Người dị tộc quả thật biến thái, nhưng ý chí chiến đấu của họ đủ để mọi người khen ngợi.

- Đại đội Phệ Hồn tập trung! Kiểm tra nhân số!

Thân hình Phong Quyển Vân thẳng tắp, nhưng trên mặt vẫn không thể che dấu nét mệt mỏi quá độ. Đại chiến kết thúc, lúc trước mạnh mẽ dùng công lực phong tỏa hơn mười miệng vết thương trên người bây giờ ngay lập tức chảy máu, tuy rằng tất cả đều là vết thương ngoài da, nhìn thoạt nhìn cũng đủ kinh tâm động phách.

Bên kia, Ưng Bác Không cũng cơ hồ là đồng thời ra cùng một mệnh lệnh.

Hai người đều muốn biết tình hình thương vong của huynh đệ mình.

Đại đội Tàn Thiên sau khi trải qua cuộc đại chiến này, cuối cùng có ba người chết, bảy mươi chín người trọng thương, còn lại những người khác, bao gồm cả đội trưởng đại đội Ưng Bác Không, mỗi người trên người đều bị thương vô số!

Mà bên đại đội Phệ Hồn, cũng đồng dạng chết ba người, một người gần chết, sáu mươi tám người trọng thương, những người còn lại, trên người ai cũng đầy vết thương.

Đánh nhau với mấy vạn người của đối phương, số lượng quân địch gần gấp trăm lần số lượng đại đội Tàn Thiên Phệ Hồn, nhưng kết quả cuối cùng chỉ chết bảy người. Chiến tích cỡ này, ai có thể nói không huy hoàng chứ! Nhưng, Ưng Bác Không và Phong Quyển Vân hai người đều ở cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề và đau đến tận đáy lòng.

Năm vạn người của đối phương toàn bộ đều chết hết thì như thế nào chứ? Thậm chí cho dù là mười vạn người thì như thế nào chứ? Đến cuối cùng vẫn không quan trọng bằng huynh đệ của mình! Cho dù là mười vạn người đổi lấy một người cũng không đáng giá, huống chi con số này lại đạt đến mức bảy người chứ!

Số người chết tuy ít, nhưng trận pháp mà Quân Mạc Tà truyền thụ lại, cho dù là như thế nào đi nữa đều có thể đủ để chém giết cấp bậc cao hơn mình hai cấp thánh tôn! Cứ như vậy tính toán, cũng đủ để biết cái chết khủng bố cỡ nào rồi!

Bảy người chết, tương đương với bảy người có thể đạt được danh vị Thánh Tôn, chết trong chiến thuật biển người vây công của đối phương! Trong lúc hỗn chiến, bên người không chỉ có kẻ địch, còn có chiến hữu của mình nữa. Bọn họ sao có thể không chỗ cố kỵ mà cứ như vậy tự bạo chứ!

Thi thể của người chiến sĩ đã hy sinh, được bảo vệ cực kì đầy đủ!

Tất cả đều được chiến hữu của mình liều chết đoạt lại, chặt chẽ bảo vệ đằng sau mình, Hổ Vương bên kia, cũng tràn ngập bầu không khí ảm đạm u ám.

Cuộc chiến kết thúc, hổ chiến sĩ dưới trướng của hắn, số người hy sinh đạt đến con số hơn trăm người! Nếu dùng tỉ lệ để so sánh, cũng chỉ là nhiều hơn Tàn Thiên Phệ Hồn thôi, nhưng nỗi đau nỗi khổ khi nhìn người trong tộc chết đi vẫn như cũ không thể coi thường!

- Mọi người tập trung thu đội!

Ưng Bác Không vung tay lên, sắc mặt nặng nề, đôi mắt cũng có chút hồng. Nhưng cả người hắn đều là máu, thoạt nhìn cũng không nhìn ra cái gì.

Phong Quyển Vân thì ôm người chiến sĩ gần chết vào lòng, không ngừng truyền huyền khí vào người hắn, cố giữ lại cơ hội sống cuối cùng của hắn, đồng thời không ngừng chạy như điên. Lúc này đã chạy đi khá xa rồi.

Phong Quyển Vân muốn cứu chiến hữu của mình…

Người chiến sĩ này bây giờ đã suy yếu đến mức ngay cả nói đều không nói được, chỉ còn nhìn thấy trong đôi mắt kia nỗi niềm lo lắng tiếc nuối! Hồi Thiên Đan, đã ăn rất lâu rồi, nhưng không đạt được hiệu quả gì cả! Người chiến sĩ này, rõ ràng là đã đi đến tuyệt cảnh dầu hết đèn tắt rồi.

Người chiến sĩ này ở trong vòng vây công điên cuồng của bốn gã Cuồng Đao Nhẫn, đồng thời lọt vào trận tự bạo của hai người, mới có thể bị thương nặng như vậy, đối mặt với thương thế cỡ này, ngay cả Hồi Thiên Đan cũng không có tác dụng gì cả!

Phong Quyển Vân biết, ngay cả Hồi Thiên Đan cũng không thể trị được vết thương trầm trọng cỡ này, cũng tương đương với tuyên án tử hình người chiến sĩ này rồi. Nếu dùng cửu tử nhất sinh để so sánh xem ra đã không thích hợp rồi, phải dùng thập tử vô sinh mới thỏa đáng. Mà lúc này, nếu còn có người có thể cho hắn một cơ hội sống sót, cũng chỉ có Quân Mạc Tà mà thôi!

Nhưng ngay lúc Phong Quyển Vân vừa cực lực truyền huyền khí vừa dùng hết sức chạy đi, trong chớp mắt, đột nhiên cảm thấy người chiến sĩ sau lưng cơ thể nhẹ nhàng run lên. Một dòng khí tĩnh mịch đột nhiên tràn ngập bầu không khí. Cơ thể Phong Quyển Vân lay động mạnh, xém chút nữa là quỳ rạp xuống đất. Dường như trong một phút giây này, sức lực toàn thân đều từ trong cơ thể thoát hết ra ngoài!

Phong Quyển Vân rõ ràng cảm ứng được, huyền khí ở mệnh môn của người chiến hữu dán sau lưng mình đã không còn truyền vào được nữa…

Trước mắt bỗng lóe lên một bóng trắng, Quân Mạc Tà chạy như bay đến, như tia chớp xuất hiện bên cạnh, nói:

- Sao rồi?

- Không cứu…

Phong Quyển Vân ngơ ngẩn nói, đột nhiên cổ họng trào dâng mùi vị ngọt ngào, một ngụm máu phun ra.

Sau khi đại chiến kết thúc, Phong Quyển Vân đã vô cùng mệt mỏi, lúc nãy lại đem huyền khí còn lại không nhiều lắm trong cơ thể gần như không tiếc đại giới tất cả đều truyền vào người vị chiến sĩ kia, giờ phút này lại trơ mắt nhìn vị chiến hữu của mình mất đi. Rốt cuộc không chịu được kích động quá lớn, trong ngoài đồng thời bị thương, mới chịu không nổi hộc máu.

- Sao lại như vậy? Đã ăn Hồi Thiên Đan chưa? Không tác dụng? Ta xem xem!

Quân Mạc Tà nhẹ nhàng đem vị chiến sĩ được Phong Quyển Vân ôm trong lòng ra ôm lấy, vươn tay sờ liền đã thở dài.

Cơ thể người này tuy mặt trên vẫn còn độ ấm, nhưng ngũ tạng lục phủ bên trong cơ thể đã hóa thành bột phấn! Ngay cả đan điền cũng đã nát!

Thương đến mức này, căn bản là không thể cứu chữa được!

Hồi Thiên Đan, cho dù là có tác dụng thần kỳ hiệu quả đoạt thiên địa tạo hóa, nhưng vẫn chỉ là vị thuốc dành cho người còn sống, vĩnh viễn cũng không phải là khởi tử hồi sinh tiên đan!

Khóe miệng Phong Quyển Vân không ngừng chảy ra máu tươi, bi ai nói:

- Tống Nham hắn……. Thậm chí còn chưa kịp để lại một câu di ngôn nữa, từ lúc bắt đầu bị thương, hắn vẫn cứ giãy dụa muốn nói ra gì đó, nhưng vẫn không thể nói ra… Tống Nham, Tống huynh đệ hắn trong lòng có tiếc nuối a…Hắn vừa mới thành thân còn không đến một năm…

Quân Mạc Tà hít một hơi sâu, trong mắt bỗng nhiên bắn ra hai luồng sáng vàng khiếp người, dữ dằn nói:

- Huynh đệ của chúng ta sao có thể mang theo tiếc nuối ra đi chứ!

Trong lúc nói chuyện, sắc mặt của Quân Mạc Tà trong chớp mắt đã biến thành màu vàng nhạt! Không chỉ bộ mặt, toàn thân Quân Mạc Tà đột nhiên lóe lên ánh vàng rực rỡ, lờ mờ chập chờn!

- Tụ hồn!

Quân Mạc Tà khẽ quát một tiếng. Ánh sáng vàng chói mắt quanh thân bỗng nhiên mở rộng phạm vi, lan rộng ra bán kính ba trượng!

Tụ hồn, đây là một thần thông mà huyền giả có thể sử dụng sau khí đột phá cảnh giới Thánh Quân. Chỉ cần người chết vừa mới chết, nhiệt độ cơ thể còn chưa hạ xuống, nếu được một cường giả cấp Thánh Quân thi triển thần thông thần bí này, thì có thể đem toàn bộ hồn phách còn chưa tan tạm thời câu trở về cơ thể ban đầu, có thể tạo thành hiệu quả hồi quang phản chiếu trong vài giây ngắn ngủi, nói vài câu di ngôn cuối cùng, nếu vận khí tốt, thậm chí có thể vì vậy mà hình thành linh loại, giữ lại trí nhớ kiếp trước sau khi đi đầu thai.

Nhưng thần thông này chỉ dành cho những người vừa mới chết mà thôi!

Nếu thời gian vượt qua mười hơi hít thở, tụ hồn không hề có tác dụng gì cả!

Hơn nữa, thần thông tụ hồn này mỗi khi thi triển, ít nhất phải tiêu hao một nửa công lực bản thân của một vị Thánh Quân, và trong khoảng thời gian ngắn không thể khôi phục! Cho nên, trừ phi là cốt nhục chí thân, hoặc là người có thâm cừu đại hận không thể không sống, còn lại không ai bỏ được sử dụng bí pháp này cả.

Cái giá phải trả quá lớn!

Nhưng giờ phút này Quân Mạc Tà lại sử dụng nó, thậm chí một tia do dự cũng không hề có.

Những huynh đệ hy sinh khác bản thân mình không kịp cứu, nhưng người nằm trước mặt mình này, hắn không thể cứ như vậy thấy hắn chết trước mặt mình mà ngay cả tâm nguyện cuối cùng còn chưa nói ra thì đã hồn phi phách tán!

Trong ánh mắt ngày càng trừng to của Phong Quyển Vân đột nhiên hiện lên một tia mừng như điên!

Hắn tận mắt nhìn thấy, thân thể người huynh đệ đã chết của mình, đột nhiên nhẹ nhàng cử động, trên mặt cũng dần dần hiện lên màu hồng nhuận!

Đó chính là dấu hiệu của sinh mệnh!

Trên trán Quân Mạc Tà chảy đầy mồ hôi!

Không hề nghi ngờ việc hắn đã dùng hết toàn bộ lực lượng!

Chuyện tồi tệ nhất trước mắt chính là, đan điền của vị chiến sĩ tên Tống Nham này đã hoàn toàn bị phá nát! Cho dù là dưới sự trợ giúp của thần lực cường đại, ở trong khối thân thể này cũng không có cách nào vận chuyển, phát huy tác dụng. Quân Mạc Tà phải dựa vào lực lương của mười vị Thánh Quân tứ cấp hợp lại mới có thể ngưng tụ linh hồn của hắn, nhưng vẫn không đủ!

Con ngươi tỏa ra hào quang màu vàng của Quân Mạc Tà đã hiện lên màu đỏ nhạt, xem ra hắn đã dùng đến lực lượng của Hồng Quân Tháp!

Một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng thoát ra, vị chiến sĩ này rốt cuộc mở mắt lần nữa, nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi của Quân Mạc Tà trên mặt mình, trong mắt toát lên cảm động nói không nên lời.

Hắn tựa hồ hiểu được thời gian dành cho mình không còn nhiều nữa, cực lực giãy dụa, chậm chạp mở môi mình ra, liều mạng nói:

- Tam… Tam thiếu… Xin… ngài hãy nói với… thê tử của ta… Nhân lúc nàng còn trẻ… Nhân lúc còn trẻ…

Một câu còn chưa nói xong, đầu đã nghiêng qua một bên, cứ như vậy im lặng không tiếng động.

Giây phút này, thật sự mới đúng là giây phút không có cách nào hồi thiên!

Dùng hết khả năng tối đa cực hạn bây giờ của Quân Mạc Tà, cũng chỉ có thể cho hắn đủ thời gian nói ra một câu này thôi.

Từ đầu đến cuối, hắn không hề nói từ cám ơn với Quân Mạc Tà, bởi vì giữa bọn họ, không cần từ đó nữa!

Ai cũng không ngờ đến, tâm nguyện cuối cùng của hắn, lại chính là điều này! Để thê tử của mình tái giá.

Gương mặt của Phong Quyển Vân vốn đã hiện lên sắc thái vui mừng, nay lại ảm đạm, nhẹ nhàng thở ra một hơi, quay đầu qua không nhìn.

Quân Mạc Tà hít một hơi thật sâu, trên khuôn mắt sáng chói ánh vàng đột nhiên hiện lên ánh sáng trắng thánh khiết…

Chớp mắt, trên đầu của vị chiến sĩ tên Tống Nham kia, chậm rãi hiện lên một bóng người nho nhỏ, thể tích nhiều nhất của chỉ bằng một nắm tay, có đầu có tay, đầy đủ tay chân, ngũ quan đầy đủ, mà thân ảnh nho nhỏ này lại hoàn toàn được tạo thành bởi sương mù dày đặc!

Giờ phút này trên khuôn mặt nho nhỏ bằng sương mù kia hiện lên toàn là nỗi lo sợ nghi hoặc, bay trong gió, sắp có dấu hiệu tan ra trong gió.

Quân Mạc Tà vừa lật cổ tay, trong tay bỗng xuất hiện một hộp ngọc, vươn tay bắt lấy, thân hình nhỏ bé sương mù kia đã bị tóm bỏ vào trong hộp ngọc nhỏ, sau đó tay hắn lại lật, hộp ngọc lại lần nữa biến mất không thấy.

Hộp ngọc này hoàn toàn là dùng tài liệu thiên địa linh mạch chế thành, đủ để bảo vệ linh hồn của vị chiến sĩ kia không tiêu tan! Nếu vị chiến sĩ kêu Tống Nham kêu hiểu được lợi dụng hoàn cảnh, ở trong hộp ngọc tự mình luyện công, vậy kiếp sau của hắn nhất định sẽ có thành tựu không đếm được!

Quân Mạc Tà vì thuộc hạ của mình dùng hết toàn bộ tâm lực, có thể nói là dùng hết sức lực của mình rồi trong thiên hạ không còn người nào có thể làm tốt hơn hắn!

- Đợi đại chiến kết thúc, tất cả đều yên ổn hết, ta sẽ tự mình tìm một chuyển thế tốt nhất cho ngươi.

Quân Mạc Tà yên lặng nói.

- Còn về phần thê tử và người nhà của ngươi, ta và tất cả các huynh đệ khác đều sẽ chăm sóc tốt họ, ngươi không cần lo lắng. Nếu thê tử của ngươi có ý tái giá, chúng ta cũng sẽ vui mừng tán thành, cũng cam đoan, sẽ không có lời đồn tin nhảm gì cả…

Đám người Phong Quyển Vân đồng loạt quay mặt về phía thi thể của người chiến sĩ cuối đầu, ngay cả người trọng thương, cũng kiên cường đứng lên, hướng huynh đệ của mình chào tạm biệt. Trong mắt mỗi người, đều niềm tiếc nuối không tha, và mất mát.

Cho dù là hai mươi năm sau linh hồn trưởng thành, nhưng trên đời này đã không còn một người tên là Tống Nham, cũng không còn một vị chiến sĩ chỉ thuộc về đại đội Tàn Thiên Phệ Hồn này nữa……

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.