Tiệc tối của hôn lễ cử hành trong đại thính thành lũy ngầm.

Từ sau khi thành ngầm hoàn tất, ba lần bốn lượt bị phá hủy, Tống Mặc đã không muốn tính toán tòa thành hùng vĩ này tốn mất bao nhiêu kim tệ nữa, mỗi lần nghĩ tới, đều phải đổ một phen nước mắt.

Nhà cửa gì đó, quả nhiên là thứ đốt tiền.

Lối vào thành ngầm đã được mở rộng, các địa tinh xây dựng một cánh cửa đá hùng vĩ ở lối vào, bình thường dùng bùn đất và thực vật che phủ, chỉ có người Grilan, mới có thể vừa nhìn đã nhận ra lối vào thành ngầm này ở đâu.

Hôm nay là hôn lễ của Tống Mặc, các địa tinh đã di chuyển hết vật che chắn đi, hai cánh cửa đá hùng vĩ, hoàn toàn xuất hiện trước mặt mọi người. Cũng không biết là cố ý hay vô ý, điêu khắc trên cửa đá, lại là cảnh giết rồng.

Nhìn thấy hai cánh cửa này, người không biết nội tình vẻ mặt liền cứng lại. Dám huênh hoang khắc cảnh này lên cửa lớn nhà mình, không sợi bị rồng thương nhớ sao?

Thực tế, địa tinh làm như thế là do được Tống Mặc gợi ý. Tống đại lãnh chủ vẫn tâm niệm không quên những hành vi của cự long trước kia, dù sao hiện tại y không sợ những con rồng bụng bự đó nữa, trước kia chỉ có thể lén vẽ ở trên nóc nhà mình, còn là bịa đặt vô căn cớ, nhưng mấy hình trên cửa là có căn cứ sự thật!

Y quả thật đã đánh ngã không ít cự long, có kỵ sĩ giáo hội và ma tộc có thể làm chứng!

Hai địa tinh bước ra trước cửa thành, xoay chuyển vài cơ quan dưới đáy thành ngầm, cửa đá hùng vĩ chậm rãi mở ra, toàn bộ bậc thềm cứ như nhìn không thấy điểm cuối, xuất hiện trước mặt mọi người.

Tống Mặc có lưu tâm nhãn, trong những người tới tham gia hôn lễ, rất có thể sẽ xuất hiện thám tử không mang ý tốt, chẳng hạn sứ giả của những đại quý tộc không mời mà tới. Y không thể vì những người này mà hủy hôn lễ, nhưng, cho những người này đi vòng đường xa, đi hết mấy vòng ở thông đạo ngầm địa tinh mới đào, cũng không phải là vấn đề gì.

Cứ coi như vận động trước giờ cơm, thúc đẩy tiêu hóa, đợi lát nữa có thể ăn nhiều hơn một chút, còn gì vui bằng?

Tống đại lãnh chủ không chút hổ thẹn nghĩ, không hề cảm thấy mình để địa tinh dẫn những người này đi đường vòng có gì không đúng. Còn về người lùn và tinh linh đã đến thăm thành ngầm, khi địa tinh mở cửa đá thành ngầm, đã cảm thấy không đúng. Tống Mặc biết mánh khóe nhỏ này không lừa được họ, chớp chớp mắt với địa tinh dẫn đường, giữa đường sẽ dẫn họ rời đi, những kẻ nào cần phải đi đường vòng, tin rằng các địa tinh sẽ không sai sót.

Khi mọi người lục tục đi vào thành ngầm, mấy tiếng vang lớn đột nhiên truyền tới, mọi người hiếu kỳ quay đầu, Tống Mặc còn ở lối vào thành ngầm cười híp mắt phất tay, “Không sao, đấy là dưa hấu dã chính. Trái cây mọi người đều có thể ăn sau bữa cơm, rất ngọt.”

Dưa hấu? Loại trái cây tròn tròn, chỉ có tinh linh mới biết trồng thế nào đó?

Khi dưa hấu chín, là như thế sao? Tiếng vang này, sắp sánh được với pháo hoa trước đó rồi?

Mọi người cảm thấy hiếu kỳ, nhưng không định nghiên cứu sâu, dù sao bọn họ tới để tham gia hôn lễ, không phải tới giao lưu kinh nghiệm gieo trồng.

Đợi khi phần lớn mọi người đều đã vào thành ngầm, Tống Mặc ngẩng đầu nhìn ma tộc trên không.

“Rhys, gọi bọn họ xuống đi.” Tống Mặc quay đầu, nói với Rhys, “Đều là thân thích nhà chúng ta, ta cũng phải làm quen.” Tuy nói một lần làm quen hơn ba ngàn gương mặt là nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhưng mặt ngoài cũng phải làm cho tốt. dù sao sau khi kết hôn với Rhys, những người này cũng đều là thân thích của y.

“Ừm.” Rhys gật đầu, tay phải giơ lên vẽ một hàng phù văn, phù văn màu đen hóa thành một con chim tước, ba tới chỗ mấy ma tộc kia.

Chim tước bay tới trước mặt ma tộc thì hóa thành một hàng phù văn, một lát sau, ma tộc trên bầu trời vẫn không đáp xuống, ngược lại quay đầu về một hướng khác. Ngay cả thân vương Myers và vương phi Laurent, cũng nhảy lên cốt long, bay về hướng đó.

Tống Mặc vô cùng khó hiểu, chuyện gì vậy?

Rhys nhíu mày, ôm eo Tống Mặc, huýt sáo một cái, cốt long đang chở vợ chồng thân vương liền đáp xuống, Rhys mang Tống Mặc nhảy lên đỉnh đầu cốt long, nhìn vợ chồng thân vương, nói: “Cha, mẹ, có chuyện gì vậy?”

Thân vương Myers chỉ hướng địa hành long rời đi, ý bảo Rhys tự nhìn. Nhìn một cái, mặt Rhys lập tức đen đi.

Cự long?

Hắn nhớ rõ, hôn lễ của hắn và Tống Mặc, căn bản không mời những kẻ này, không mời mà tới, ý là gì?

Các cự long ý đồ bất minh, các ma tộc đương nhiên sẽ không để những kẻ nổi danh cướp đoạt này vào Grilan. Hôm nay là hôn lễ của gia chủ Myers tương lai, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sai sót nào.

Các ma tộc trên không cưỡi địa hành long, Sean lao đi trước tiên, lễ phục màu đen hoa lệ trên người vang phần phật trong gió, phù văn màu đen trong tay hóa thành một cây trường thương sắc bén, giống như dũng sĩ thẳng tiến không lùi, trực tiếp tấn công cự long.

Địa hành long gầm hú, khác với đồng tộc do ma chiến sĩ điều khiển, những địa hành long làm vật cưỡi cho quý tộc trên người đều có phù văn ma pháp, trải qua mấy đời tiến hóa, chúng có thể chạy trên không, giống như trên mặt đất.

Các ma tộc toàn bộ chọn trường thương, khi địa hành long lao tới mấy con cự long gần nhất, lập tức tản ra, tản thành hình nửa vòng tròn bao vây, cản trước mặt cự long.

Ma tộc đứng trên lưng địa hành long, trường thương giơ ngang, mũi thương hơi nghiêng xuống, gió thổi mái tóc dài của họ, bảo thạch điểm xuyết giữa tóc lấp lánh phát sáng.

“Cự long, rời khỏi đây!”

Sean đứng trước mặt mọi người, ngạo nghễ hấc cằm, nhìn ba cự long dẫn đầu, “Hôm nay, nơi này không hoan nghênh các ngươi!”

Tống Mặc đứng trên cốt long, nắm chặt cánh tay phải của mình, chiếc nhẫn bảo thạch đỏ trên ngón út đã bắt đầu nóng lên.

Y không khỏi nhíu mày, y đã mấy lần muốn tháo chiếc nhẫn này xuống, nhưng, bất luận dùng cách nào, cũng không làm được, lẽ nào, còn phải chém ngón tay này xuống? Đánh chết Tống Mặc cũng không làm.

Cục diện trở nên căng thẳng, khi cốt long tới gần, Tống Mặc mới phát hiện, trên đỉnh đầu cự long gần nhất, có một bóng người quen thuộc đang đứng.

Hắc Viêm?

Hắc Viêm mặc trường bào đen, tóc dài cùng màu sắc đêm xõa trên vai, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm Tống Mặc đang dần lại gần, trong tay siết chặt một thanh cự kiếm, không để ý tới Sean, trực tiếp khiêu chiến với Rhys đứng bên cạnh Tống Mặc.

“Nếu ta thắng, y thuộc về ta!”

Tống Mặc chỉ cảm thấy cánh tay ôm trên eo siết chặt lại, ngẩng đầu nhìn Rhys, lời đã lên tới môi lại nuốt trở xuống. Cho dù Rhys đang cười, y cũng có thể biết, tên này tức giận rồi, hơn nữa, rất tức giận.

Tuy rằng bình thường y hay vác súng trường và hỏa tiễn pằng pằng hắn, nhưng Tống Mặc biết rõ, khi Rhys thật sự tức giận, thì vẫn đừng nên chọc tới hắn là hơn.

Rhys cong môi lên, kéo sa đỏ trên đầu xuống, Tống Mặc muốn nói, khăn trùm phủ đầu khi động phòng mới kéo xuống, nhưng tình hình trước mắt rõ ràng không phải là lúc nói chuyện này.

Thế là, lãnh chủ đại nhân thông minh chọn lựa rằng, trầm mặc là vàng.

Hắc Viêm chính thức khiêu chiến với Rhys, tất cả ma tộc đều quay đầu nhìn một nhà thân vương đứng trên đỉnh đầu cốt long, ý tứ rất rõ ràng: Là tiếp nhận hay không tiếp nhận? Nếu tiếp nhận, mọi người sẽ nhường chỗ.

Rhys lại lắc đầu, “Không.”

Hắc Viêm nhíu mày: “Tại sao?”

Rhys nhướng mày, càng thể hiện rõ diễm sắc liêu nhân của phấn hồng ở đuôi mắt chân mày, “Đợi lát nữa, ta còn có chuyện quan trọng nhất trong đời phải làm, không có thời gian đánh nhau với ngươi. Chuyện này cần rất nhiều tinh lực, nếu không thì.” Rhys kéo cổ Tống Mặc, hôn lên môi y, “Thân ái có thể vì bất mãn mà đá ta xuống giường.”

Hắc Viêm: “…Vô sỉ!”

Tống Mặc lần đầu tiên cảm thấy mình và cự long có tâm linh tương thông, tổng kết này thật sự là mọe nó quá thấu triệt.

Cho dù động phòng hoa chúc rất quan trọng, nhưng có cần phải huênh hoang nói ra trước mặt mọi người thế này không? Tên này không cần mặt mũi, nhưng y cần nha!

Tống Mặc nhịn không được muốn co chân lên trực tiếp đá tên đang ôm mình ra, để hắn cùng Hắc Viêm đánh nhau. Hành vi không cần face của Rhys khiến y tức giận, Hắc Viêm vào ngày hôn lễ của y tới tìm Rhys đánh nhau cũng không phải là thứ chim tốt gì! Đánh luôn, đánh chết một kẻ thì bớt được một kẻ!

Tống Mặc vừa muốn động, đã bị Rhys ôm chặt, không cho Tống Mặc bất cứ cơ hội nào đá hắn xuống khỏi cốt long, sau đó nháy mắt với Sean, mở miệng nói: “Diệt mấy con rồng mập này đi!

Không thể không nói, ma tộc không cần face cũng nổi tiếng cùng với gương mặt xinh đẹp của họ. Nghe Rhys nói thế, tất cả ma tộc đều xoa đấm xoa quyền, cười không mang ý tốt. Không khí lập tức nổi lên từng cơn gió lạnh, tiếng gầm của địa hành long dính liền vào nhau.

“Các anh em, lên, đánh chúng!”

Hơn ba ngàn ma tộc lưu manh không cần face lao lên, bắt đầu vây đánh cự long không mời mà tới dám vọng tưởng muốn làm loạn hôn lễ của người kế thừa thân vương Myers.

Dù là cự long, đối diện với nhiều ma tộc thực lực cường đại như thế, cũng phải lúng ta lúng túng, khó thể ứng phó. Một con cự long trong đó gầm lên một tiếng, chống không nổi rồi, chúng ta rút lui đi!

Cự long mới bị dính đòn ở khóe mắt, mang con mắt gấu trúc quay đầu kêu một tiếng, hắn cũng muốn, nhưng rút lui được sao?!

Một con cự long khác kêu lên một tiếng: Chúng ta gọi viện quân đi! Ma tộc mọe nó quá vô sỉ, ỷ nhiều người ức hiếp rồng mà!

Hắc Viêm trên đỉnh đầu cự long, chuyên tâm chuyên chí đánh nhau, không hề phản ứng.

Cục diện hỗn loạn, trên bầu trời thỉnh thoảng vang lên thật lớn, ngay cả trong thành lũy ngầm cũng có thể nghe được. Tinh linh không xem trọng việc này, thái độ ưu nhã ngồi bên bàn ăn, nhẹ phẩm rượu trước bữa tiệc, người lùn căn bản không để ý tới, bọn họ đang lớn tiếng nói cười, người Grilan chỉ ngẩng đầu nhìn nóc nhà, phát hiện không có chút dấu hiệu sụp lún nào, thì nên làm gì vẫn làm đó, đã quen rồi.

Chỉ có thương nhân được mời tới tham gia hôn lễ và mấy kẻ không mời mà tới khác, bị tiếng vang liên tiếp dọa run rẩy không thôi.

Chắc không phải là động đất chứ?

Lão quản gia John nghe xong tin tức địa tinh truyền về, gật đầu, cười an ủi những người này: “Không sao, mọi người không cần để ý, đợi lãnh chủ đại nhân vào rồi, bữa tiệc lập tức bắt đầu.”

“Nhưng, tiếng vang này…”

“Không cần lo lắng.” Lão John cười lộ răng, “Không chết người được.”

Không chết… người được?

Không biết tại sao, nhìn quản gia đại nhân trước mặt so với bất cứ quý tộc nào cũng giống quý tộc hơn, tất cả mọi người đều rét run.

Đúng như lão John nói, chiến đấu trên bầu trời quả thật không chết người được, vì, đang đánh nhau căn bản không phải là người.

Viện binh của cự long chậm chạp không tới, cuối cùng chống đỡ không nổi. Bất kể Hắc Viêm có dũng mãnh cỡ nào, các cự long chịu đánh giỏi cỡ nào, cuối cùng hai đấm không địch lại bốn tay, chỉ có thể toàn lực giãy thoát vòng vây, nhanh chóng chạy thôi.

Hắc Viêm đứng trên đỉnh đầu cự long, một tay chống trường kiếm, trong đôi mắt vàng viết đầy bạo nộ, “Rhys Myers!”

Rhys từ đầu tới cuối không động thủ, kéo tay áo, tâm tình tốt phất tay với Hắc Viêm, “Không tiễn, đi vui.”

Các cự long bay đi rồi, đột nhiên như lúc họ tới. Các ma tộc ngay cả dọn dẹp chiến trường cũng không cần, tụm năm tụm ba lại chào hỏi với phu phu người kế thừa thân vương mới ra lò, rồi đáp xuống đất, nhảy xuống địa hành long, trực tiếp bước vào lối vào thành ngầm. Thành lũy ngầm hiện tại chủ yếu là do ma quân xây dựng, bọn họ tự nhiên biết nên làm sao tới sảnh tiệc. Huống hồ còn có vài địa tinh đang đợi ở đó, rõ ràng là dẫn đường cho họ.

“Thân vương, vương phi, mời vào trước, ta và Rhys sẽ đi theo sau.”

Cho dù đã kết hôn với Rhys rồi, muốn Tống Mặc lập tức sửa miệng, vẫn có hơi chút khó khăn. Thân vương Myers không để ý vấn đề xưng hô, nhưng vương phi Laurent thì cười híp mắt nhéo mặt Tống Mặc một cái, “Thân ái, gọi mẹ.”

Tống Mặc bị nhéo tới mặt đỏ, chỉ có thể gọi một tiếng: “Mẹ.”

“Ngoan.”

Laurent hôn Tống Mặc một cái, kéo thân vương Myers thản nhiên đi vào thành ngầm. Tống Mặc và Rhys ở lại sau cùng, Rhys không hiểu nhìn Tống Mặc, còn có chuyện gì muốn làm?

Tống Mặc xoa tay, nhìn kim tệ ma tộc rải đầy đất hồi nãy, hai mắt phát sáng, “Còn có thể làm gì, lượm tiền đó! Mau lên, sử ma pháp ra, vẽ phù văn ra, nhiều tiền như thế, không lấy thì uổng!”

Rhys nhìn cái túi không biết Tống Mặc lôi từ đâu ra, lại nhìn hai mắt đang phát sáng lấp lánh của Tống Mặc, đờ ra vài giây, cuối cùng nhịn không được bật cười.

Tống Mặc bị Rhys cười mà không hiểu gì, nhặt tiền thôi mà, cần phải cười như vậy sao? Cười vậy cũng khó tránh quá kém đi.

Rhys xoa nước mắt do cười bên khóe, ôm Tống Mặc lên, hung hăng hôn môi Tống Mặc một cái, “Thân ái, ta thật sự quá yêu ngươi!”

“Biến sang một bên.” Tống Mặc đẩy đầu hắn ra, “Không thu hết số vàng này, đừng mơ!”

Còn đừng mơ trong miệng Tống Mặc là ‘cái gì’… được rồi, Rhys ý bảo, hắn hiểu.

Phu phu lãnh chủ bắt đầu lượm tiền, đám người đại chủ giáo trốm trong lùm cây xa xa thần sắc ngưng trọng. Quả nhiên, người Grilan câu kết với ma tộc! Hơn nữa, hình như đã phát sinh tranh chấp nội bộ với quốc vương Obi! Hiện tại, những ma tộc này đều đã đi khỏi rồi, chính là thời cơ tốt để hạ thủ!

Các đại chủ giáo siết chặt pháp trượng trong tay, nhảy vọt ra khỏi lùm cây, Tống Mặc đang lượm tiền bị dọa nhảy dựng, nhìn một hàng sáu lão già và tiểu đệ sau lưng họ, nhíu mày, “Các ngươi là?”

“Lấy danh nghĩa thần Quang Minh, chúng ta phải loại trừ tất cả tà ác trên thế gian này!”

Đại chủ giáo Alpha đi đầu giơ pháp trượng lên, chỉ vào Tống Mặc: “Grilan, đã bị tà ác chiếm cứ, ta lấy danh nghĩa thần Quang Minh…”

Lời chưa nói xong, đã thấy Tống Mặc nhếch môi, vỗ vai Rhys một cái, “Thân ái, mau làm ra một ống hỏa tiễn cho ta, phải là đạn gây mê!”

Rhys nhíu mày, búng tay một cái, một hàng phù văn quấn lên tay Tống Mặc. Phù văn tan đi, Tống Mặc vác ống hỏa tiễn, khóe môi nhếch cao, xem ra, ba tên uống thuốc tiêu hóa kia đã hoàn thành nhiệm vụ không tồi, quả thật là hoàn thành nhiệm vụ vượt mức. Nhiều khoách thạch và con tin như thế, tới rồi thì đừng mơ đi nữa! Lại thêm mối thù đào đất hơn một ngàn bảy trăm năm trước, không hạ thủ hung tàn, sẽ bị sét đánh!

Lại là mấy tiếng vang lớn, đại sảnh tiệc ở thành ngầm yên tĩnh vài giây, tinh linh, người lùn và người Grilan vẫn không mấy bận tâm, lão John lại lần nữa nghe xong báo cáo của địa tinh, mở miệng nói: “Không cần lo lắng, chắc chết không được bao nhiêu người đâu.”

Trước đó là, không chết người.

Bạn đang �

Hiện tại là, không chết được… bao nhiêu người?

Vậy tiếp theo thì sao?

Thương nhân và một vài kẻ không mời mà tới bị chính sự liên tưởng của mình dọa sợ, ôm chặt hai tay, hóa đá.

Một hôn lễ mà thôi, cần phải kích thích như thế sao? Lãnh chủ Grilan hành sự, quả nhiên rất khác biệt, uy võ bá khí.