Dịch Giả: Nguyenbaviet
-
"Nàng a…"Quân Mạc Tà hít một hơi thật sâu, hắn không rõ Miêu Tiểu Miêu rốt cuộc là nghĩ như thế nào. Chỉ nghe một câu nói này trong lòng đột nhiên hiện lên dung mạo của Mai Tuyết Yên, còn có bóng hình xinh đẹp thướt tha của Quản Thanh Hàn cùng Độc cô Tiểu Nghệ,…
Đã lâu không được gặp các nàng rồi …Quân đại thiếu thật sự có chút nhớ nhà.
Hai bên cũng không thể có sự tình. Thôi liền nói ra làm cho nàng hết hy vọng, làm cho nàng sớm từ bỏ một chút tâm tư có khi nói không chừng cũng là chuyện tốt. Làm cho nàng khổ sở nhất thời, còn hơn cả đời sống khổ sở.
-
"Nàng rất đẹp! Rất đẹp rất đẹp!"Quân Mạc Tà thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía chân trời mà đáp. Dần dần lộ ra khẩu khí ôn nhu, giống như giống như nằm mơ nói:
-
"Tóc của nàng rất dài, rất phiêu dật, một đôi mắt to, lông mi nhìn rất đẹp, ta thường thường cười nói, lông mi của nàng giống như là ánh trăng rằm từ bầu trời trải xuống, bất quá, tuyệt không nhu nhược mà là mang theo một chút mùi vị hiên ngang oai hùng..."Miêu Tiểu Miêu kinh ngạc nhìn hắn, nhìn hắn mang trên mặt nhớ lại thỏa mãn tươi cười đang nói người trong lòng của hắn, đột nhiên trong lòng phát lên một luồng vừa chua xót vừa đau cảm giác. Một loại cảm giác tên là 'Ghen tị
" dâng lên trong lòng. Mặc dù đang trong lòng liều mạng tự nói với mình: "không nên tức giận không cần khổ sở, một ngày nào đó ta có thể chính thức thay thế được địa vị người nọ ở trong lòng hắn
", nhưng vẫn là nhịn không được sự khó chịu đang trào dâng….Thì ra…. Đó chính là tình cảm của hắn dành cho nàng………
"Da tay của nàng rất trắng, dù nói da thịt lấn sương thắng tuyết cũng không đủ, mặt hình trái xoan, dáng người cao gầy, nàng thích mặc nguyên một bộ quần áo trắng trắng như tuyết. Ta thích nhất là nhìn nàng mặc áo trắng như vậy, một đầu tóc đen phất phới phiêu dật, mỗi một lần nhìn thấy, ta đều có một loại cảm giác... Nữ tử này không phải người phàm tục, chính là tiên ở trên trời buông xuống nhân gian... Ý nghĩ như vậy, thật sự rất Thần Thánh, hoặc là dùng từ rất thánh khiết mới thích hợp hơn một ít. Nàng không cần lên tiếng, cũng không cần làm cái động tác gì, chỉ là xem bóng dáng cũng đủ khiến cho người ta có một loại cô đơn lạnh lùng, hoặc là cảm giác thần bí khó có thể tiếp cận được……….
Miêu Tiểu Miêu miễn cưỡng cười cười nói:
-
"Nàng thật đẹp '... Ngươi vừa nói như thế, ta đều có chút mong muốn được gặp nàng. Thật không nghĩ tới, nhân gian lại có giai nhân khuynh quốc Khuynh Thành như thế..."-
"Không, nàng làm sao chỉ là giai nhân khuynh quốc Khuynh Thành, dùng vẻ đẹp chốn nhân gian đi so sánh nàng thì đó căn bản là là một sự xúc phạm rất lớn lao! Thực xin lỗi, ta không cố ý quát lớn như vậy... Nàng còn có một đức tính rất tốt, chính là làm việc chưa bao giờ do dự không quả quyết, chỉ cần chuyện tình gì nàng cho là đúng thì lập tức sẽ thẳng ray mà làm. Nàng... Thật sự rất có dũng khí, đã từng một mình mình duy trì một cơ nghiệp to như vậy mà không có bất kỳ người nào giúp đỡ. Một tay nàng chống đỡ cơ nghiệp, đối mặt vô số cường địch vây tứ phía mà vẫn có thể làm cho cơ nghiệp không đến mức suy bại..."Quân Mạc Tà nói tới đây, trong lòng đang nhớ lại sự quật cường ở thời điểm Mai Tuyết Yên một mình duy trì Thiên Phạt Sâm Lâm, khóe miệng không khỏi lộ ra một ý thương tiếc xuất phát tự đáy lòng...
-
"Còn có, nàng đối với ta vô cùng tố...t Thà rằng hy sinh tánh mạng của mình cũng không muốn làm cho ta bị thương tổn... Thậm chí, có một lần vì cứu người nhà của ta mà suýt chút nữa nàng phải trả bằng tính mạng của mình. Ta thật sự vô cùng cảm động, rất may mắn, được như vậy hồng nhan như vậy thì còn có gì cầu?"Quân Mạc Tà khóe miệng ôn nhu càng ngày càng rõ ràng, trên mặt hiện lên vẻ thỏa mản, xen lẫn trong đó còn có sự cảm kích nồng đậm.
Hồng nhan tri kỷ như vậy, trên thế gian này mấy ai có thể có được?
Tuyết Yên... Kiếp nầy có thể có được ngươi, là hạnh phúc cỡ nào!
-
"... Thật tốt."Miêu Tiểu Miêu trong lòng có một thanh âm tại hô to:
"Ta cũng có thể! Nàng có thể làm được, ta cũng có thể làm được! Thậm chí so với nàng thì càng nhiều nhiều, làm tốt hơn. Ta cũng có thể vì ngươi mà không để ý tánh mạng của mình! Dùng tánh mạng của mình để bảo vệ hết thảy mọi thứ thuộc về ngươi! Ta có thể, ta nhất định có thể làm được!"Nhưng nàng rốt cục không có nói ra.
Bởi vì nàng biết, có một số việc không thể cứ nói là làm được…
Lời nói là vô dụng, chỉ có hành động mới chứng minh được!
-
"Đúng vậy... Trên đời này chỉ sợ cũng tìm không được nữa một vị nữ tử nào có thể cùng nàng so sánh!"Quân Mạc Tà rất cảm khái nói:
-
"Có thể gặp được nàng, không biết ta có bao nhiêu may mắn, đã tu luyện mấy kiếp mới có phúc này..."-
"Vậy…"Miêu Tiểu Miêu trong lòng chua xót không chịu nổi, châm chước thật lâu sau mới hỏi một câu mà bản thân rất muốn hỏi:
-
"Vậy... Nàng... Nàng là thế nào... Chết như thế nào? "-
"A? Chết như thế nào? "Quân Mạc Tà bị những lời này dọa cho hoảng sợ, kinh ngạc nhìn Miêu Tiểu Miêu:
-
"Mà nàng... Không chết a, nàng làm sao có thể sẽ chết chứ? Ngươi đang nói cái gì? "Nói tới chữ cuối cùng, trong giọng đã mơ hồ bốc lên sự tức giận!
-
"A?"Bộ dạng Miêu Tiểu Miêu thoạt nhìn so với hắn càng thêm ngoài ý muốn, nàng nhịn không được nhảy dựng lên, nói:
-
"Nàng không chết? Nàng tại sao lại không có chết? Làm sao có thể..."-
"Đương nhiên không chết! Nàng như thế nào lại Chết! "Quân Mạc Tà có chút không vui nói. Nha đầu kia hôm nay cứ thơ thơ thẩn thẩn, rốt cuộc là muốn nói cái gì đây?
Miêu Tiểu Miêu chỉ cảm thấy đầu óc của mình hoàn toàn Hỗn Độn.
"Tại sao có thể như vậy?""Đây là có chuyện gì?""Rõ ràng..."Nàng quên mất một chuyện. Đó là tất cả những
"Sự thật" mà nàng nhận định, đều chỉ là do chính nàng và mẫu thân của nàng phỏng đoán ra mà thôi.
-
"Quân... người ngươi đang nói... Là ai?"Miêu Tiểu Miêu thật cẩn thận hỏi.
-
"Vậy người ngươi hỏi... Là ai?"Quân Mạc Tà cũng hồ đồ.
-
"Nàng là thê tử ngươi?"Biểu tình của Miêu Tiểu Miêu lúc này tựa hồ muốn như muốn khóc lên rồi.
-
"Đúng vậy a, là thê tử ta "Quân Mạc Tà gật gật đầu đáp. Nhưng hắn không biết một câu nói kia lại hoàn toàn đẩy Miêu Tiểu Miêu vào vực sâu vạn trượng! Vực sâu không đáy vạn kiếp bất phục!
-
"Ngươi có thê tử! Nàng còn sống?"Miêu Tiểu Miêu thất thanh thốt lên, thanh âm không cao lắm nhưng mang theo một loại đau đớn xé gan xé phổi!
-
"Đúng vậy! Vậy thì sao?"Trong lòng Quân mặc tà thở dài một tiếng, chỉ đành lặng yên thì thầm:
"đau dài không bằng đau ngắn",
"đau dài không bằng đau ngắn",
"chỉ đau nhất thời, còn hơn khổ cả một đời..."-
"Ngươi đã thành thân sao? Ngươi nói ngươi đã thành thân sao? "Miêu Tiểu Miêu kinh ngạc loạng choạng lùi về sau hai bước, hai mắt gắt gao nhìn hắn. Trên khuôn mặt đang ửng hồng vì kinh ngạc kia, chiếc miệng nhỏ như anh đào khẽ hé mở, đôi mắt đang long lanh nhìn chăm chú vào Quân Mạc Tà đột nhiên nước mắt quanh vành mắt mà ra! Tích tích rơi trên mặt đất, lại giống như từng hạt trân châu rơi vào chốn bụi trần….
-
"Phải.."Quân Mạc Tà trong lòng không khỏi thầm giật mình, nhìn đến vẻ mặt tuyệt vọng của Miêu Tiểu Miêu, Quân Mạc Tà trong lòng mềm nhũn. Nhưng hắn cũng biết giờ phút này một khi mềm lòng, chỉ sợ sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ nên vẫn đành mạnh mẽ trả lời nàng một câu đầy thuyết phục.
"Thật sự xin lỗi nàng, làm người phải biết phân rõ nặng nhẹ! Nếu là lúc này không cho ngươi thương tâm nhất thời, ta đây liền rất có thể sẽ hại ngươi cả đời!-"Ngươi thành thân... Ngươi thật sự đã thành thân...
"Miêu Tiểu Miêu mờ mịt thì thào tự nói, vô ý thức lảo đảo từng bước lui về phía sau, nước mắt làm nàng chỉ nhìn thấy mọi vật thật mơ hồ...
Trong chớp nhoáng này, Miêu Tiểu Miêu cảm giác được tim của mình đã rơi vào vực sâu vô tận. toàn bộ những cố gắng của nàng chỉ đổi lấy một câu nói, một câu nói đang giày vò nàng "Hắn đã thành thân… hắn thật sự đã thành thân… còn ta ……
"Kế tiếp, nàng đột nhiên mạnh mẽ xoay người sang chỗ khác, lấy tay bưng kín một ngụm máu nóng đang trào ra khỏi miệng.
Nàng đột nhiên chỉ cảm thấy trước mắt là một bầu trời đầy sao...
Nước mắt cứ tùy ý lăn dài trên má……
Rốt cục nàng nhịn không được mà phát ra một tiếng khóc nặng nề, sau đó loạng loạng thân người xông thẳng ra ngoài....
Đi đến cửa viện, nàng ngã mạnh một phát, sau đó loạng choạng đứng dậy phóng thẳng ra ngoài. Chỉ trong chớp mắt đã không còn bóng dáng, nhưng tiếng khóc vẫn còn như vang vọng khắp tiểu viện….
Tiểu Đậu nha hung hăng trừng mắt nhìn Quân Mạc Tà, một khuôn mặt nhỏ nhắn không ngờ tức giận đến đỏ bừng, ầm ấm mắng hắn:
- "Kẻ lừa đảo! Ngươi là một cái đại lừa đảo! Ngươi cũng đã thành thân còn chạy tới câu dẫn tiểu thư nhà ta! Ngươi, ngươi, này đồ háo sắc... Đê tiện vô sỉ hạ lưu bỉ ổi!
"Nói xong, xì một tiếng khinh miệt rồi chạy như bay theo hướng phía sau Miêu Tiểu miêu...
Bạch Kỳ Phong đang ngồi ở trước sân. Từ sau sự kiện Thánh Tôn cường giả đột kích lần trước, thất Đại Thánh hoàng cũng không dám chậm trễ, bảy người luân phiên cắt lượt gác để canh chừng Quân đại thiếu gia trong cự ly gần, chỉ e lại tiếp tục xuất ra ngoài ý muốn. Mà giờ phút này lại đến phiên Bạch Thánh hoàng trực ban.
Bạch Kỳ Phong nhìn Miêu Tiểu Miêu thương tâm muốn chết rời đi một cách bất ngờ như vậy thì không khỏi ngây dại. Một hồi lâu sau như mới tự tỉnh ngộ, vội vội vàng vàng nhảy vọt tới trước mặt Quân Mạc Tà rồi dùng âm thanh oán giận để trách hắn:
-"Ngươi thật là…... Tiểu tử nhà ngươi không thể vững vàng một chút được sao? Nàng sớm muộn gì cũng là người của ngươi, đợi cho đến khi các ngươi thành thân rồi thì tiếp tục giỡn có được không hả? Làm sao mà hiện tại đã muốn …… quá gấp rồi, thân thể của nàng…. Há có thể cho ngươi tùy tiện …. Ai!
Bạch Thánh hoàng không có thói quen nghe lén nấy cặp tình nhân trẻ này tâm sự, mà Quân Mạc Tà cũng sẽ không khiến hắn nghe được. Bởi vậy tự nhiên không rõ ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bởi vậy giờ phút này Bạch Thánh hoàng lại nghĩ anh Tà nha ta cầm lòng không được mà muốn …. Còn Miêu Tiểu Miêu thì lại không muốn….
Rốt cuộc cũng do cái phán đoán này mà nói chuyện như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược:
-
"Ngài đang nói cái gì vậy? Cái gì sớm muộn gì đều là của ta? Ta với nàng cái gì cũng không có làm mà..."Quân Mạc Tà buông buông tay, vẻ mặt vô tội.
-
"Ngươi còn muốn làm cái gì với nàng? Ngươi làm vậy rồi giờ còn muốn chối hả? Con gái người ta vui vẻ mà đến như vậy, tiểu tử nhà ngươi cư nhiên làm ra cái dạng này? Làm sao ngươi có thể như vậy chứ?"Bạch Kỳ Phong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
-
"Người trẻ tuổi chính là dễ dàng xúc động. Tốt lắm, ngươi cứ đợi ở đó đi. Mấy ông già họ Miêu kia mà không lột da của ngươi ra thì mới là lạ... trình độ quan tâm của Miêu gia đối nha đầu bảo bối kia, ngươi vẫn không biết hết được đâu..."Bạch Thánh hoàng lắc đầu than thở, vòng vo hai vòng, mới mặt khuôn mặt u sầu nói:
-
"Ta còn phải chạy nhanh đi tìm lão Đại tìm trở về thương lượng một chút, việc này biến thành như thế nào cũng phải cấp người ta một cái giải thích rõ ràng...."Nói xong vèo một tiếng là đi liền '...
Quân Mạc Tà thật sự không tới nghĩ tới Bạch Thánh hoàng loáng cái là chạy đi mất tiêu. Hắn thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ nói chuyện tình yêu một chú...t Còn có thể quan hệ đến cái đại sự gì khác nữa sao! Cái gì "như vậy như vậy
", "như vậy như vậy
", "cái gì cùng cái gì
" hả?"(NBV: Anh Tà đang choáng, dịch xong câu này ta cũng choáng)
Bất quá nhìn về phương hướng Miêu Tiểu Miêu đang đi, trong lòng Quân Mạc Tà thầm nói lời xin lỗi.
Còn có... một sự mất mát nhàn nhạt.
Hoặc là... Ngươi nên có thuộc loại hạnh phúc của ngươi, mà phu quân ngươi... Cũng không phải ta …
Thở dài một tiếng, Quân Mạc Tà bước chậm đến viện môn, nhìn chăm chú vào vị trí Miêu Tiểu Miêu vừa ngã xuống lúc nãy, trong lòng lại nổi lên một cảm giác đau đớn.
Lấy tu vi huyền công của Miêu Tiểu Miêu, trên đường bằng phẳng như vậy lại có thể vấp ngã….
Có thể thấy được lúc đó trong lòng của nàng đã thống khổ đến cái tình trạng gì, đã là cái gì cũng không suy nghĩ...
Bỗng nhiên, Quân Mạc Tà cả người chấn động, bước nhanh đi lên vài bước, ánh mắt mặc nhiên bị kiềm hãm!
Ngay tại vị trí Miêu Tiểu Miêu ngã sấp xuống có rải rác vài giọt vết máu vẫn đang đỏ tươi. Dưới ánh mặt trời phát ra ánh lấp lánh lộng lẫy dị thường, vừa đẹp đẽ lại vừa thê lương, giống như từng viên hồng bảo thạch lộng lẫy nhất trên thế gian này……
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.