Hôn lễ của Tống Mặc và Rhys định vào một tháng sau.

Lão quản gia John cho rằng thời gian hơi gấp, Grilan đã rất lâu không cử hành hỉ sự như thế này, tuy rằng ông cũng không thích xa xỉ lãng phí, nhưng, hôn lễ của lãnh chủ đại nhân, cũng không thể nào quá mức cấp bách và keo kiệt. Theo như suy nghĩ của lão John, tốt nhất có thể kéo dài tới nửa năm sau, như vậy mới có thể chuẩn bị đầy đủ chu toàn.

“Nửa năm?” Tống Mặc ngẩng đầu lên khỏi đống văn kiện, “Có phải hơi lâu không?”

Hôn thư đã ký rồi, ‘cha mẹ vợ’ tương lai cũng tìm tới cửa rồi, sớm cử hành hôn lễ một chút, hai bên đều yên tâm. Huống hồ, khi công trình đợt hai của thành thương nghiệp ngầm khởi công, y sẽ càng lúc càng bận, ai biết sẽ kéo dài tới bao lâu, y còn có thời gian cử hành hôn lễ hay không.

Lão John thấy Tống Mặc kiên trì, cũng chỉ có thể làm theo y nói. Một tháng… lão John nhíu mày, bất giác bước nhanh hơn, ông phải nhanh chóng tập trung nhân thủ bắt đầu chuẩn bị.

Lão John đi rồi, Tống Mặc tiếp tục vùi đầu vào bàn, thời gian bất tri bất giác trôi đi, đợi y xử lý xong đống văn kiện như núi, cổ và ngón tay đã bắt đầu tê dại.

Ném bút đi, tay thò ra sau cổ ấn ấn vài cái, xoay xoay vai, thở ra, cuối cùng cũng xong.

Cửa sổ sau lưng bị gõ hai cái, Tống Mặc quay đầu, chỉ thấy Rhys đang ngồi trên bệ cửa sổ, gió thổi mái tóc dài màu nâu của hắn, đôi mắt màu biển xanh dịu dàng nhìn y, nụ cười trên mặt như muốn dung hóa trong ánh mặt trời.

“Ngươi ngồi ở đó bao lâu rồi?”

Tống Mặc chống cùi chỏ lên bàn, tay đỡ cằm, cười nhìn Rhys. Gần đây quản gia rất ngứa mắt Rhys, mỗi lần thấy đều trưng vẻ mặt lạnh lẽo, như bất cứ lúc nào cũng có thể lao lên đánh hắn một trận. Rhys cũng phát giác được, đối với tiền kỵ sĩ vàng có thể đánh cha mình nằm bẹp, Rhys không nắm chắc phần thắng, dứt khoát chọn trốn tránh. Tới mức nơi có lão John, rất ít khi có thể thấy bóng dáng Rhys, cho dù có, ma tộc cũng sẽ ẩn mình, cho dù lão John có thể cảm nhận được ma lực dao động, nhưng cũng không thể nào thật sự lôi hắn ra đánh một trận.

Tống Mặc cảm thấy buồn cười đối với việc này, thỉnh thoảng nảy cơn thú vị ác liệt, còn cảm thấy lão John đột nhiên có loại tâm sự của mẹ, cho nên mới thấy Rhys sắp bước vào cửa muôn điều ngứa mắt.

Vui trộm mấy lần, Tống Mặc dứt khoát phủi tay không quản. Dù sao Rhys sẽ không thật sự bị lão John bắt được điểm yếu, lão John cũng sẽ không bất chấp mặt mũi Tống Mặc mà thật sự làm gì Rhys.

Có câu mèo bắt chuột, nếu chuột đủ thông minh và giảo hoạt, luôn trốn tránh, mèo cũng sẽ không có biện pháp gì tốt hơn.

Rhys nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, bước vào phòng, kề vào trán Tống Mặc, trong âm thanh tràn đầy ai oán, “Thân ái, ta thật đáng thương.”

Ma tộc ai oán gục lên vai Tống Mặc, xém chút đè ngã y, may là y đang ngồi, nếu không, chắc chắn sẽ cùng mặt đất tiếp xúc thân mật.

“Được rồi.” Tống Mặc bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhéo mũi Rhys, “Quản gia sẽ không thật sự làm gì ngươi, huống hồ, sau khi chúng ta kết hôn, các ngươi không thể luôn không gặp mặt đi? Qua một thời gian nữa là tốt thôi.”

“Vậy sao?” Rhys vùi đầu vào cổ Tống Mặc, giấu đi tinh quang lóe qua trong mắt. Xem ra, bày thế yếu vẫn rất hữu dụng. Kinh nghiệm cha truyền thụ cho hắn, cũng không phải không có chút ích lợi gì.

Tống Mặc thấy Rhys không nói gì, còn cho rằng hắn thật sự ủy khuất, chỉ có thể ôm vai hắn, vỗ lưng hắn, hôn lên đỉnh đầu hắn một cái, “Ta sẽ nói với quản gia, đừng lo lắng.”

Rhys ừ một tiếng, hai tay dùng lực, kéo Tống Mặc khỏi ghế, đợi khi Tống Mặc phản ứng lại, Rhys đã ngồi ở vị trí của y vừa rồi, ôm y vào lòng, trán kề lên trán y, đôi môi đỏ hồng mỉm cười, “Thân ái, cái này là ngươi nói đó.”

“Đương nhiên là ta nói…” Tống Mặc ngừng một chút, híp mắt lại: “Ngươi…” Tên này, cố ý?

“Thân ái, ngươi từng nói ta là người của ngươi, sẽ bảo vệ ta.” Rhys cười híp mắt nhìn Tống Mặc nói: “Cho nên, ngươi không thể nói rồi không giữ lời.”

Tống Mặc: “…” Đối với tên này, quả nhiên không nên có lòng đồng tình!

Thấy Tống Mặc lạnh mặt không nói, Rhys cười lấy lòng, búng tay một cái, một cái hộp hình vuông màu đen có hoa văn vàng, xuất hiện trước mặt Tống Mặc.

Tống Mặc nhìn hộp, vẫn không nói gì. Rhys chỉ sờ mũi, tự mở hộp ra.

Nhìn thứ bên trong hộp, Tống Mặc nhịn không được lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn Rhys, “Cái này?”

“Quen mắt chứ?” Rhys nâng tay phải của Tống Mặc lên, lấy chiếc nhẫn màu bạc trong hộp ra, đeo lên ngón cái của Tống Mặc, “Chiếc nhẫn này giống như nhẫn quyền lực của thân vương Myers, đại biểu quyền lực và địa vị của vương phi.”

Tay Rhys phủ lên mu bàn tay Tống Mặc, ngón tay giao nhau, phù văn ma tộc trên hai chiếc nhẫn màu bạc giống như có sự sống, thoáng chốc tỏa ra ánh sáng bạc chói mắt.

Tống Mặc kinh ngạc nâng tay mình lên, một khi nhẫn không còn tiếp xúc, ánh sáng bạc cũng lập tức tan đi, “Chuyện này là sao?”

“Đây là nhẫn và phó nhẫn quyền lực,” Rhys gác cằm lên vai Tống Mặc, ôm eo y, “Nó đại biểu cho nhà Myers, chỉ có chủ nhân của nhà Myers, mới có tư cách đeo nó.”

“Chủ nhân của nhà Myers?”

“Phải.” Rhys nhìn Tống Mặc, nghiêm túc nói: “Trước kia, chúng nó thuộc về cha mẹ ta, hiện tại, đã thuộc về chúng ta rồi.”

Thần sắc Tống Mặc thay đổi, lúc này, y mới chân chính ý thức được kết hôn với Rhys đại biểu điều gì. Quyền lực, tài phú, trách nhiệm, và nghĩa vụ.

Nhưng, Tống Mặc đột nhiên cảm thấy giật mình, quay phắt đầu lại, nâng cằm Rhys lên, “Lời vừa rồi của ngươi, phải chăng có nghĩa là, tất cả của nhà Myers, hiện tại đều thuộc về ngươi rồi?”

“Cũng thuộc về ngươi.” Rhys nắm tay Tống Mặc, nhẹ cắn ngón tay y một cái, “Thuộc về chúng ta.”

Nụ hôn nhẹ đặt lên môi Tống Mặc, xoay chuyển ve vuốt, nhiệt tình cẩn thận như muốn nuốt chửng tất cả được ẩn giấu sau sự dịu dàng, đầu lưỡi linh hoạt tách mở đôi môi, lướt qua hàm răng trắng tuyết, kéo lưỡi Tống Mặc cùng nhau múa may, tê dại, run rẩy, và cảm giác được yêu thương, đều dung hóa vào trong nụ hôn dịu dàng này.

Không mang một chút cường thế xâm lược nào, chỉ là dịu dàng bảo vệ và thương yêu người trong lòng. Rhys chưa từng biết mình sẽ thích một người như thế, yêu y, muốn trao tất cả những thứ tốt nhất trên thế gian cho y.

Tống Mặc chậm rãi híp mắt lại, tay gác lên vai Rhys, ôm chặt, y biết, mình đã trầm mê trong sự dịu dàng này, không thể tự cứu.

Lão John đi rồi trở lại đứng ngoài cửa, cánh tay gõ cửa dừng lại giữa không. Qua một lúc, quản gia rút tay lại, quay người đi qua hành lang dài, ngẩng đầu lên, nhìn tranh màu mà địa tinh và chu nho tỉ mẩn vẽ trên nóc nhà, lão John đột nhiên trở nên thư thái.

Nếu lãnh chủ đại nhân đã thích, ông còn tính toán cái gì?

Bảo vệ hài tử của y, bảo vệ Grilan, đây không phải là lời ông từng hứa với người mình yêu sao?

Nhớ tới thanh niên tóc đen đó, vẻ mặt lão John bất giác trở nên nhu hòa đi. Hơn một ngàn bảy trăm năm rồi, thời gian, thì ra đã trôi qua lâu như thế rồi sao?

Ông muốn gặp y rồi.

Đột nhiên, một âm thanh ngắt đứt hồi ức của lão John, quay đầu lại, chân mày lão John nhíu lại, lại là ma tộc!

Sean tựa bên tường trong đại thính, một chân co lên chống người, trường bào màu lam bạc trên người đủ để thể hiện thân hình thẳng tắp thon dài của hắn, ma tộc cười ha ha vẫy tay với quản gia, “Quản gia đại nhân, chào.”

Lão John nhìn Sean, nhíu chặt mày. Không biết tại sao, ông luôn cảm thấy, ma tộc trước mắt này, cũng giống như em họ của hắn đều làm ông ngứa mắt như nhau!

Đây chính là ghét ai ghét cả nhà sao?

Chiến tranh của Chisa và Angris đã kéo dài một thời gian, hai bên đều có thắng bại. Chẳng qua sau khi máy bắn đá và pháo núi của Nelson gia nhập chiến trường, cán cân thắng lợi bắt đầu nghiêng về hướng quân Chisa.

Khi chiến huống và con số thương vong của quân đội Angris truyền về vương đô, mọi người bùng nổ. Lão Julien cũng giống các đại thần, đều không tin đây là thật.

“Sao có thể chứ?!”

Lão Julien cũng ngồi không vững nữa, lão không thể nào tiếp tục ở lại vương đô, lão nhất định phải đích thân lên chiến trường. Không có bất cứ đại thần nào đứng ra khuyên ngăn quốc vương, lúc này, bọn họ cũng nôn nóng như lão Julien, cấp thiết muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì!

Trong mắt những quý tộc này, quân đội chỉ là công cụ dùng để bảo đảm quyền lực và địa vị của họ, tranh đoạt đất đai và tài phú cho họ. Nhưng cho dù là công cụ, tổn thất nếu quá nhiều, bọn họ cũng sẽ đau lòng.

Lão Julien và các đại thần đi theo lên đường cả ngày lẫn đêm, gấp rút chạy tới chiến trường. Nelson và quân đội của hắn, thì đã chúc mừng vì thắng lợi sắp tới.

Tình huống trước mắt, cho dù lão Julien có tới cũng có thể làm gì nữa chứ? Quân đội Angris đã bị hắn tiêu diệt một nửa, trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả mưu kế ứng biến, đều chỉ là nói không.

Nelson giơ ly rượu lên, nói với mọi người trong vương trướng: “Nâng ly đi, chư vị, thắng lợi sắp tới rồi! Chisa sắp nghênh đón vinh quang mới!”

“Kính chúc bệ hạ!”

Nadun Josh ngồi trong đám người, uống cạn sạch rượu nho trong ly. Nadun gánh sứ mạng của gia tộc, nhất định phải chiếm cứ được một chỗ trong vương quân, mọi người ngồi ở đây, phần lớn cũng ôm suy nghĩ giống hắn. Nadun làm tốt hơn những người khác, trong chiến đấu liên tục, tư quân của gia tộc Josh biểu hiện vô cùng dũng mãnh, không ngoài ý muốn, đã đạt được sự khen thưởng của quốc vương, Nadun cũng được Nelson tán thưởng. Hắn tin, đợi chiến tranh kết thúc, cho dù không thể tiếp tục ở lại trong quân đội, quốc vương cũng sẽ ban cho hắn chức vị văn quan không tồi.

Bất luận là trong quân đội hay trong cung đình, hắn cũng sẽ không khiến gia tộc Josh xấu hổ. Còn về người khác, chẳng hạn cái tên mà gia tộc Camer phái tới quân đội, thì không được may mắn như hắn, trong một cuộc chiến vừa kết thúc, bị người Angris chém đứt một tay. Mạng thì giữ được rồi, nhưng muốn tiếp tục nhận chức trong quân, thì không thể. Cho dù trở về cung đình, cũng không cách nào trở thành cận thần của quốc vương.

Thật là bi ai.

Nadun lại giơ ly rượu lên, che giấu nụ cười lạnh bên khóe môi.

Do vẫn còn ở chiến trường, nên mọi người đều chỉ uống một chút rồi ngừng, không ai uống say, mất khống chế trước mặt quốc vương bệ hạ. Đợi khi mọi người đi hết, Nelson lấy khăn tay trong tay quan thị tùng, lau mặt, mở miệng nói: “Là người Grilan?”

“Phải, bệ hạ.” Quan thị tùng cung kính cong lưng nói: “Bọn họ vừa tới không lâu, đang đợi bệ hạ triệu kiến.”

“Mời bọn họ vào.” Nelson ném khăn tay đi, ngồi xuống.

“Tuân lệnh, bệ hạ.”

Quan thị tùng không lui ra khỏi vương trước, mà đi tới một góc lều, cong người, gõ lên đất hai cái. Không bao lâu, thảm trên mặt đất đột nhiên bị đẩy ra, một địa tinh thò đầu ra khỏi hố dưới thảm, leo lên, vỗ bụi đất trên người, hành lễ với Nelson, nói: “Quốc vương bệ hạ tôn kính, chào ngài! Ta mang tới thư tay của lãnh chủ đại nhân Grilan, và thiệp mời hôn lễ của lãnh chủ đại nhân.”

“Thiệp mời hôn lễ?” Nelson kinh ngạc, “Ngươi nói Tống Mặc Grilan sắp kết hôn sao?”

“Đúng, quốc vương bệ hạ.”

Cùng lúc nào, các địa tinh đều lũ lượt xuất phát, đi phát tán thiệp mời tinh xảo được làm theo yêu cầu của Tống Mặc. Người nhận được thiệp mời, bất luận là chủng tộc nào, đều cảm thấy tấm thiệp đỏ rực trong tay rất mới lạ, lãnh chủ Grilan, hình như luôn làm việc bất ngờ.

Tuy thời gian hơi gấp, nhưng Tống Mặc cũng sẽ không ủy khuất bản thân. Nếu là y kết hôn, thì phải làm theo ý của y.

Trình tự hôn lễ lão John đưa ra bị thay đổi hoàn toàn, cầm tờ trình tự hôn lễ sau khi trải qua sửa chữa của Tống Mặc, sắc mặt quản gia vô cùng khó coi.

Trừ tuyên thệ phải có, tất cả trình tự khác, gần như đều bị thay đổi. Hơn nữa, nhìn thứ được liệt ra trên đó, lão John chẳng hiểu gì, cái gì là kiệu hoa, náo động phòng lại là cái gì nữa.

Những thứ này tạm thời không bàn, làm gì có quý tộc nào kết hôn lại mặc toàn màu đỏ? Còn muốn phủ một miếng vải lên đầu tân nương, không dám gặp người sao? Cho dù lão John không thích ma tộc, cũng phải thừa nhận, Rhys bất luận về tướng mạo hay thân hình, đều vô cùng xuất sắc.

Lão John không thể không hoài nghi, lãnh chủ đại nhân rốt cuộc là thật sự muốn kết hôn, hay là muốn cử hành một vũ hội hóa trang kiểu riêng?

Cầm tờ lưu trình hôn lễ, đối chiếu danh sách những thứ cần mua, đỉnh đầu quản gia đại nhân bốc lên một làn khí đen, thật lâu không tan.

Cùng lúc này, ba vị chủ giáo bị Tống Mặc cho uống thuốc tiêu hóa trước kia, đã về tới giáo đình, thành công gặp được đại chủ giáo.