“Chu đại ca, chúng ta như thế này có phải không tốt lắm hay không?” Lâm Ngọc thẹn thùng nói.

Bàn tay y bị Chu Trạch nắm lấy, có thể cảm nhận được nhiệt độ từ tay đối phương, cơ thể hai người cách rất gần, giống như đang ôm lấy nhau. Xung quanh có nhiều người đi dạo, Lâm Ngọc không kịp thích ứng, mặc dù y cũng nhìn thấy không ít người tay trong tay, nhưng đa số mọi người vẫn tương đối kín đáo, duy trì khoảng cách nhất định.

“Không có gì không tốt, người nhìn bọn họ mà xem, không phải cũng giống chúng ta à? Người nhìn kìa, bên đó còn thân mật hơn kia.” Chu Trạch hất cằm về một hướng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Ngọc nhìn bên đó.

Lâm Ngọc nhìn thử, thấy dưới gốc cây liễu, có hai người ngồi dựa vào nhau, một người ôm lấy người còn lại vào trong ngực. Lúc y nhìn đến, vừa lúc nam tử kia nhanh chống cúi xuống hôn lên má người trong lòng, đến đây, Lâm Ngọc vội vàng thu tầm mắt, cảm thấy như mình vừa nhìn cảnh tượng gì đó hãi hùng lắm.

Lâm Ngọc không nhìn tiếp, kéo tay Chu Trạch nói: “Chu đại ca, ngươi đừng nhìn, như vậy không tốt đâu.”

Chu Trạch nở nụ cười, nghiêng đầu, ghé vào tau Lâm Ngọc nói nhỏ: “Ta không nhìn bọn họ, trong mắt ta chỉ có ngươi, như thế nào sẽ nhìn người khác chứ.”

“A Ngọc, ngươi có biết chúng ta đến đây làm gì không? Chúng ta đến đây để hẹn hò, chỉ có những người yêu thích nhau mới có thể hẹn hò. Người nhìn bọn họ đi, đến đây hẹn ước, đạp thanh ngắm cảnh, giống như ta và ngươi yêu thương nhau…”

Hơi thở nóng rực của Chu Trạch phả vào tai, lỗ tai Lâm Ngọc đỏ lên, cảm thấy ngứa ngứa, lời nói ôn nhu như rót vào lòng, làm tim y đập điên cuồng. Mỗi lần Chu Trạch ghé sát vào nói chuyện, mặt y sẽ đỏ lên, tim đập nhanh hơn, mặc dù vậy, y vẫn cứ thích cảm giác này.

Lâm Ngọc nắm tay Chu Trạch thật chặt, nhìn mọi người chỉ để ý đến người đi cùng, không có ai chú ý đến bên này, Lâm Ngọc đánh bạo, nhón chân, hôn lên mặt Chu Trạch, hôn xong, lập tức cúi thấp đầu, không muốn để ai phát hiện gò má ửng đỏ của y.

Chu Trạch bị hành động của Lâm Ngọc làm cho hô hấp hỗn loạn. Hắn cảm thấy mình bị đùa giỡn, lúc đầu rõ ràng kà hắn đang đùa Lâm Ngọc, đến lúc này lại bị Lâm Ngọc làm cho đầu óc rối loạn. Chu Trạch hít sâu, kìm nén nôn nóng trong lòng.

Chu Trạch dừng bước, nhìn Lâm Ngọc bằng ánh mặt nóng rực, cúi đầu, hôn lên má Lâm Ngọc, xem như hòa nhau.

Hôn xong, Chu Trạch làm như chưa phát sinh chuyện gì, nắm tay Lâm Ngọc đang đỏ bừng mặt đi ngắm cảnh tiếp. Hai người không chú ý đến, hành động vừa rồi của hai người đã đưa tới phải ứng dây chuyền. Ven bờ hồ, không ít người thấy, đem ý nghĩ biến thành hành động.

Hai người không hề biết bản thân đã vô tình khích lệ người trẻ tuổi thử nghiệm cảm giác yêu đương chốn đông người.

Bên bờ hồ có một cây cầu đá, uốn lượn ven hồ, hai bên cầu đá có lan can phòng ngừa có người rơi xuống, giữa hồ xây một tòa đình nhỏ, bên đó có nhiều người nhất. Chu Trạch nắm tay Lâm Ngọc, đi đến cầu đá, chậm rãi đi đến đình tử giữa hồ.

Trên cầu từng đôi, từng nhóm kết bạn, trong đám người có người cầm thức ăn trên tay, vung ra hồ cho cá ăn, cá trong hồ bơi đến, từng bầy chen chúc nhau, tranh nhau cướp đồ ăn vừa được thả xuống.

Trong hồ có rất nhiều cá Cẩm Lý, đa số có màu đỏ và đốm hoa, lâu lâu sẽ thấy có con vàng rực rỡ. Cẩm Lý trong hồ có nhiều nhất là màu đỏ, từng đàn chen chúc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, ánh lên những vệt hồng, nhìn từ xa, cảm thấy cực đẹp, như một phong cảnh mỹ lệ.

Lâm Ngọc lần đầu tiên nhìn thấy phong cảnh như vậy, rất hứng thú, không nhịn được líu ríu với Chu Trạch

“Chu đại ca, ngươi xem, bên kia có thật nhiều cá. Đây là lần đầu tiên ta thấy cá nhiều màu sắc như vậy, màu của chúng nó thật đẹp, ngươi nhìn kìa, chúng nó đang tranh nhau cướp đồ ăn!”

“A Ngọc, ngươi có muốn cho chúng ăn hay không?” Chu Trạch nói xong, móc bánh bao trong ngực áo ra, đây chính là thức ăn cho cá, nếu đã đến, đương nhiên Chu trạch sẽ chuẩn bị kỹ càng.

“Chu đại ca, ngươi còn mang theo cả bánh bao sao, loại bánh này, cá ăn không?” Nói xong, Lâm Ngọc nhận lấy bánh bao, nhéo một miếng nhỏ, cẩn cẩn dực dực, lại nóng lòng muốn thử, ném xuống hồ.

Lâm Ngọc ném mẩu bánh xuống, cách bầy cá không xa, khối bánh nhỏ rơi xuống, nhanh chóng bị cá phát hiện, há miệng nuốt mẩu bánh xuống bụng.

Lâm Ngọc vui vẻ nhảy cẫng lên, chỉ vào con cá đã giành được mẩu bánh, hoan hỉ nói: “Chu đại ca, ngươi xem, thấy không, chính con cá đó đã ăn bánh, nó nuốt một cái đã hết trơn.”

Chu Trạch gật đầu biểu thị đã nhìn thấy. Hắn thích nhìn Lâm Ngọc vui vẻ, hy vọng y sẽ luôn vui vẻ như hôm nay.

“A Ngọc, ngươi có thể rải bánh nhiều cho cả bầy ăn, dụ chúng nó đến gần đây, giống như thế này…” Chu Trạch giúp Lâm Ngọc bẻ bánh nhỏ ra thành mảnh vụn, rải trên mặt hồ, bầy cá nhanh chóng bơi đến, cách Lâm Ngọc rất gần. Khoảng cách gần kề, Lâm Ngọc giống như thấy được, Cẩm Lý trước mặt đều là thỏa mãn, vui mừng.

Nghe đâu cá Cẩm Lý trong hồ là do phủ thành đại nhân đặc biệt thả vào. Nguyên do là phu lang của ngài yêu thích Cẩm Lý, phủ thành đại nhân muốn cho phu lang vui vẻ, cho nên xây một cái ao trong phủ. Phu lang của ngài lại nói rằng: “Cẩm Lý đẹp như thế, chỉ có hai người chúng ta nhìn thấy thì thật đáng tiếc. Nếu như có thể để những đôi tình nhân khác thưởng thức được, có thể xem là một thành chứng kiến nhân duyên.”

Phủ thành đại nhân tay lớn vung lên, ra lệnh thả Cẩm Lý vào hồ trong thành, hàng năm đều thả thêm cá mới vào, còn đặc chế dược vật định kỳ cho cá ăn, để đảm bảo màu sắc của cá không thay đổi, sẽ luôn giữ được vẻ đẹp như lúc ban đầu.

Sau khi dân chúng phủ thành biết được nguyên do, người trẻ tuổi có tấm ý sau mộ lẫn nhau đều sẽ đến nơi này cho cá ăn, ước hẹn bạc đầu, hy vọng được Cẩm Lý chúc phúc, tác thành một mối nhân duyên tốt đẹp. Vì thế hồ này được dân trong thành gọi là Hồ Cẩm Lý, Hồ Nhân Duyên, ký thác ước mong ái tình hoàn mỹ của đa số mọi người.

Chu Trạch kể cho Lâm Ngọc nghe điển cố của hồ. Lâm Ngọc vừa cho cá ăn, vừa ghi nhớ cầu chuyện vào lòng. Nghe xong, y ngẩng đầu, nhìn vào mắt Chu Trạch, nhẹ giọng nói: “Chu đại ca, chúng ta cũng phải nhận được chúc phúc của Cẩm Lý.”

Chu Trạch nói: “Đúng, chúng ta phải nhận được chúc phúc của Cẩm Lý, chúng ta sẽ cùng nhau một đời, suốt đời bên nhau!”