Dị Thế Tà Quân

Chương 1130: Cái kia… thật sự rất đau sao? Cút!”

Dịch giả: dakbring

Mai Tuyết Yên nhẹ giọng nói: "Chúng ta cùng Mạc Tà trải qua khó khăn thời gian lâu như vậy, chẳng lẽ còn không biết hắn là dạng người gì sao? Hắn bên ngoài thì tỏ ra vừa tà vừa ngoan vừa độc, nhưng đối với người bên cạnh, trọng tình trọng nghĩa, nhất là người hắn chấp nhận, có thể nói là cực kỳ quan tâm."

"Nếu Miêu Tiểu Miêu thủy chung vẫn không nghĩ ra, làm bọn họ gây gổ không ngừng, chỉ sợ đối với tâm thần Quân Mạc Tà sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kỳ bất lợi! Cho nên, có một số việc cho dù có quá phận, cho dù là tàn nhẫn… thậm chí là gây bất hòa! Chúng ta cũng vẫn không thể không làm! Nhất định phải làm! Bởi vì Mạc Tà hiện tại không chỉ có chúng ta, hắn còn mang trên mình ức vạn sinh mệnh của Thiên Phạt cùng Tà Quân phủ! Vạn vạn lần không thể sai lầm! Cho dù là trong lòng có chút sơ hở, cũng đủ để làm cho cả cơ nghiệp sụp đổ! Không thể qua loa được!"

Mai Tuyết Yên chậm rãi nói: "Vấn đề chính hiện nay là, nha đầu Miêu Tiểu Miêu kia ương ngạnh, thật sự là có chút cứng đầu, việc này cũng do bối cảnh thân phận của nàng, cả đời nàng ta trôi chảy, thật sự khó có thể trải qua sóng gió, trước đây chỉ có một cửa ải khó khăn duy nhất, cũng vì "Mặc Quân Dạ" từ bên ngoài đến, hơn nữa bản thân nàng không cần bỏ công truy cầu cũng được viên mãn! Cho nên, ở trong mắt nàng, chỉ có không hề có kẽ hở mới là hoàn mỹ trọn vẹn, cũng bởi vì như thế, với tài trí của nàng cũng không thể chấp nhận được chuyện này có chút tỳ vết nào."

"Trước mắt chỉ có mau chóng đánh thức nàng mới có thể khiến việc này thật sự hoàn mỹ, nếu không, tin rằng chỉ cần nàng tiếp tục yêu nháo một hai hồi, làm Mạc Tà thật sự tức giận, vậy thì hoàn toàn không thể quay lại, thậm chí lúc đó coi như Miêu Tiểu Miêu có lòng muốn quay đầu, cũng không về được. Xuất phát điểm của ta cũng là muốn giúp nàng… tự nhiên, hết thảy vẫn phải xem tư tưởng Miêu Tiểu Miêu chuyển biến cụ thể thế nào. Nếu như vạn nhất, "để Mạc Tà phải làm người xấu kia, chi bằng để ta làm!"

Quản Thanh Hàn chậm rãi gật đầu, thật lòng khâm phục nói: "
Tuyết Yên tỷ tỷ nói đúng, chỉ thật là làm khó tỷ tỷ, Mạc Tà rước lấy phiền phức lại cần tỷ tỷ thay hắn giải quyết hậu quả, thật là…"

Mai Tuyết Yên đưa tay vén tóc mai khép lại sau tai, mỉm cười. Động tác này, thế nhưng đã tràn ngập khí tức ôn nhu, làm cho mỹ nhân như Quảng Thanh Hàn cũng phải mở lớn mắt mà nhìn.

"
Chúng ta cũng đã là người của hắn (bao giờ? Chưa mà:D), như thế nào lại không vì hắn mà suy tính, hắn có thể vì chúng là làm nhiều việc như vậy, chúng ta há lại có thể không dùng sức lực của chúng ta cùng hắn phân ưu, trước mắt ta phải tăng thực lực bản thân cùng các tỷ muội liên can, chính là hi vọng trong tương lai có thể cho hắn thêm một phần trợ lực, cho dù không phải trợ lực, ít nhất cũng không phải cản lực hay gánh nặng, Thanh Hàn trong đám tỷ muội, ngoại trừ ta ra, ngươi là lớn tuổi nhất, ta hi vọng ngươi có thể giúp ta đốc thúc các nàng, nữ nhân của Quân Mạc Tà vị tất đã dễ làm như thế!" Mai Tuyết Yên ôn nhu nói.

"
Ân, hôm nay ta mới hiểu được khổ tâm của tỷ tỷ, đợi đến lúc thích hợp ta liền đem phần tâm ý này của tỷ tỷ nói cho các tỷ muội khác, đốc thúc các nàng đề thăng thực lực bản thân, đúng như tỷ tỷ nói, nữ nhân của Mạc Tà thật sự vị tất dễ làm!" Quản Thanh Hàn gật gật đầu, hết sức đồng ý.

"
Ân Thanh Hàn, ta còn chuyện muốn hỏi ngươi," Mai Tuyết Yên vừa đi vừa thấp giọng nói. Lúc nói những lời này, sóng mắt Mai Tuyết Yên lưu chuyển má đào đỏ lựng, dường như muốn nói lại thôi, bộ dáng bẽn lẽn, nào còn khí độ tao nhã chỉ điểm tung hoành, liếc nhìn thiên hạ.

"
Chuyện gì? Thỉnh tỷ tỷ chỉ giáo." Quản Thanh Hàn đi theo phía sau Mai Tuyết Yên, giờ phút này lòng tràn đầy bội phục nàng lại nửa điểm cũng không phát hiện Mai Tuyết có Yên dị thường, cảm thấy hứng thú hỏi. Nàng nghĩ không ra, Mai Tuyết Yên đối sự tình gì có hứng thú sao? Lại có thể cần hỏi mình.

"
Ta ta chính là muốn hỏi... nghe nói nữ nhân cái kia... lần đầu tiên sẽ rất đau..." Mai Tuyết Yên đỏ mặt, có chút ngập ngừng ấp úng nói: "Thanh Hàn… ngươi không phải đã cùng Mạc Tà… gì gì kia sao? Cái kia rốt cuộc là cảm giác gì? Chân chính đau tới mức nào? Còn có…"

(Nam mô, phật nói: "
nói không được, nói không được …" =]])(NB: tại hạ miễn bình luận câu này)

Quản Thanh Hàn nhất thời mặt đỏ tai hồng, quẫn bách nói không ra lời, nàng làm thế nào cũng không nghĩ tới cao cao tại thượng như Mai Tuyết Yên lại hỏi ra vấn đề này, sẳng giọng nói như thét: "
Tuyết Yên tỷ tỷ, ngươi đây là nói… cái gì à! Ta không nghe thấy!"

"
Chúng ta chính là người một nhà, đều là hảo tỷ muội…" Mai Tuyết Yên ôm cổ Quản Thanh Hàn, ghé vào bên tai nàng truyền âm: "Ngươi có gì ghê gớm chứ, lại nói, Miêu Tiểu Miêu người ta chính là đã đi trước một bước, trong đám tỷ muội, cũng chỉ có ngươi cùng tên người xấu kia từng cái gì đó, không sợ ngươi cười, có đôi khi ta cũng có chút hâm mộ ngươi, ta…"

(NB: tại hạbất lực thật rồi)

Quản Thanh Hàn lộ ra bộ mặt cười đỏ như muốn nhỏ ra máu, trong khi đó sóng mắt lưu chuyển, lén lút nhìn thoáng qua chung quanh, mới có chút buồn bực truyền âm nói: "
Tỷ tỷ ngươi cũng không biết, lúc ấy… tên gia hỏa kia vốn là giằng co suốt cả một đêm… ta suýt nữa là muốn chết luôn, nào còn nhớ rõ cái gì cảm giác? Tỷ tỷ còn nói hâm mộ, thật sự là…" Quản Thanh Hàn nói không sai, trong nhiều nữ tử như vậy, lần đầu tiên của nàng là một lần nguy hiểm tàn khốc nhất, ít nhất một điều, đúng là thiếu chút mất mạng không phải là danh phù kỳ thực. Sau đó, liên tục nửa tháng đều cảm thấy đau đến muốn chết, sao có thể có cảm giác gì khác?

"
Nói cũng đúng, nhớ ngày ấy, lúc Tiểu Nghệ cho Mạc Tà uống thuốc, ta cùng Thiên Tầm ở ngay trên cái cây to cạnh lều kia, tận mắt nhìn thấy ngươi đi vào, sau đó bị tiểu tử đó đè xuống đất, thật sự không phát hiện cái gì dị thường…

Mai Tuyết Yên còn chưa nói xong, Quản Thanh Hàn vốn đã muốn xấu hổ đến nói không ra lời, nghe vậy cũng nhất thời chấn động đến sơn băng địa liệt, lắp bắp nói: "A? Lúc ấy… ngươi cùng Thiên Tầm ngay tại… trên cây bên ngoài nhìn thấy?"

"
Đúng a, thấy rất rõ ràng, tiểu tử đó quả thực giống như hung thú, hung thú cũng không mãnh liệt như hắn…" Mai Tuyết Yên gật gật đầu, nhìn Quản Thanh Hàn, có chút trêu đùa nói: "Ân, lúc ấy cũng thật kịch liệt a…" (sách nói: hardcore a…)(NB: miễn bình luận ae tự tưởng tượng)

"Ưm..." Quản Thanh Hàn liền bưng kín mặt.

Xấu hổ vô cùng hung hăng dậm chân...

Nguyên tưởng rằng sự tình lần đó trừ mình cùng Quân Mạc Tà, không có ai ở bên cạnh, thậm chí bản thân Quân Mạc Tà cũng bởi vì nguyên nhân ** (say thuốc), trí nhớ cũng không rõ ràng, bí mật này cũng chỉ có một mình mình độc hưởng, vạn vạn lần không ngờ, chuyện xấu hổ ** (…) như vậy, cư nhiên còn có hai người bên ngoài xem từ đầu đến đuôi, hơn nữa hai vị này lại là tỷ muội trong nhà…

Cái này đúng là mắc cỡ quá mà, không còn mặt mũi thấy ai nữa, muốn chết mà…

Quản Thanh Hàn theo bản năng ngồi xổm trên mặt đất, chết sống không ngẩng đầu lên, Mai Tuyết Yên cười hắc hắc, nói: "Làm sao vậy? Xấu hổ sao?"

Làm sao vậy? Ngươi còn hỏi làm sao vậy? Quản Thanh Hàn vừa thẹn vừa vội vừa tức, đột nhiên nhảy dựng lên, liều mạng xông tới phía Mai Tuyết Yên, hùng hổ đỏ mặt cắn răng.

Mai Tuyết Yên kêu một tiếng sợ hãi, xoay người bỏ chạy,không có nửađiểm phong thái của siêu cấp cường giả.

Hai vị tuyệt sắc mỹ nhân cứ như vậy một đuổi một chạy, trong chớp mắt rẽ qua mấy hành lang, chạy hết mấy vòng. Đột nhiên phát hiện phía trước có người chậm rãi đi tới, không phải Quân Mạc Tà thì còn ai nữa.

"Hai người… đang làm gì vậy?" Quân đại thiếu thực sự kinh ngạc.

Trước mắt đây là chuyện gì? Quản Thanh Hàn đuổi theo Mai Tuyết Yên? Trời ạ, đây là vì cái gì? Hai người này chính là hai vị ổn trọng nhất trong chư nữ, hôm nay là làm sao vậy? Còn nữa, có vẻ như lấy thực lực Mai Tuyết Yên, cũng không cần thực sự động thủ, chỉ thổi một cái cũng hạ được Quản Thanh Hàn, nhưng tình thế trước mắt, Mai Tuyết Yên lại cầu xin tha thứ, Quản Thanh Hàn lại không chịu bỏ qua…

Đại thiếu nhất thời suy nghĩ hoàn toàn rối tung, giật mình tại chỗ.

"Nha…" Ngẩng đầu nhìn lại lại thấy Quân Mạc Tà đang chắn bên người, Quản Thanh Hàn kêu một tiếng sợ hãi, liếc nhìn Quân Mạc Tà một cái, không biết nhớ ra cái gì, lập tức mặt đỏ như lửa, cúi đầu như một trận gió vội vàng phiêu diêu bỏ đi, xem ra, đúng là hoảng hốt chạy bừa.

Chỉ là cái nhìn hướng về Quân Mạc Tà kia, cùng sóng mắt như túy, phong tình vạn chủng, làm cho người khác mơ tưởng vô tận, trực tiếp làm cho Quân Mạc Tà trong lòng ngứa ngáy, lửa lòng tăng vọt, thiếu chút nữa là máu mũi cuồng phún, đương trường hỏng mất!

Thanh Hàn đang nghĩ gì vậy? Tại sao ánh mắt kia lại ám muội như thế, câu hồn đoạt phách người ta như thế… muốn hay không buổi tối ta làm một hồi dạ hành nhân đây? Quân Mạc Tà vô sỉ dâm đãng cân nhắc, trong mắt lục quang lóng lánh.

"Thanh Hàn làm sao vậy…" Quân đại thiếu đè dục hỏa xuống, không hiểu ra sao nhìn Mai Tuyết Yên đang thở phì phò, gãi gãi đầu, buồn bực hỏi.

"Chuyện của nữ nhân, đám lão gia các ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Sao ngươi nhiều chuyện thế?" có thể nhìn ra, Mai Tuyết Yên cũng là cảm thấy có chút ngượng ngùng, cũng hờn dỗi hừ một tiếng, phụng phịu răn dạy quở mắng một câu, sau đó cũng "sưu" một tiếng biến mất.

"Ách… ta kháo, hai nữ nhân này không phải là ở nơi này thảo luận xuân cung gì đó chứ?Rất giống một màn YY ( tự sướng) xem ra có lẽ là không sai. Quân đại thiếu tay sờ cằm, mắt lộ ra tà quang, đột nhiên cười hắc hắc, miên man bất định...

Không thể không nói, người nào đó trực giác vẫn khá là chuẩn xác…

"
Đúng rồi, Miêu Tiểu Miêu bên kia, ngươi tạm thời không nên đi quấy rầy nàng, để nàng thanh tĩnh suy nghĩ một chút, chờ cho chính nàng ta nghĩ rõ ràng mọi chuyện cần thiết, hết thảy sẽ thủy đáo cừ thành ( nước chảy thành song), nhớ lấy, dục tốc bất đạt!" xa xa, Mai Tuyết Yên lộ cái đầu ra, truyền âm cho hắn.

Một câu "
dục tốc bất đạt" kia, trực tiếp đem ý nghĩ gian tà vừa muốn nổi lên của Quân Mạc Tà hoàn toàn đánh tan, nhất thời lại rơi vào trạng thái rối rắm, suy tính hơn thiệt, một lúc lâu sau, Quân đại thiếu thở một hai tiếng thật dài, xoay người bỏ đi.

Ban đêm, nguyệt quan mông thúy, khinh vân đạm phiêu, sương mù như có như không, bao phủ bên ngoài Thiên Phạt sâm lâm, nhìn từ xa giống như là một thế giới mộng huyễn.

Miêu Tiểu Miêu đứng một mình trước cửa sổ, si ngốc nhìn trăng sáng trên cao, giờ phút trong lòng muốn gì, ngay cả chính mình cũng không hiểu được.(NB: lòng gửi trăng sáng, trăng sáng lại vô tình a)

Sau khi biết đây là phòng Quân Mạc Tà, không biết tại sao, Miêu Tiểu Miêu thế nhưng không có gì kháng cự, cũng không yêu cầu rời đi, một mực bên trong si ngốc…

Bốn phía ngoại trừ có thể nghe chút ít tiếng ngáy từ rất xa mơ hồ truyền đến, cơ hồ chính là một mảnh yên tĩnh.Gió nhẹ nhàng thổi, mây nhè nhẹ bay, trăng sáng vĩnh viễn treo trên không trung, chiếu rọi nhân gian…

Vài gốc thụ mộc củaThiên Phạt cổ lão lẳng lặng đứng sừng sững, chỉ có ngọn cây kia cành lá tinh tế nhẹ nhàng đong đưa, cũng không phát ra một chút âm thanh nào. Đúng là một đêm nhu mỹ!

Nhưng trong lòng Miêu Tiểu Miêu, lúc này lại giống như thủy triều biển khơi, một lớp lại một lớp dâng cao. Một khắc trước lao lên con đê, khắc sau đã tan thành mảnh nhỏ…

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.