Dịch Giả: Tiểu Tước
- Bàn Tử, lý tưởng này của ngươi, thật sự quá là hoành tá tràng.
Quân Mạc Tà chùi mép, ra vẻ khó nói nên lời. Còn nhớ lần trước cùng Bàn Tử đàm luận một phen, lần này hiển nhiên một lần nữa lại khơi lên tính cố chấp của hắn.
Đối với lần điên khùng này của Bàn Tử, Quân Mạc Tà chỉ có một câu để hình dung:
"Người nghèo mới trở nên giàu có, tiền nhiều quá làm cho phát điên rồi!"- Đường Bàn Tử, ngươi…ngươi thật quá mức vô sỉ!
Độc Cô Tiểu Nghệ mặt đỏ tới mang tai, hai mắt trợn lên. Không nghĩ đến chuyện mình bị tên mập này lừa, tập trung tĩnh khí lâu như vậy chỉ để nghe được một câu nói hết mức vô sỉ!
Bàn Tử tất nhiên chẳng biết xấu hổ là gì. Hiển nhiên đã đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, khiến người ta chỉ biết đứng dưới ngưỡng mộ.(Ta cũng ngưỡng mộ công phu
"Thần Phong Trảm" của ta quá:88:)
- Bàn Tử, khoan hãy nổi nóng, khụ khụ.
Quân Mạc Tà ho khan hai tiếng:
- Nói cho ngươi biết một việc quan trọng.
- Mau nói đi, xong việc ta còn mượn vài chiếc xe ngựa, chở bạc thẳng đến Linh Vụ Hồ! Lão Tử muốn một đêm tiêu hết vài trăm vạn lượng! Cho cái đám
"đại gia" đó lác mắt!
Đường Nguyên vừa nói xong tiện tay cầm lấy một cái chén trên bàn, chẳng cần để ý đến ai đập thẳng xuống đất.
- Về vụ đấu giá lần này.
Quân Đại thiếu gia tức thì trầm mặt xuống. Ánh mắt thâm ảo quét quanh một vòng. Tức thì mọi người trong lòng liền cảm thấy cứng lại, không tự chủ được nghiêm túc hẳn lên, trong lúc này Thiên Huyền cường giả chỉ có Quân Vô Ý, Tống Thương, Hải Trầm Phong ba cao thủ, mặc dù Quân Tam Gia là thân phận trưởng bối. Nhưng khi ánh mắt ngưng trọng của Quân Đại Thiếu Gia nhìn tới, trong nội tâm mỗi người đều rùng mình một cái, nhãn lực sắc bén của Quân Mạc Tà khiến cho mọi người thật sự kinh ngạc.
Quân Vô Ý trong mội tâm thầm tán thưởng một tiếng. Điều này có lẽ chính là khí chất của một vị cao thủ, không cần biểu hiện quá nhiều, tự nhiên như vậy mà đã khiến cho người ta cảm thấy sự cao cao tại thượng kèm theo một cảm giác kính sợ.
Ngay cả bản thân mình một đại tướng quân đã từng thống suất thiên quân vạn mã huyết chiến gần nửa đời người, cũng không tự kìm hãm được cảm giác áp bức này, huống gì là người khác!
- Lần đấu giá này. Là chủ ý của ngươi! Đường Nguyên, ngươi nhớ kĩ chưa?
Đôi mắt sắc bén của Quân Mạc Tà nhìn thẳng vào Đường Nguyên, nói từng chữ một.
- Lần đấu giá này. Là chủ ý của ta sao?
Đường Nguyên sờ sờ đầu, vẻ mặt mê muội! Không riêng gì lời nói đầy hàm ý của Quân đại thiếu gia, cũng chỉ vì một tiếng
"Đường Nguyên!" Quân đại thiếu gia rất hiếm khi gọi thẳng tên cúng cơm của Bàn Tử, hai người bọn họ có thể nói là giao tình thâm hậu, xưa nay vốn chỉ dùng ta – ngươi, hay Tam Thiếu – Bàn Tử mà đùa giỡn. Như lần này Quân đại thiếu gia gọi thẳng tên này thực là cực kỳ hiếm có!
- Đúng! Lần đấu giá này toàn bộ điều là chủ ý của ngươi! Mặc kệ là ai hỏi điều gì, đều là chủ ý của ngươi! Hiểu rồi chứ?
Quân Mạc Tà tăng thêm phần nghiêm túc:
- Ta nói lại, bất luận là ai hỏi ngươi cũng phải trả lời như thế, phải thật thuyết phục, không có ngoại lệ! Ngươi biết rõ đây là ý gì chứ?
- Đã hiểu, từ nay về sau cho dù là ngươi hỏi, ta cũng trả lời là chủ ý của ta!
Đường Bàn Tử có chút tự cao tự đại nói:
- Không thể tưởng được Lão Tử lại thông minh đến vậy, hừ, đây là ý của Lão Tử, không đúng, cái này vốn là chủ ý của Lão Tử. Ai dám nghi kỵ? Ai dám không tin? Nghi ngờ Lão Tử, Lão Tử cùng hắn không đội trời chung! Ai dám nói Lão Tử óc bã đậu, chê mình sống thọ quá sao?
- Đúng! Về phần ước nguyện ban đầu của ngươi, cũng chỉ muốn kiếm tiền! Sở dĩ trong lúc này gọi là
"Quý Tộc Đường" là vì quý tộc mới có tiền! Sở dĩ có ít người được mời tới, có ít người không được mời, chỉ vì muốn kích thích tiêu thụ, nói tóm lại, hết thảy mọi an bài này điều vì một chữ
"Tiền"! Nghe rõ rồi chứ?
Quân Mạc Tà trừng mắt nhìn hắn:
- Vô luận ngươi hiện tại có chỗ còn chưa rõ, nhưng ngươi cũng cứ theo lời ta! Kể từ bây giờ, khởi đầu chủ ý của Quý Tộc Đường, chính là do tiểu tử ngươi nghĩ ra, ngươi lập tức phải suy nghĩ cho ta, tại sao phải làm như vậy, tại sao phải đùa giỡn bọn họ như vậy….tóm lại nếu không nghĩ ra được lời giải thích hợp lý, đừng nói đến việc không được tới Linh Vụ hồ ăn chơi, mà kể cả là Quý Tộc Đường ngươi cũng đừng nghĩ đến việc đi ra ngoài một bước!
Quân Mạc Tà vạn phần không nói đạo lý, cương ngạnh nói:
- Huynh đệ, ngươi phải chống lưng cho ta lần này rồi, hắc hắc.
- Cái này cần gì lý do hợp lý! Lão Tử vốn là thiên tài! Như vậy là chuyện nhỏ, chỉ cần tùy tiện động não là có thể phán đoán được ngay, có như vậy mà cảm thấy ngạc nhiên sao? Ha ha ha.
Đường Nguyên cất tiếng cười to, làm vẻ chỉ là thuận miệng giải thích, thịt béo trên toàn thân loạn chiến một phen, không để ý đến bộ dáng của mình, duy chỉ có một đôi mắt nhỏ, híp lại là nhìn về phía nhãn lực của Quân Mạc Tà là bán rẻ hắn, bởi vì trong ánh mắt đó còn bao hàm một tia lo lắng khó có thể diễn đạt.
Đường Nguyên không phải là tên ngu ngốc. Mặt khác hắn rất thông tuệ, nếu hắn không có đầu óc, Quân đại cao nhân như thế nào lại có thể cùng hắn làm đối tác. Bàn Tử biết rất rõ, Quân Mạc Tà nói như vậy, tất nhiên là đã mắc phải tình huống như thế nào đó, hoặc giả là nghĩ đến điều gì, mà với tình cảnh của Quân gia, không phải Quân Mạc Tà có thể nắm chắc được phần thắng.
Cho nên lúc này đây. Đành phải đề mình chống lưng, đối với hắn mà nói, tín nhiệm hay không không trọng yếu, bởi vì đối với giai đoạn hiện tại, để Bàn Tử ra mặt là lựa chọn thích hợp nhất, tín nhiệm hay nghi vấn đến cuối cùng mới có thể biết được nên không giải quyết được gì.
Mà điểm quan trọng nhất, Quân Mạc Tà đưa ra kế hoạch này, về chủ ý tuy rằng vẫn sẽ có người nghi kỵ hắn, nhưng không thể kết luận được! Đây chính là hai việc hoàn toàn bất đồng.
Bàn Tử đã sớm được Quân tam thiếu coi như anh em ruột của mình, nói thật ra Đường gia Bàn Tử nếu tính ra trong gia tộc không phải là đứa con nối dõi phi phàm, càng không phải là con một, thậm chí huynh đệ ruột thịt còn có mấy người. Nhưng mà Mập Mạp lại là huynh đệ chân chính, chính là vì phần tâm ý này, Bàn Tử hôm nay mới trọn đạo nghĩa không chùn bước ủng hộ Quân Đại Sát Thủ, không màng công lao, không màng thành quả mà xuất lực!
Bên cạnh, Độc Cô Tiểu Nghệ sắc mặt tái nhợt đứng dậy, tiểu nha đầu tuy khờ dại, nhưng cũng là người thông tuệ. Hiển nhiên, nàng cũng nghĩ được điều gì đó. Tuy nhiên giờ phút này nàng còn chưa nghĩ được sâu như vậy, điều duy nhất làm nàng quan tâm, chính là điều này phát sinh trên người Quân Mạc Tà, chỉ cần liên hệ đến tên Quân vô lại này, bất cứ là chuyện gì, Độc Cô Tiểu Nghệ cũng sẽ không phớt lờ. Cho dù chỉ là một điều nhỏ nhặt không có ý nghĩa gì.
Nhận thấy ánh mắt lo lắng của Đường Nguyên, còn có vẻ mặt lo âu của Độc Cô Tiểu Nghệ, Quân Mạc Tà không khỏi cảm nhận được một sự an ủi vô hình, ra vẻ lạnh nhạt cười, nói:
- Không cần lo lắng, không tin các ngươi cứ xem tam thúc, tam thúc lão nhân gia mưu kế đầy người còn không lo lắng. Chẳng lẽ còn không tỏ rõ điều gì sao? Tam thúc là người lo lắng nhất cho ta, các ngươi có thể không tin ta, nhưng không thể không tin tam thúc.
Độc Cô Tiểu Nghệ nghe vậy liền đảo mắt xem xét, chỉ thấy Quân Vô Ý có chút mỉm cười, yên vị, quả nhiên không có vẻ gì là lo lắng. Bắt gặp ánh mắt của tiểu nha đầu nhìn qua, Quân Vô Ý mỉm cười nói:
- Không cần phải lo lắng, cứ cố gắng làm hết sức! Chỉ cần một số ít lão bất tử trong các đại thế gia không có chủ ý gì, Quân gia ta tại Thiên Hương đế quốc muốn
"bảo kê" một người, không phải là chuyện khó cho lắm.
Vừa nghe Quân tam gia nói xong, tiểu nha đầu lập tức như ăn được thuốc an thần, những lời này của Quân Vô Ý tuy bình thường, nhưng trong đó lại lộ rõ quyết tâm không tiếc bất cứ giá nào.
Tiểu nha đầu bên này đã yên tâm hơn, nhưng Bàn Tử lại lo lắng hơn, lỗ tai Bàn Tử không phải đơn thuần như của tiểu nha đầu, tuy huyền cơ trong đó chưa hiểu được hết nhưng cũng đoán được bốn năm phần, nếu thật sự không có biến, vừa rồi Quân tam thiếu như thế nào lại đột nhiên làm như vậy, lời nói của Quân tam gia tuy không có gì sai, nhưng những thế gia kia nếu có động thì sao?
Còn có hoàng thất, những loại quyền thế như vậy giai đoạn hiện nay Quân gia chưa chắc có thể ngăn chặn được, chính mình nhất định phải dùng hết năng lực để giúp đỡ huynh đệ, vô luận như thế nào đi nữa!
Bàn Tử cùng tiểu nha đầu cũng không biết rõ tình hình, lo lắng của bọn họ, sầu lo cùng với một phần đạo nghĩa không thể chùn bước khiến cho bọn họ đã đạt được một phần nhân tình từ Quân đại sát thủ, mà cho tới lúc này, trong cuộc đời Quân đại sát thủ, chân chính chiếm được mấy phần nhân tình, tựa hồ tổng cộng chỉ rải rác được vài người.
Đúng lúc này, chợt có người đến báo, Linh Mộng công chúa thỉnh Độc Cô tiểu thư đến.
Độc Cô Tiểu Nghệ đứng lên. Nhìn Quân Mạc Tà, Quân Mạc Tà mỉm cười nhẹ gật đầu, ý bảo có thể đi.
Đi.
Độc Cô Tiểu Nghệ đi ra hai bước, đột nhiên vòng lại, đến trước mặt Quân Mạc Tà, bàn tay nhỏ nhé nhẹ nhàng sửa sang cổ áo cho hắn. Thấp giọng nói:
- Ngươi, làm việc nhớ phải cẩn thận, biết không?
Nói xong tiểu nha đầu cúi đầu, nhanh như chớp đã chạy ra ngoài.
Từ ngoài cửa cất tiếng gọi Tiểu Bạch Bạch đang trên người Quân Mạc Tà một tiếng, Tiểu Bạch Bạch mê luyến vô cùng nhìn nhìn Quân Mạc Tà một chút, liền hóa thành một đạo bạch quang đuổi theo Độc Cô Tiểu Nghệ.
- Không có việc gì, mọi người đi đi. Đúng rồi Bàn Tử, số bạc lần này, tạm thời ngươi chưa thể động vào.
Quân Mạc Tà trực tiếp hủy đi ý tưởng trong lòng Bàn Tử. Từ trong người lấy ra một mảnh giấy, trên mặt ghi rất nhiều chữ, tất cả điều là dược liệu.
- Đưa tin ra ngoài. Không tiếc bất cứ giá nào, thu mua những loại thảo dược này cho ta.
Quân Mạc Tà trịnh trọng giao vào tay Đường Nguyên.
- Có bao nhiêu mua bấy nhiêu, càng nhiều càng tốt! Càng nhanh càng tốt!
- Thiên Tinh Thảo, Tam Sắc Linh Chi, Cửu Huyền Căn, Mộng Lý Hương, Thiên Diệp Thảo, Huyết Đan Chu, Long Tu Diệp, Huyền Sắc Tham, Tử Trúc Quả, Xuyên Sơn Hành…
Đường Nguyên hít một hơi lãnh khí, theo nhận thức của hắn, hắn không thể biết được những thứ dược liệu này giá trị bao nhiêu, điều làm hắn ngạc nhiên chính là, số lượng dược liệu này quá nhiều, mà lại cần một số lượng quá lớn, làm cho hắn cảm thấy số tiền mình vừa cất công kiếm được lại từ kẽ tay chạy đi hết mất.
- Tam thiếu huynh đệ của ta.
Đường Nguyên vẻ mặt cầu xin:
- Đây chính là chí nguyện của đời ta, ta sống cả đời này, chỉ vì mục tiêu này thôi, ngươi, ngươi không thể tàn bạo như thế, vừa có một ít lợi nhuận đã tiêu bằng hết, nhiều ít gì cũng cho huynh đệ ta chút tiền thừa. Ta vừa mới bị trục xuất ra khỏi gia môn, thật sự là rất khó khăn.
Một chút tiền thừa? Bàn Tử lần này biển thủ chút hoa hồng, cũng đã chén hết một trăm vạn lượng. Quân phí một năm của Thiên Hương đế quốc bất quá cũng chỉ tầm ba trăm vạn lượng mà thôi.
Quân Mạc Tà cho hắn một cước cười mắng:
- Nói nhảm! Tranh thủ thời gian đi. Từ nay về sau chỉ cần thu thập đủ các loại thuốc này. Ngươi muốn bao nhiêu bạc sẽ có bấy nhiêu. Ngươi tưởng Quý Tộc Đường này chỉ là bán một lần sao? Chỉ là một số tiền nhỏ như vậy, bản thiếu gia còn hoàn toàn không để trong mắt, lần sau, ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là nhiều tiền!
Điều này thật sự quá khoa trương, trong lần này thật sự kiếm được không biết bao nhiêu tiền, lần sau nhiều hơn thì sẽ là nhiều như thế nào đây.
Bàn Tử vừa nghe sau này còn có một tác phẩm vĩ đại, lập tức mặt mày hớn hở nói:
- Vậy thì tốt rồi, tốt rồi! Tam thiếu, rượu này…Rượu này chỉ bán đấu giá một lần này thôi sao? Từ nay về sau không bán nữa à? Thật sự ta có chút tiếc nuối.
- Tuyệt đối không bán! Ngươi chẳng lẽ không biết đạo lý vật hiếm mới quý sao?
Quân Mạc Tà nói như chém đinh chặt sắt, vung tay lên:
- Vạn nhất làm ra nhiều hơn, liền không đáng giá nữa. Huống chi, loại hảo tửu này, chỉ có thể cho bọn họ nếm thử, chẳng lẽ còn muốn cho uống thoải mái sao? Bọn chúng mà xứng à?
------------------*...*...*------------------
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm