Dịch Giả
- Thì sao? Ta không biết thì sao? Chẳng lẽ bọn hắn rất nổi tiếng sao?
Người hỏi tỏ vẻ kinh ngạc. Chẳng lẽ hai tên đáng khinh dương dương tự đắc này, cái đám không dạy nổi này lại là đại nhân vật sao? Nhìn hình tượng này…thật không giống nha…
- Kinh thành tứ hại, ngươi biết chứ?
Tên còn lại nheo mắt, dùng một loại khẩu khí chỉ điểm cho kẻ lầm đường, nói.
- Cái này thật ra ta có biết a. Chính là Đường heo mập, Quân ác bá, cũng chính là con rệp trong nhà xí và ruồi bọ trên mâm cơm… Chẳng lẽ?
- Không sai! Trước mặt chính là hai vị đỉnh đỉnh đại danh trong truyền thuyết Đường heo mập và Quân ác bá! Cũng chính là hai tên cùng với con rệp trong nhà xí cùng với ruồi bọ trên bàn cơm nổi danh hậu thế đại hại.
- Thì ra là thế, chẳng trách vừa nhìn thấy hai người bọn họ đã sinh một loại cảm giác rung động kinh người. Kinh thành tứ hại, chậc chậc, hôm nay vừa thấy quả nhiên lời đồn không ngoa!
- Đúng thế, lại nói người như vậy mà cũng có tư cách tham gia hội tài tử, đúng là thời thế thay đổi, lòng người không tốt đẹp a, ài…!
- Ài…! Ta như thế nào lại cùng loại bại hoại này tồn tại trong đời, chỉ hận không thể đập đầu xuống đất cho đỡ nhục!
Một loạt âm thanh thở dài, ai oán như không dứt. Tiếng ồn ào, huyên náo vang khắp nơi, tất cả mọi người đều liếc mắt nhìn hai đại bại hoại, chỉ trỏ, xì xáo bàn tán. Ánh mắt mỗi người đều tỏ vẻ khinh bỉ, khinh thường hiện rõ trên mặt.
Quân Mạc Tà cùng Đường Nguyên hai người thoáng như không nghe thấy ngược lại rất tiêu diêu tự tại.
- Bàn Tử, còn nhớ rõ ngày đó ta nói với ngươi như thế nào không?
Quân Mạc Tà cúi đầu nói nhỏ
- Sao lại quên được.
Đường Nguyên lười biếng mở mắt ra:
- Ngươi vẫn không tin ta?
- Được, ta chỉ là sợ tiểu tử đầu heo nhà ngươi thịt béo đổ mắt quên thôi.
Quân Mạc Tà mắng.
- Ây, quân tử không mập không có uy. Đây chính là lời gia gia ta nói đó.
Đường Nguyên rung đùi đắc ý nói.
- Ách…ngươi như vậy mà mà cũng dám nói mình là quân tử!
Quân Mạc Tà nôn khan một tiếng. Hơn nữa, hiện tại chỗ này làm gì có cái gì gọi là chính nhân quân tử.
Sắp xếp Bàn Tử bên này xong xuôi, Quân Mạc Tà tạm yên tâm, phần còn lại phải xem chính mình phát huy! Con mẹ nó, hôm nay ta phải cho các ngươi thấy thế nào gọi là lưu manh. Lão tử lưu manh không chết các ngươi không thôi!
Ở trong này chờ sao? Lão tử nào có thời gian an nhàn như thế. Hừ hừ, hôm nay để cho lão tử làm lưu manh tới cùng đi!
- Ngươi đó, nói ngươi đó, nhìn cái gì vậy? Đẹp lắm sao?
Quân Mạc Tà nheo mắt, hỏi một tên lòe loẹt đang lén trộm nhìn mình. Người này nhìn kĩ thì ra là người của Mạnh gia. Lần trước cũng từng tham dự với Mạnh Hải Châu cùng nhau hãm hại Đường bàn tử, còn nhớ dường như gọi là Mạnh Phi, nhưng hiện tại lại giả vờ như không biết.
- Không nhìn gì cả.
Kẻ được gọi là Mạnh Phi tiểu gia hỏa cũng rất ư là xấu, mắt lé, đầu lệch. Quân Mạc Tà cũng dễ nhận ra được, phàm người nào được mời lại không có chút thân phận. Mạnh gia cũng không phải là một gia tộc nhỏ.
- Láo.
Quân Mạc Tà hú lên một hơi quái dị, một tay nắm tay áo, một tay giống như chuẩn bị cởi quần áo xông lên phía trước.
- DKM! Ngươi là người nhà nào? Ngươi có biết là đang nói chuyện với ai đây không? DKM! Nhìn, nhìn cái gì? Nhìn cái con mẹ ngươi ah. Còn nhìn nữa Lão tử liền khoét mắt ngươi nhét vào lỗ đít, ngươi tin hay không?
Quân đại thiếu gia gân cổ lên, gân xanh, gân đỏ nổi đầy, hai hàm răng cắn chặt, mắt trợn trắng, nước miếng văng khắp nơi.
Tên thiếu niên lòe loẹt Mạnh Phi nằm mơ cũng không nghĩ ra chính mình hảo hảo đứng chỗ này nhìn một chút liền bị tai bay vạ gió, người khác cũng nhìn, vì sao chỉ có mình bị tai ương. Bị một tràng thóa mạ dội xuống, làm hắn mặt đỏ bừng, thiếu chút nữa muốn hộc máu. Miệng cà lăm, tức giận lắp bắp không nói thành lời.
- Bỏ đi! Tam thiếu gia, không nên chấp nhất với kẻ tục nhân đó làm gì.
Đường bàn tử vội vàng khuyên giải, ra vẻ độ lượng, khoan hồng nói.
Bây giờ tới phiên hắn xuất thủ. Đường bàn tử, Quân Mạc Tà, hai tên này làm người xấu lâu năm như vậy, phối hợp lại, quả thực không chê vào đâu được. Hắn một tay giữ chặt Quân Mạc Tà:
- Chừa một chút thể diện, ta không muốn như thế này nổi tiếng ở trên kim giám điện đâu. Thể hiện một chút cái thế tài hoa vậy được rồi, nói không chừng bệ hạ biết đâu cao hứng mời hai chúng ta làm quan cao cỡ chức Thừa Tướng, Thái Sư, vậy thì liền mệt rồi.
- Nói cũng đúng.
Quân Mạc Tà vuốt vuốt tóc, trông thật là rắm thúi, tay vung vung nói:
- Lão tử cũng không chấp nhặt với tên tục nhân đó nữa.
Hai người kẻ tung người hứng, làm tất cả mọi người xung quanh đều có cảm giác nôn mửa mảnh liệt: hai người bọn họ rất là đức hạnh? Còn có nổi tiếng tài hoa cái thế? Nào là làm Thừa Tướng, Thái Sư? Ta nhổ vào.
Vì sao người ta hay nói con lừa không biết mình mặt dài, hôm nay xem như có cơ hội mở rộng tầm mắt, thật đúng là mở mang kiến thức a.
- Quân Mạc Tà! Ngươi nói vậy có ý gì. Chẳng lẽ ngươi thấy ta dễ khi dễ vậy sao?
Tên Mạnh Phi lòe loẹt cứng họng nửa ngày, rốt cuộc cũng qua khỏi, nổi trận lôi đình, tức giận thét lên.
- Mọi người đều nhìn thấy nha! Chính là tên tiểu tử này muốn gây chuyện, cũng không thể trách ta được.
Quân Mạc Tà bộ dạng như người bị hại vô tội xòe xòe tay nói:
- Ta vốn dĩ định kết giao với tất cả mọi người, vốn dĩ ở đây ai cũng không phải là người ngoài, mọi người nói xem có phải như vậy không? Lời nói đã nói ra coi như xong, vậy mà người này lại có thể không chịu buông tha! Nơi này là nơi nào chứ? Nơi này là hoàng cung đó nha. Hắn lại có thể ở đây gào thét, nói nhảm, tiểu tử ngươi muốn tạo phản sao? Hay là Mạnh gia các ngươi muốn mưu phản?
Mọi người đều choáng váng. Quá vô sỉ! Thật sự là không biết xấu hổ mà! Cho dù là có tội thì đây cũng gọi là thái quá mà.
- Ngươi…ngươi nói hươu nói vượn.
Mạnh Phi tức giận cơ hồ muốn ngất đi, thân thể run lẩy bẩy giống như lá rụng trong gió.
Quân đại thiếu gia quần áo lụa là cũng không buông tha. Lập tức vọt lên, tay vung lên mấy lượt, bạch bạch, mấy cái tát tai. Thật kêu a!
Tiếp theo chân liền lên gối, động tác vô cùng tiêu sái lưu loát.
Mạnh Phi bất ngờ không đề phòng, nói thế nào cũng không nghĩ ra trong hoàng cung có kẻ dám vung tay động chân. Khi tỉnh ra, chỉ cảm thấy trước mắt kim quang lóe ra. Tinh quang sáng lạng, tiếp theo liền khom người giống như con tôm trứng ôm bụng. Quân đại thiếu gia sao có thể dễ dàng buông tha cơ hội tốt này? Nhất thời nhảy dựng lên, miệng kêu
"Nga da" một tiếng khiển tránh, lập tức nặng nề đánh hắn ngã xuống đất. Chưa hết, Quân đại thiếu gia xoay cặp giò như gió hướng mặt Mạnh Phi bay tới.
Chẳng bao lâu sau. Vị Mạnh thiếu gia lòe loẹt đã biến thành một cái đầu heo so với Đường Nguyên còn muốn béo hơn!
Mọi người nhất thời la ó om sòm, tên Quân Mạc Tà này quả là vô pháp vô thiên mà.
- Bỏ đi, Quân công tử, hãy tỏ ra khoan dung độ lượng một chút!
Một thanh niên nét mặt khó chịu, vào lúc Quân Mạc Tà vừa muốn giơ chân giẫm xuống, kéo hắn lại.
Mọi người đều nhìn, xem náo nhiệt. Thì ra đây chính là Quân Mạc Tà, thiếu gia quần áo lụa là của gia tộc lâu đời nhất kinh thành.
- Ngươi là ai? Nơi này có chuyện của ngươi sao? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Có biết hay không Mạnh tiểu tử này phạm tội danh gì? Ngươi có phải là đồng lõa với hắn không, phải chăng là ngươi chán sống rồi?
Quân Mạc Tà nheo mắt nhìn hắn, thân hình uốn lượn, mông uốn éo, tay trái chống nạnh, đầu nghiêng sang một bên trông y hệt như một bình trà to lớn.
- Tại hạ Mô Dung Thiên Lý! Là con cháu đời thứ ba của Mộ Dung thế gia.
Cẩm y thanh niên mang trên mặt vẻ kiêu ngạo, mặt nghểnh lên, ngạo nghễ nhìn Quân Mạc Tà, dùng giọng điệu mà Quân Mạc Tà ghét nhất, nói:
- Quân tam thiếu gia, ha ha, ngươi có thể nể mặt ta một chút không? Chỉ là chút hiểu lầm thôi, không nên biến thảnh ẩu đả như vậy?
- Oa, ta ngất a! Mộ Dung thế gia! Ngươi làm ta sợ muốn chết, sợ muốn chết a. Bàn Tử, mau cứu mạng, ta bị hù sắp chết rồi.
Quân đại thiếu gia bộ dạng khiếp sợ quá độ, nhảy dựng lên, kêu la hai tiếng, một bên vỗ ngực giống như bị giật mình, tim như muốn rớt ra ngoài. Ngay sau đó, hắn chợt sầm nét mặt lại, giống như mang mặt nạ, sắc mặt thay đổi thật mau lẹ:
- Ta sợ quá đi! Dám đem Mộ Dung thế gia ra dọa ta? Có đảm lược, có đảm lược?
Quân Mạc Tà đi vòng quanh Mộ Dung Thiên Lý hai vòng rồi cười toe toét nói:
- Ha! Ha! Ha! Mộ Dung Thiên Lý, ngươi thực anh hùng a, Mộ Dung thế gia của ngươi lớn lắm sao, hắc hắc hắc, ngươi biết thiếu gia ta là ai không?
Không đợi Mộ Dung Thiên Lý trả lời, Quân Mạc Ta đã nói như hét:
- Ngươi có phải cảm thấy rằng Mộ Dung thế gia của ngươi so với Quân gia ta ngưu bức (đại khái là trâu bò, oai phong) hơn? Ha ha, ngươi tuổi còn nhỏ mà có thể đại biểu cho Mộ Dung thế gia? Thật sự là ngưu a! Xem ra Mộ Dung gia muốn cùng Mạnh gia liên thủ tạo phản, chiếm đoạt Thiên Hương đế quốc đây mà, ta hiểu, ta hiểu rồi!
Quân Mạc Ta gật gật đầu.
- Ta không có nói ta là đại biểu cho Mộ Dung thế gia! Càng không nói gì tới tạo phản! Ngươi đừng có ở chỗ này bịa đặt. Quân Mạc Tà, ngươi đừng có đổ oan lên đầu của ta, đừng tưởng ta không biết.
Mộ Dung Thiên Lý thấy ánh mắt khác thường của các vị huynh đệ trong tộc, vội vàng lớn tiếng giải thích.
- Không đại biểu cho Mộ Dung thế gia? Vậy người nhảy ra đây làm chó gì? Được! Lão tử làm người thật sự là thất bại, ngay cả loại chó mèo đều muốn khi dễ ta. Thực là con mẹ nó sống không có chút niềm vui nào mà.
Quân Mạc Tà cảm thán than, đột nhiên trừng mắt:
- Ngươi đã không thể đại biểu cho Mộ Dung thế gia, vậy ngươi giả mạo chui ra đây làm gi? Còn không nhanh lăn đi xuống cho lão tử? Nhìn! Con mẹ nó, còn nhìn ta một cái nữa thử xem. Lão tử liền ra tay cho ngươi tại hoàng thành này không có cơm mà ăn, ngươi có tin hay không? Nhanh cút đi cho ta!
Quân tam thiếu hung hăng càn quấy rút cuộc cũng khiến cho nhiều người tức giận, bọn tài tử, công tử khinh bỉ, chỉ trích ra mặt. Quân Mạc Tà chống nạnh mà đứng, ai cũng không ngán, ngay trong hoàng cung đại điện, dũng khí cao như núi, khẩu chiến tưng bừng. Lời thô tục kéo dài không dứt, thanh âm càng lúc càng lớn, nước miếng nhỏ ra càng lúc càng nhiều, nhưng không lùi bước chút nào.
Bởi vì cái gọi là thơ vân: mặc hắn thiên quân vạn mã, ta từ chỉ cuồng giữa dòng.
Lại có thơ nói: quắc mắc coi khinh nghìn lực sĩ, há miệng toàn bổ mắng trở về!
Đường bàn tử sùng bái Quân tam thiếu vô hạn, tán thưởng tài ăn nói của hắn. Nào là phản ứng thật sự nhanh nhẹn, thật là ngưu mà! Thật không thể diễn tả thành lời, chì có một từ để nói: tuyệt (giống như tiểu hài tử được ăn kẹo vậy)
Chúng nhân xôn xao, ai ai cũng xao động, thanh âm trước đại điện càng lúc càng lớn, càng về sau càng giống chợ, mắt thấy là muốn chạy xa rồi.
- Càn rỡ! Đây là hoàng cung cấm địa! Kẻ nào dám gây náo loạn? Không muốn giữ lấy cái đầu sao?
Một âm thanh uy nghiêm đột nhiên nổi lên, giống như trống chiều chuông sớm, tuyên truyền giác ngộ!
Đang say sưa đấu khẩu, mọi người đều bất chợt ngẩng đầu lên, mỗi người đều thầm kêu trời: đây chính là các lão thần trong triều, các lão gia tử các gia tộc. Mặt mày ai ai cũng xám ngắt, trên mặt như phủ một lớp sương đen.
- Còn thể thống gì nữa!
Độc Cô Tung Hoành lão gia tử hét lớn, giống như là sợ thiên hạ không loạn vậy.
Một đám công tử buồn rười rượi cúi đầu xuống, trong lòng hận Quân Mạc Tà đến cực điểm: tận lực khổ công tạo dựng hình tượng mỗi ngày, mà chỉ vì nhất thời hồ đồ làm mất hết mặt mũi trước các vị lão thần trong triều, thật đúng là bi ai!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm