Thời gian một tháng chớp mắt trôi đi.

Các địa tinh và chu nho trải qua đào tạo đã nâng cao độ trung thành dành cho Tống Mặc lên thêm năm mươi phần trăm, tuy rằng Tống đại lãnh chủ không dự định làm thần tượng được sùng bái gì đó, nhưng nhân phẩm tốt quá, không còn cách nào a. Người ta muốn sùng bái y, cũng không thể nào vạch cổ áo nói: “Không cho sùng bái ông, nếu không ông cắn ngươi” đúng không?

Còn năm ngày nữa tới ngày xuất phát, Tống Mặc cử hành một bữa tiệc đêm trong thành chủ. Mâm thịt heo hầm khoai tây thật lớn, mùi hương của bắp hầm sườn lan tỏa khắp nơi. Các món vặt chiên nướng óng ánh giòn ngọt. Rượu nho mới ủ được bày ra, tuy rằng rượu nho phối hợp với đồ hầm thì chẳng ra cái gì, giống như là trong căn phòng cổ sắc cổ hương gượng ép bày một bức tượng thần Vệ Nữ cụt tay hoặc tượng David không mặc quần áo, nhưng đối với người Grilan mà nói, có ăn có uống chính là vạn tuế.

Tinh linh và ma tộc đều tham gia vào bữa tiệc, chỉ là vẫn có hơi không hòa hợp với người Grilan.

Gerrees bưng một ly rượu nho, lặng lẽ tựa vào góc tường, không nói một lời. Từ sau khi thấy nước linh hồn bản nhái của Tống Mặc, tinh linh liền trở nên trầm mặc, trong đôi mắt màu xanh lục thường xuyên lóe qua tia sáng phức tạp. Mỗi lần ánh mắt Gerrees đặt lên người y, đều sẽ khiến y cảm thấy gai đâm cột sống. Nhưng gần đây Tống Mặc vẫn luôn bận rộn, không có thời gian để chú ý xem Gerrees rốt cuộc đang nghĩ cái gì, thực tế, Tống Mặc cũng không định đi tìm thêm nhiều phiền phúc ình. Chỉ là hoa văn trên mu bàn tay trái luôn luôn nhắc nhở y, y và tinh linh tóc vàng này còn có khế ước, y vẫn thiếu tinh linh này một ân tình không nhỏ.

“Hao tâm tổn trí quá.”

Tống Mặc sờ sờ mũi, cố ý chuyển ánh mắt ra khỏi Gerrees. Y không chuyển cũng không được, một đôi mắt biển xanh khác, gần như muốn bắn xuyên y rồi.

Chỉ là nhìn mà thôi, cần phải vậy sao?!

Tống Mặc quay lại trừng Rhys một cái, Rhys giơ ly rượu lên kính y một cái, nhẹ liếm khóe môi, tiếp tục dùng ánh mắt trắng trợn lột đồ y.

Lỗ tai Tống Mặc bắt đầu nóng lên, thật sự là… W$R%!

Địa tinh và người lùn đang cụng rượu, hiển nhiên địa tinh da xanh không phải là đối thủ của người lùn râu xồm xoàm. Chu nho đang cổ vũ địa tinh, nhưng họ cũng chỉ có thể ủng hộ bạn tốt về tinh thần, không qua bao lâu, bảy tám địa tinh đều bị anh em người lùn chuốc tới mức chui xuống dưới bàn.

Anh em người lùn giành toàn thắng dứt khoát nhảy lên bàn rượu, giơ cao ly, hưng trí vời vời hát khúc chúc rượu của người lùn, Tống Mặc đang xem hứng thú, Joybis và mấy người Ayton đi tới cạnh y, giơ ly lên nói với Tống Mặc: “Lãnh chủ đại nhân, chúng tôi kính ngài! Cảm tạ sự hào phóng và nhân từ của ngài!”

“Ừ, ta cũng kính mọi người.” Tống Mặc cười giơ ly rượu lên uống cạn. Vẻ mặt hào sảng, nhưng trong lòng thì phỉ nhổ, mọe, dùng phương thức uống bia để uống rượu nho, ông cũng coi như đã sáng tạo tiền lệ.

Mấy ly rượu vào bụng, Tống Mặc bắt đầu nói nhiều lên, “Cái gọi là làm ăn à, chính là phải linh hoạt, nhất thiết đừng cố chấp cổ hủ. Với người của Galland cũng phải sống chung cho tốt, hòa ái phát tài, quan hệ với nhau rất là quan trọng. Còn có quyển sổ nhỏ ta cho các ngươi, mọi người lưu truyền nội bộ là được rồi, nhất thiết đừng truyền ra ngoài.”

“Lãnh chủ đại nhân, chúng tôi sẽ làm theo lời ngài.”

“Còn nữa, bảng kê chi tiết thu chi của cửa tiệm nhất định phải nhớ rõ, không thể xuất hiện chỗ nào mơ hồ nói không rõ.”

Trước mắt chỉ là giai đoạn đầu, khi việc buôn bán càng lúc càng mở rộng, vấn đề xuất hiện sẽ càng lúc càng nhiều.

Tống Mặc không phải học kinh tế, không có thao tác thực tế lần nào, chỉ có thể coi là đàm binh trên giấy, Galland có kinh nghiệm, nhưng lại là lần đầu tiên tiếp xúc với phương thức kinh doanh này, khẳng định cũng sẽ có khi không hiểu rõ.

Galland và Tống Mặc đã lập khế ước, là bạn hợp tác đáng tin. Nhưng những người khác trong đội thương buôn của Galland lại khác. Đối diện với lợi ích to lớn, rất khó nói sẽ không có người động tâm. Tống Mặc không thể lộ diện, muốn nắm vững chính xác tình huống ở những cửa tiệm đó, chỉ có thể dựa vào những chu nho và địa tinh này.

Đây là phụ trách đối với bản thân, cũng là đối với Galland. Bất luận thế nào, Tống Mặc đều không muốn vì những người khác mà nảy sinh lục đục với Galland, phòng họa khi chưa xảy ra là cần thiết. Một khi xuất hiện tình huống y lo lắng, có thể giảm ảnh hưởng tới mức thấp nhất.

“Lãnh chủ đại nhân, ngài yên tâm đi! Trí nhớ của chu nho là nhất lưu! Chúng tôi sẽ ghi nhớ rõ ràng mỗi khoảng thu chi của việc làm ăn!” Lão chu nho Ayton vỗ ngực nói: “Nếu ngài không tin, tôi thậm chí có thể nói chuẩn xác được mỗi người trong thành chủ lúc này đang mặc quần lót màu gì!”

“Ngươi đang đùa à?”

“Đương nhiên không!” Ayton hiển nhiên đã say rượu, gần như dùng hết âm lượng gào ra lời tiếp theo, “Giống như ngài, quần lót tứ giác hình hoa!”

Ayton vừa nói xong, toàn trường lập tức yên lặng như tờ.

Tống Mặc nhìn xung quanh, biểu tình của đa số đều rất vi diệu, tinh linh thì vẫn là bộ dáng băng sơn như cũ, Rhys thì lại che miệng, cười hai vai rung không ngừng.

Mọe, mặt quần lót tứ giác hình hoa thì sao?! Ai quy định lãnh chủ thì không thể mặc quần lót tứ giác hình hoa chứ?!

Mát mẻ, sảng khoái, thoải mái!

Còn cười, cười cái x chứ cười!

Tống Mặc cứng đờ nhếch môi, ấn vai chu nho, “Ayton, sao ngươi lại biết mấy thứ này?”

“Khi các thị nữ giặt y phục thì thấy.” Chu nho ngừng một chút, nói tiếp: “Lãnh chủ đại nhân, tuy tôi không phải rất muốn nói câu này, nhưng phẩm vị của ngài thật sự là có hơi tệ quá. Nếu ngài muốn giữ tim người yêu, nhất định phải cải tiến một chút, không yêu cầu gợi cảm, nhưng ít nhất phải có chút phong cách, tươi mát chút cũng không tồi, tứ giác hình hoa gì đó, đó là sở thích của đại thúc muộn tao…”

Sắc mặt Tống Mặc trở nên xanh mét, Gerrees lặng lẽ quay đầu đi, Rhys thì đã cười tới mức đập tường không ngừng.

Đã không có ai có thể ngăn cản lão chu nho say rượu nữa.

Sau khi Ayton thảo luận vấn đề quần lót hoa lệ với Tống Mặc, lại cùng quản gia vẻ mặt nghiêm túc thảo luận tính quan trọng của màu sắc, sau đó nói cho các đại hán Johnson Touro, nội y nhất định phải chăm đổi, tiếp theo lại quay sang người lùn… Tống Mặc có thể thấy rõ ràng, đối tượng bị Ayton túm lấy nói chuyện, sắc mặt sẽ giống như bảng phối màu, trở nên vô cùng đặc sắc.

Toàn trường chỉ có duy nhị hai kẻ không bị lão chu nho quấy rối, đó là tinh linh và ma tộc.

Quả nhiên, cho dù dưới tình huống say rượu, những tên đầu óc phát triển, tứ chi gầy yếu này, cũng hiểu tránh hại tìm lợi, chỉ bóp hồng mềm.

Đối với chuyện mình trở thành hồng mềm bị bóp, Tống Mặc biểu thị bất mãn. Sau khi bất mãn, lại cảm thấy biểu tình của những người khác bị lão chu nho quấy rối vô cùng thú vị, chẳng hạn lão John.

Thấy vẻ mặt lão John khó chịu lại không thể phát tác, tâm tình của Tống đại lãnh chủ lập tức tốt lên không ít. Liên tiếp uống mấy ly rượu, đợi khi tiệc tối kết thúc, đã có hơi loạng choạng.

Phần lớn mọi người đều đã say tới bất tỉnh nhân sự, bị nâng về nhà mình. Người có thể tự đi, thì đường đi cũng là hình chữ S.

Tống Mặc xoa xoa góc trán, tựa lên tường, ợ một cái, cảm thấy dạ dày cuộn trào, có hơi khó chịu. Y không nên uống nhiều như thế. Nhưng hiếm khi có thể thả lỏng một chút, y rất lâu rồi không được cao hứng như thế.

Một cánh tay đột nhiên phủ lên trán Tống Mặc, khí tức lạnh lẽo từ lòng bàn tay chảy vào, khiến y dễ chịu hơn nhiều.

Tống Mặc ngẩng đầu, hơi mơ màng chớp mắt, “Gerrees?”

Tinh linh không nói gì, cho tới khi sắc mặt Tống Mặc không còn khó coi nữa, mới thu tay lại. Thấy Tống Mặc vẫn ngốc ngốc đứng tại chỗ, hắn rõ ràng không kiên nhẫn mở miệng nói: “Ngươi uống say rồi, nên về phòng nghỉ ngơi.”

“Ha ha.” Tống Mặc cười ngốc hai tiếng, “Ta không say.”

Nói xong nâng tay trái lên, nắm lấy tóc dài màu vàng của Gerrees, “Gerrees, tóc ngươi, thật đẹp… giống như vàng lấp lánh ánh sáng.”

Tinh linh nhíu mày, miễn cưỡng áp xuống ý định muốn cắt đứt cái móng vuốt đang níu tóc mình, kéo cổ tay Tống Mặc: “Buông tay.”

Tống Mặc vẫn cười, không động.

Chân mày Gerrees nhíu càng chặt, “Ta nói buông tay!”

Tống Mặc vẫn không động, trên tay đột nhiên dùng sức, Gerrees không phòng bị, bị y kéo mạnh phải cúi đầu, hơi thở ấm nóng mang theo mùi rượu ghé vào tai tinh linh, thấp giọng nói một câu.

Động tác của Gerrees ngừng một chút, con mắt màu xanh lục lóe qua tia sáng lạnh, “Ngươi biết cái gì rồi?”

Tống Mặc buông tóc Gerrees ra, lại hồi phục bộ dáng say túy lúy, nhún nhún vai, “Ta là quỷ say rượu, có thể biết cái gì? Có lẽ ta chỉ là đang say rượu nói bậy thôi.”

Giây tiếp theo, một cánh tay trắng nõn ôm vai Tống Mặc, kéo rộng khoảng cách mờ ám giữa hai người, ôm lãnh chủ đại nhân say túy lúy vào lòng.

“Thân ái, các ngươi đang nói gì?”

Rhys cúi đầu, trên mặt là nụ cười sủng nịnh, nhưng ý cười không lọt vào đáy mắt. Tống Mặc tựa hồ không phát giác được điểm này, cười ha ha ngẩng đầu lên, hôn cằm Rhys một cái, “Ta đang nói với Gerrees, ta uống say rồi, sẽ nói bậy bạ.”

“Vậy sao?”

Ngón tay Rhys vuốt qua khóe môi Tống Mặc, đầu ngón tay tựa hồ cũng dính lấy hương rượu, quay đầu nhìn Gerrees đứng bên cạnh, “Tinh linh, ta hy vọng ngươi vẫn nhớ lời ta từng nói trước kia.”

Thần sắc Gerrees trở nên càng thêm băng lạnh, Rhys cong lưng ôm ngang Tống Mặc lên, mấy ma tộc đã chặn trước mặt Gerrees.

Tống Mặc gác cằm lên vai Rhys, tâm tình vui vẻ phẩy phẩy tay với tinh linh: “Gerrees, ngủ ngon!”

Gerrees nhìn gương mặt vô tội đó, gần như muốn cắn nát răng! Ngủ ngon cái đầu!

Bầu không khí giữa ma tộc và tinh linh càng lúc càng khẩn trương, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau. Lão John vẻ mặt nghiêm túc bước qua, nói: “Chư vị, nếu làm ra tiếng vang quá lớn tại thành chủ thì không tốt lắm. Kiến nghị các vị di chuyển lên mặt đất, dễ thi triển hơn. Rừng Phỉ Thúy chính là chọn lựa không tồi.”

Câu nói này phiên dịch lại đơn giản chính là: Muốn đánh nhau thì đổi chỗ khác, đừng ảnh hưởng tới mọi người nghỉ ngơi. Bên ngoài có chỗ miễn phí, đánh chết cũng không ai quản.

Quản gia nói xong, quay người đi, làm như không có chuyện gì chỉ huy người làm và thị nữ dọn dẹp, tinh linh và ma tộc bị bỏ lại đó giống như quả cầu da bị đâm lủng, khí thế biến hết, quay mặt nhìn nhau.

Đánh nhau cũng cần phải ấp ủ không khí nha, bị quấy nhiễu như thế, còn đánh cái gì?

Tống Mặc bị Rhys ôm thẳng về phòng, giữa đường hai người vẫn không nói gì. Cho tới khi thân thể tiếp xúc với chiếc giường mềm mại, cơn say và mệt mỏi cùng trào lên, Tống Mặc nhịn không được ngáp một cái, mặt cọ cọ lên gối, mái tóc đen xõa tung ra, giống như đóa hoa hồng đen đang nở rộ.

Tay kéo cổ áo sơ mi ra, cuối cùng có thể thuận lợi hít thở vài cái.

“Thân ái, ngươi đang mời gọi ta sao?”

Rhys ngồi bên giường, nhẹ vén tóc đen rũ trước trán Tống Mặc, nụ cười trên mặt có chút mơ hồ dưới ánh nến.

Tống Mặc lật người nằm nghiêng trên giường, kéo tay Rhys, nhìn vân tay trên lòng bàn tay trắng nõn đó: “Ta say rồi.”

“Ừ, say rồi.” Rhys giống như hiểu ra gật đầu, cúi người, nhẹ giọng hỏi: “Vậy thì, tất cả những gì ta sắp làm tiếp theo, đều có thể được tha thứ, đúng không?”

“Ngươi muốn làm gì?” Trong mờ ảo, con mắt đen của Tống Mặc không chớp lấy một cái nhìn chăm chăm Rhys, giống như hai hồ nước sâu thẳm có thể nhấn chìm linh hồn.

“Ngươi nói xem? Thân ái…”

Rhys nâng cằm Tống Mặc lên, chậm rãi cúi xuống…