy, nàng oán hận trợn mắt trắng dã liếc nhìn Quân Mạc Tà, thế nhưng càng làm cho nội tâm của nàng thêm bối rối chính là: nàng có cảm giác mình đối với việc này tựa hồ lại không có bao nhiêu phản đối.
Ta, ta rốt cuộc là làm sao vậy? Sự thực này quả thực là quá hoang đường đi! (Xuân: nhiễm virut ilu rồi. Láng: iu rồi.)
Nàng nhìn cái gì? Quân Mạc Tà thấy nàng ta nhìn mình lại giật mình kinh hãi, vội vàng đảo mắt đi chỗ khác, sau đó tự dò xét mình: vừa rồi ta chỉ ba hoa hai câu, cũng không đắc tội với nàng nha, mình một hơi đưa ra bốn kiện thần binh nha, tại sao trong mắt vị cô nãi nãi này lại khác thường như vậy? Chẳng lẽ bản thiếu gia tặng lễ sai rồi? Vuốt mông ngựa nhưng vuốt nhầm móng ngựa?
Nhưng nhìn vẻ mặt này cũng không giống nha.
Quân Mạc Tà đâu biết suy nghĩ trong đầu Mai Tuyết Yên lại tới mức đó? Chốc lát đã nghĩ tới việc động phòng hoa chúc!
Lấy lại bình tĩnh Mai Tuyết Yên giơ tay lên. Quân Mạc Tà chỉ cảm thấy một hồi gió nhẹ thổi qua, thanh kiếm còn sót lại trong tay bỗng biến mất, chỉ thấy Mai Tuyết Yên yên lặng ngồi trên ghế đá bắt đầu thưởng ngoại thanh kiếm trong tay mình.
- Bốn thanh kiếm chỉ còn lại một thanh, chắc hẳn thanh kiếm này cho ta hả?
Nét đỏ ửng trên mặt Mai Tuyết Yên đã phai. Nàng lại làm ra bộ dáng không quan tâm, dùng loại ngữ khí: Bất quá cũng chỉ là như vậy mà thôi, nhàn nhạt nói.
Thế nhưng khẩu khí của nàng lại không giống bình thường, ngay cả kẻ ngu như Hùng vương Hổ Vương cũng nghe ra, hai vương ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sau một hồi nháy mắt đều hiểu ý của nhau, tiếp tục vuốt ve thanh thần kiếm trong tay, thế nhưng hai cặp lỗ tai đều vểnh lên nghe lén.
- Đương nhiên, ngoại trừ Tuyết Yên nàng ra, còn ai xứng dùng thanh thần kiếm này?
Quân Mạc Tà khiêm tốn cười cười. Ân cần mà vỗ mông ngựa.
- Hừ! Ba hoa.
Mai Tuyết Yên hừ lạnh một tiếng. Làm như rất nghiêm khắc trách cứ, thế nhưng Hổ Vương cùng Hùng vương lại lia lịa chớp mắt: hắc hắc, lão đại đang vui, nghe ý tứ này, sao lại có điểm liếc mắt đưa tình giống như lời đồn vậy.
Bình tĩnh mà xem xét, chuôi kiếm này của Mai Tuyết Yên hình thức lại tốt nhất trong bốn thanh kiếm, trông xinh xắn nhưng lại toát ra đại khí thế, mặt ngoài nhẵn nhụi ẩn chứa sắc bén, thân kiếm dài nhỏ, chuôi vừa nắm tay, cực kỳ vừa vặn, mà mũi kiếm lại mang theo bá khí vương giả, mà ngay cả Mai Tuyết Yên bực này mắt cao hơn đầu khi vừa thấy cũng không khỏi thừa nhận ánh mắt của Quân Mạc Tà cao minh, suy nghĩ thấu đáo!
Tặng chuôi kiếm này cho mình đúng là càng tăng thêm sức mạnh! Nhất là thân kiếm trắng thuần như bạch ngọc. Cùng với ngày thường mình chỉ mặc áo bào trắng càng xứng thành một bộ, quả nhiên là quần anh tụ hội mười phần hoàn chỉnh, thiên y vô phùng.
- Khiến ngươi vất vả rồi.
Mai Tuyết Yên nhàn nhạt nói, khẩu khí giống như một vị thế ngoại cao nhân tán dương hậu bối vậy.
- Nào có, nào có, vì Tuyết Yên nàng, ta không tiếc phải lên núi đao xuống vạc dầu, mưa bom bão đạn, dù chết không sờn, lòng son máu đào, sáng tỏ nhật nguyệt, trăm lần chết không hối hận, muôn lần chết không từ chối, một trăm triệu lần chết cũng đáng.
Quân Mạc Tà rung đùi đắc ý bắt đầu thao thao bất tuyệt nói.
- Nôn!
Hùng vương Hổ Vương Xà Vương một bên làm ra bộ muốn nôn một bên chạy ra ngoài, mau mau rời xa tên vô sỉ này thôi, ân, coi như là dành không gian thời gian cho gia hỏa này tán tỉnh lão đại mình đi.
Mai Tuyết Yên hừ một tiếng, rõ ràng là đang đỏ mặt nhưng lại làm như không nghe thấy, chẳng qua là làm bộ thưởng thức thanh kiếm trong tay mình. Gia hỏa này cứ như vậy, khiến cho mình càng thêm xấu hổ, cho hắn một chút ánh sánh, hắn lại muốn đi chiếu rọi cả trời đất, cho nên nàng đành đơn giản bỏ mặc, tùy ý hắn tác quái.
Tam đại Thú Vương đi ra ngoài sân loay hoay tìm hiểu kiếm, nhưng bọn họ vẫn không yên lòng, con mắt thường lén lút nhìn sang bên kia. Hai người Hùng vương cùng Hổ Vương vẻ mặt lại trở nên cổ quái.
- Lão Cửu, ngươi đoán đi, kế tiếp sẽ làm gì?
Hùng Khai Sơn nháy mắt ra hiệu hào hứng bừng bừng nói.
- Ta đoán kế tiếp nhất định là hôn môi.
Hồ Liệt Địa làm một bộ yêu say đắm, suy nghĩ sâu xa cộng thêm vài phần triết lý nói.
- Ta thấy chưa chắc.
Hùng Khai Sơn lắc cái đầu gấu, không cho là đúng. Bộ dạng của hắn giống như lãng tử dày dặn tình trường nói:
- Với kinh nghiệm của mình, ta cảm thấy hắn sẽ gắt gao ôm lấy, vuốt ve khiến lão đại không thở nổi.
- Làm sao có thể như vậy? Ngươi không thấy tỷ phu đang vươn đầu lưỡi ra liếm môi hả? Đây rõ ràng là khúc nhạc dạo đầu chuẩn bị hôn môi! Ta xem tám chín phần mười là sẽ có tiết mục này!
Hồ Liệt Địa mỉa mai trả lời, nói xong hắn còn khẽ liếm môi, sau đó
"Soạp" hút nước miếng trở về.
- Hổ đần, ngươi không thấy hai tay tỷ phu đang mở ra hay sao? Đây rõ ràng là tư thế chuẩn bị ôm, ngươi không hiểu thì đừng có mà nói lung tung, không người ta lại cười ngươi có mắt như mù.
Hùng Khai Sơn con mắt liếc ngang, bộ dạng rất giống như giáo sư tình yêu đang giảng bài.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành