Thấy Lâm Ngọc cực kỳ muốn nghe tiếp đoạn sau, Chu Trạch đương nhiên thỏa mãn y, hắn không keo kiệt móc ra mười văn tiền, đi đến để lên bàn tròn của thuyết tiên sinh. Mười văn này đã được xem là phần thưởng không nhỏ, bình thường người nghe quá lắm cũng chỉ là cho một, hai văn mà thôi.

Tiền đồng rơi xuống bàn vang lên tiếng leng keng. Thuyết tiên sinh đang nhắm mắt dưỡng thần lập tức mở mắt ra, lắc quạt trong tay, nhìn lên bàn, thấy bên trên có không ít tiền đồng, bên cạnh bàn một nam tử cao lớn tuấn dật đang đứng, nam tử gật đầu với ông, sau đó trở về chỗ ngồi.

Thuyết tiên sinh hiểu ra, số tiền không nhỏ này là do nam tử vừa rồi cho ông, lăn lộn trong giới đã lâu, đương nhiên phải có mắt nhìn người, khách nhân hào phóng khen thưởng càng nhiều, càng không phải pà người có thể đắc tội, vì thế ông gật đầu đáp lại Chu Trạch.

Lâm Ngọc nhìn thấy Chu Trạch thưởng nhiều tiền như vậy thì đau lòng, sợ tiền thưởng cho đi không có tác dụng, lỡ thuyết tiên sinh vẫn không kể tiếp thì sao? Y nghi ngờ hỏi ra miệng lần nữa.

Nam nhân bàn bên cạnh đáp lời, hắn giơ lên ngón cái với Chu Trạch, nói: “Tiểu tử lợi hại, khen thưởng nhiều như vậy, có phải là muốn nghe tiếp? Các ngươi ngồi chờ một lát đi, ta nhìn tâm tình của Trương tiên sinh hôm nay không tệ, có lẽ sẽ được nghe kể lần thứ ba. Mỗi lần được thưởng nhiều, Trương tiên sinh đều sẽ kể ba lần, ta xem như được thơm lây của các ngươi, có thể nghe tiếp một đoạn.”

Trong mắt Lâm Ngọc lộ ra kinh hỉ, nhìn Chu Trạch, nói: “Chu đại ca, chúng thể nghe tiếp một đoạn nữa!”

Chu Trạch nhìn y đáng yêu như thế, vươn tay sờ đầu y: “Ân, có phải rất vui hay không?”

Lâm Ngọc dùng sức gật đầu, như lấy lòng cầm một khối điểm tâm đưa đến bên miệng Chu Trạch: “Chu đại ca ăn điểm tâm đi, điểm tâm này vừa mềm vừa ngọt, bên trong còn có nhân đậu xanh.”

Lúc nãy Chu Trạch đặt đĩa điểm tâm gần Lâm Ngọc, không ăn cái nào, hắn không thích ăn ngọt lắm, Lâm Ngọc thì lại rất thích.

Lâm Ngọc được ăn đồ ngon, liền muốn chia sẻ với Chu Trạch.

Chu Trạch không từ chối, há miệng ăn, ân, hóng vị không tồi, lát nữa có thể mua một ít mang về, để dành cho A Ngọc ăn, Chu Trạch nghĩ thầm.

“Chu đại ca, ăn ngon không?” Lâm Ngọc hỏi.

Chu Trạch nhai điểm tâm gật đầu.

“Vậy thì lại ăn một khối!” Thấy Chu Trạch ăn xong rồi, Lâm Ngọc tiếp tục cầm lên một khối đút cho hắn.

Chu Trạch bị uy lần nữa, bất đắc dĩ nở nụ cười: “A Ngọc, ngươi ăn đi, không cần uy ta.”

“Chu đại ca, có đồ ăn ngon không thể ăn một mình, hai chúng ta cùng ăn.” Lâm Ngọc rất kiên trì, y biết Chu Trạch yêu thương y, mới dành đồ ngon cho y ăn. Nhưng y cũng thích Chu Trạch, cũng muốn cho hắn ăn ngon, hai ngươi đã yêu thương nhau, đều sẽ muốn dành thứ tốt cho đối phương.

“Vậy cũng tốt, ta ăn thêm một khối, A Ngọc, ta không thích ăn ngọt, ngươi tự mình ăn đi. Ta ăn thêm khối này, xem như đã biết được mùi vị, ngươi không cần cho ta nữa.” Chu Trạch nói xong, vẫn há miệng ăn khối điểm tâm Lâm Ngọc đưa đến.

Lâm Ngọc tri kỷ đưa cho hắn chén trà, nhu thuận nói: “Chu đại ca uống trà đi.”

Chu Trạch uống trà, Lâm Ngọc thuận thế đưa tới cho hắn một khối điểm tâm nữa…

“Ba!” Một tiếng thước gõ xuống bàn vang lên, khách uống trà lập tức yên tĩnh, thuyết tiên sinh bắt đầu kể chuyện lần thứ ba trong ngày hôm nay, tiếp tục câu chuyện lúc nãy.

Lâm Ngọc không còn tâm trạng ăn điểm ta, ngồi ngay ngắn, nhìn thuyết tiên sinh, chăm chú nghe ông kể, chỉ sợ bỏ lỡ tình tiết cao trào, y còn muốn ghi nhớ, sau khi về nhà sẽ kể cho Lâm Bảo và Lưu Vân nghe…

Mãi đến khi thuyết tiên sinh kể xong đoạn sách này, Lâm Ngọc đã hoàn toàn đắm chìm vào bên trong câu chuyện, đoán vị tiểu thư gia tộc kia có giúp đỡ tiên sinh nghèo thi đậu trạng nguyên đợc hay không, tiên sinh nghèo nếu có thi đậu trạng nguyên thì có quay về thú tiểu thư hay không…

Kể xong, thuyết tiên sinh cầm tiền thưởng rời đi, khách nhân trong quán trà cũng lục đục rời đi, hai người Chu Trạch đã ngồi lúc lâu, cũng là lúc nên ly khai.

Chu Trạch gọi tiểu nhị đến dặn gói thêm hai phần điểm tâm mang về, sau đó dắt tay Lâm Ngọc rời đi.

“A Ngọc, A Ngọc, hoàn hồn, chúng ta còn có thể đi dạo thêm lúc nữa, sau đó phải trở về, còn muốn mua thứ gì hay không, chúng ta liền đi mua.” Chu Trạch nói.

Lâm Ngọc ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy mặt trời đã ngả về tây, không ngờ bọn họ đã đi dạo cả ngày, từ sáng cho đến tận bây giờ. Y nhìn tay mình cùng tay Chu Trạch đã cầm rất nhiều đồ, đã mua quá nhiều, vì thế lắc đầu nói: “Không mua nữa, chúng ta trở về thôi.”

Chỗ này cách quán trọ khá xa, tất nhiên là không thể đi bộ về, cho nên hai người thuê xe ngựa, mất nửa canh giờ mới về đến quán trọ. Về đến thì cũng đã chạng vạng, chỉ còn lại ánh chiều tà, mặt trời rất nhanh sẽ lặn.

Hai người Chu Trạch bao lớn bao nhỏ trở lại, đi lên phòng, vừa lên lầu đã thấy có hai người đứng đó, là Lưu Cường và Lưu Nhị Phi.

Hai người đứng trước cửa phòng Chu Trạch lo lắng đợi, thỉnh thoảng nói gì đó, lúc này thấy hai người trở lại, vội vàng ra đón. Lưu Nhị Phi là người biết ý, nhanh tay giúp đỡ Chu Trạch xách bớt đồ.

Lưu Cường cao hứng nói: “Chu đại ca, Lâm Ngọc, các ngươi về rồi, hai chúng ta đứng đây chờ đã lâu, vẫn không thấy các ngươi về, còn muốn đi tìm, lại không biết phải đi đâu tìm.”

Trước cửa không phải là chỗ lý tưởng để nói chuyện, Chu Trạch gật đầu với hai người, móc chìa khóa ra mở cửa, mời hai người vào, sau khi đóng cửa mới hỏi: “Sao vậy, các ngươi gặp chuyện gì sao?”

Để Chu Trạch nói chuyện với hai người họ, Lâm Ngọc ngồi một bên chỉnh vừa lý đồ vật đã mua về, vừa lắng tai nghe bọn họ nói chuyện.

Hai người Lưu Cường cười lắc đầu.

Lưu Cường cười nói: “Không gặp phải chuyện gì khó, trái lại gặp được chuyện tốt.”

“Đến đây ngồi đi, chuyện tốt gì thế?” Nhìn dáng vẻ hai người, ít nhiều Chu Trạch đã đoán ra, hai ngươi cao hứng như thế, còn lộ ra vẻ kích động, hắn không đành lòng nói toạc ra, chuyện tốt đương nhiên phải tự mình nói ra mới đắc ý được.

Ba người ngồi quanh bàn, Chu Trạch rót cho mỗi người một chén nước, nghe hai ngược kể lại việc đã gặp phải.

Nguyên lai, sau khi Lưu Cường và Lưu Nhị Phi ra ngoài, tìm người mua sản vật, hai người không quen thuộc phủ thành, Lưu Cường cũng chỉ đến phủ thành lần đi theo Chu Trạch bán Bổ Huyết Thảo, bán sản vật một lần, còn là dưới sự giúp đỡ của Chu Trạch.

Lần này Chu Trạch không tham dự, toàn bộ hành trình hai người Lưu Cường phải tự tìm tòi. Tuy nhiên, Lưu Cường là người thông minh, hắn đã có kinh nghiệm, lần này hắn đã có chủ ý.

Hắn mang theo hàng mẫu đi đến cửa hàng bán sản vật lần trước, bán được một ít. Vì sản vật được bảo quản tốt, cửa hàng bên đó đồng ý thu một ít.

Lưu Cường cũng chỉ muốn chủ tiệm này vẽ ra giúp hắn một con đường, vì thế giá bán ra không cao, giống như nửa bán nửa tặng. Lão bản cũng rất hiểu ý, lấy ra giấy bút, viết một tấm giấy giới thiệu, đề cử hai người với một quán cơm. Quán bên đó sinh ý tốt, đồ ăn bán ra mỗi nhày rất nhiều, sản vật núi rừng mọi người rất thích ăn, sản vật mới lạ lại càng thích, nhu cầu cung cấp tương đối lớn.

Có lão bản đề cử, rau dại bọn họ mang theo bán được một nửa cho quán cơm này, còn lại bọn họ bán cho quán cơm khác bọn họ tự tìm được.

Ngoại trừ bán cho hai quán cơm này, hai người còn lập khế ước với lão bản cửa hàng sản vật, cứ cách năm ngày sẽ đưa hàng đến một lần.

Hơn nữa, lão bản còn đưa ra kiến nghị, không nên chỉ đem sản vật núi rừng không, mà hãy mang thêm ít thực phẩm tươi. Vừa có thực phẩm tươi để bán, vừa cung cấp hoa quả khô, một công đôi chuyện.

Lần này bán sản vật tổng cộng được bảy lượng bạc, trừ tiền vốn hai lượng, còn lại lời được năm lượng, có thể nói là thu nhập không tệ. Làm cho Lưu Cường và Lưu Nhị Phi cao hứng vô cùng, đặc biệt là Lưu Nhị Phi, đây là lần đầu tiên có nhiều tiền như vậy, hắn sướng đến phát rồ rồi.

Bán hết sản vật rồi, hai người rất vui vẻ, sau khi trở lại liền chạy đến phòng Chu Trạch, muốn báo tin tốt cho hắn.

Với Chu Trạch, bọn họ không có ý nghĩ che giấu cái gì, càng muốn chia sẻ, muốn nghe ý kiến của hắn. Bọn họ luôn cảm thấy Chu Trạch là người đến từ địa phương lớn, khí chất, lời ăn tiếng nói đều khác, quan trọng là còn hiểu biết nhiều, mỗi lần nói chuyện với hắn còn có thể học tập, người hiếu học sẽ không muốn bỏ qua cơ hội này.

Chu Trạch lẳng lặng nghe, đôi khi hỏi hai câu, hai người Lưu Cường sẽ cao hứng chia sẻ càng nhiều, giống như mở máy hát, không thể dừng lại. Mãi đến lúc bụng Lưu Nhi Phi ồn ột kêu lên, hai người đang liền thoắng im lặng nhìn nhau, sau đó bật cười ha ha.

Thì ra hai người ra ngoài bán hàng cả ngày, chỉ ăn qua loa cái bánh bột ngô. Khi bán được hàng lại cao hứng quá, quên luôn chuyện ăn uống, hai người trưởng thành chỉ ăn một cái bánh bột ngô làm sao đủ no, đến lúc này dĩ nhiên đói bụng.

Chu Trạch cũng cười, nói: “Có phải các ngươi ham bán hàng kiếm tiền, quên ăn cơm rồi phải không? Đi thôi, ta và A Ngọc cũng chưa ăn. Chúng ta đi tìm quán cơm nào đó ăn một bữa, xem như chúc mừng.”