Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 148: Chiến đấu chấn động đại lục 1

Ngày hôm sau, Tống Mặc cáo biệt Nelson, rời khỏi vương đô Chisa.

Tống Mặc đột nhiên muốn đi, Nelson hơi khó hiểu, nhưng cũng không níu giữ nhiều. Hắn đã thực hành kế hoạch điều binh Tống Mặc đề nghị, không lâu sau, Chisa sẽ phát động chiến tranh với Angris. Tuy trong cung đình có rất nhiều người cho rằng Nelson vừa mới đăng cơ đã phát động chiến tranh với bên ngoài là không thông minh, nhưng những quân đội và bình dân Chisa đã cùng Angris đánh trận cả đời thì lại vô cùng ủng hộ tân quốc vương của họ. Một vài tiểu quý tộc cũng cấp thiết trông mong thông qua quân công để biểu hiện trước mặt tân quốc vương.

Đám đại quý tộc như Josh và Camer ngửi ra được mùi vị không tầm thường trong một loạt hành động của Nelson, nhưng bọn họ không thể công khai đối kháng với Nelson, chỉ có thể trân mắt nhìn Nelson phân chia từng chút từng chút quân đội dưới tay họ, bề ngoài nói là ‘mượn binh’, thực tế, ai biết mượn rồi có trả nữa không?

Lão Josh dứt khoát triệu hồi Nadun Josh có biểu hiện không tồi ở thành Cary về, thành Cary đã bị tân quốc vương tặng cho lãnh chủ Grilan, Nadun tiếp tục ở lại thành Cary, không có bất cứ ý nghĩa nào nữa, không bằng đưa hắn vào quân đội.

“Năng lực của Nadun rất tốt.” Lão Josh nói với Joad, cha của Nadun rằng: “Hành động của quốc vương bệ hạ chắc con cũng thấy rồi, chúng ta không thể công khai phản đối, như vậy đồng nghĩa với đứng đối lập cùng tất cả quốc dân, nhưng cũng không thể từ bỏ quân đội trong tay mình. Để Nadun vào quân nhận chức, là chọn lựa tốt nhất trước mắt.”

Joad không cảm thấy kinh ngạc với quyết định của lão Josh, thật ra, cho dù lão Josh không đưa ra, ông cũng sẽ nghĩ cách để Nadun rời khỏi thành Cary, trở về vương đô, nhận một chức quan nào đó trong quân đội hoặc cung đình.

Nadun có biểu hiện rất ưu tú tại thành Cary, đủ để che phủ một vài chỗ không đạt yêu cầu. Sau khi Nelson ngồi lên vương vị, địa vị của gia tộc Josh đã hơn xưa, tranh đấu giữa Joad và hai anh em khác càng thêm kịch liệt. Mặt khác ông có lẽ không sánh bằng hai anh em kia, nhưng có một điểm mà anh em của Joad có cưỡi ngựa cũng theo không kịp, ông có một đứa con trai ưu tú, hơn nữa từng được lão Josh khen ngợi!

Trên gương mặt già nua của lão Josh phủ đầy rãnh, đôi mắt trong suốt thì lại không hề có chút vẩn đục nào, “Chúng ta phải nhanh chóng một chút, gia tộc Camer và mấy gia tộc đi theo quốc vương bệ hạ khởi binh, hoặc nhiều hoặc ít đều có chủ ý giống ta. Quốc vương bệ hạ sẽ không để cho chúng ta đều như nguyện, nhưng cũng sẽ cho chúng ta vài phần thể diện, chỉ có hành động nhanh, mới có thể để Nadun đứng vững trong quân đội, sẽ không bị người khác thay thế.”

“Chúng ta không tiếc sức ủng hộ quốc vương bệ hạ, nhưng bệ hạ…” Joad Josh vẫn không nhịn được, oán tránh với lão Josh vài câu, “Quốc vương bệ hạ làm thế, lẽ nào không lo lắng làm tâm thần tử rét lạnh sao?”

“Nói cẩn thận!” Gậy trong tay lão Josh gõ mạnh xuống đất, ánh mắt như lưỡi dao bén nhìn Joad, “Lời như thế, ta không muốn nghe lần thứ hai!”

“Cha?”

“Con không hiểu quốc vương bệ hạ.” Lão Josh nói: “Quốc vương bệ hạ, sẽ trở thành quân chủ cường thế hơn cả anh của mình, lời của con, rất có thể chuốc họa cho gia tộc, hiểu ý ta chứ?”

Joad Josh tuy không thông minh bằng lão Josh, nhưng cũng không phải đồ ngốc. Nhớ tới quốc vương làm sao tranh đoạt vương vị, lại làm sao đối đãi với tiền quốc vương và con của hắn, trên trán Joad liền đổ mồ hôi lạnh.

“Cha, con sai rồi.”

“Joad, nhớ kỹ, là kẻ thượng vị, cần phải cẩn trọng ngôn hành.”

“Con bảo đảm, con sẽ không phạm phải sai lầm như thế nữa, cha.”

Joad cúi đầu, trong ngữ khí mang theo buồn bực, nhưng trong mắt lại có chút vui sướng. Ông biết, lão Josh chịu nói với ông như thế, chứng minh lão đã quyết định sẽ xem ông là người kế vị mà bồi dưỡng. Câu thế này, cha ông chưa từng nói với anh em của ông.

Cảnh tượng và cuộc đối thoại giống vậy, gần như đồng thời phát sinh tại mấy nhà đại quý tộc khác và nhà Camer, mỗi gia tộc đều không thiếu kẻ biết thời, bọn họ có thể nhìn ra ý đồ của Nelson, nhưng cũng chỉ có thể làm một chút động tác nhỏ trong phạm vi quốc vương cho phép.

Nadun Josh không phải cá biệt, đợi khi hắn trở về vương thành, sẽ phát hiện, con cháu quý tộc cùng hắn tranh đoạt vị trí trong quân, không dưới mười người.

Trong nhất thời, giác đấu tranh quyền đoạt lợi của các quý tộc Chisa, từ cung đình truyền tới quân đội.

Tống Mặc không cảm thấy hứng thú với đấu đá của quý tộc Chisa trong quân đội, y sẽ cung cấp đề nghị cho Nelson, nhưng không chân chính chen tay vào. Nelson dù sao là quốc vương một nước, Tống Mặc sẽ không tự đại tới mức cho rằng bản thân có thể chỉ vẽ bất cứ chuyện nào. Là người hợp tác, y biết rõ giới hạn ở đâu.

Cho dù là con rối, cũng có lúc không vừa lòng muốn giãy khỏi trói buộc.

Hiện tại Tống Mặc phải làm, chính là để Nelson cho rằng hắn có năng lực quyết định chuyện của mình, dây thừng trói buộc hắn, không hề chặt như hắn vẫn nghĩ.

Tống Mặc thành công, trong thời gian rất dài sau đó, y và Nelson đều duy trì quan hệ hợp tác tốt đẹp.

Còn về công chúa Olivia, trước khi Tống Mặc rời khỏi vương đô Chisa, Olivia lại nghĩ cách gặp mặt y một lần. Công chúa cho rằng bản thân làm thần không biết quỷ không hay, mà không ngờ, nhất cử nhất động của cô, đều nằm trong mắt Nelson.

Như Nelson đã nói, trong cung đâu đâu cũng là tai mắt, công chúa Olivia tuy thông minh, nhưng quá trẻ tuổi, cũng quá thiếu kinh nghiệm.

Tống Mặc thấy Olivia thì không kinh ngạc, y biết tiểu cô nương tràn đầy dã tâm này sẽ không dễ dàng chết tâm.

“Lãnh chủ đại nhân.” Olivia thấy Tống Mặc, tươi cười đầy mặt, giống như con chim nhẹ nhàng, gần như dán sát lên người Tống Mặc, “Ngài muốn rời khỏi Chisa sao?”

Tống Mặc nhíu mày, “Công chúa, xin chú ý ngôn từ hành động của ngài.”

Trên mặt Olivia vụt qua chút khó xử, lập tức ẩn đi, hơi cấp thiết hỏi: “Vậy, chuyện ta đề cập với ngài trước kia, ngài suy nghĩ thế nào rồi?”

“Chuyện đó à.” Tống Mặc ngồi lại ghế, “Ta đã nói với Nelson rồi, hắn sẽ không gả ngươi đi xa, sẽ cho phép ngươi ở lại Chisa, sinh sống tại đây.”

“Thật sao?” Olivia không thể khống chế được vui sướng, đi tới mấy bước, tay móc lên nút áo ngoài của Tống Mặc, “Lãnh chủ đại nhân, ta…”

“Ngươi đừng hiểu lầm, chuyện này không đại biểu ta sẽ hợp tác với ngươi.” Tống Mặc kéo tay Olivia ra, “Tốt nhất ngươi nên đánh tan ý định trong đầu đi.”

Olivia thấy Tống Mặc không giống đang nói đùa, cắn chặt môi, “Lẽ nào, ta không xinh đẹp sao? Ta là công chúa Chisa! Ta nguyện ý trả cho ngươi thứ mà vô số nam nhân nằm mơ cũng cầu!”

Nghe Olivia nói vậy, Tống Mặc chỉ cảm thấy buồn cười, được rồi, y không nên cười một tiểu cô nương, nhưng, tình cảnh trước mắt, thật sự không khác gì với mấy tình tiết cẩu huyết. Y còn từng ngưỡng mộ vai chính trong phim, nhưng mà đổi lại thành mình, thì chỉ cảm thấy buồn cười.

“Công chúa, ta vô cùng cảm tạ tình yêu của ngươi. Nhưng.” Tống Mặc cười cười, híp mắt lại, “Ta có người yêu rồi, hơn nữa, ta dự định cho hắn trở thành vợ của ta, nói thế, ngươi hiểu không?”

“Cô ta tốt hơn ta sao?”

“Ừm, nói thế nào nhỉ?” Tống Mặc xoa cằm, “Hắn quả thật rất xinh đẹp, thứ lỗi cho ta nói rằng, so với trái cây thanh thuần, nam nhân càng thích đào mật thành thục hơn.”

Tống Mặc nhớ tới sự kinh diễm khi gặp Rhys lúc đầu, y không nói dối, khi ma tộc biến thành em gái, quả thật là đại mỹ nữ không thể chê bai.

Olivia cảm thấy mình bị sỉ nhục, cô hối hận đã tìm người này. Cô nhận thức được rõ ràng, trong mắt nam nhân tóc đen trước mặt, cô không khác biệt gì với một kẻ xấu xí.

Sao cô lại ngu xuẩn như thế? Nam nhân có thể giúp Nelson đoạt được vương vị từ tay cha cô, chỉ là cô hiện tại có thể đối phó sao?

Nhưng, tại sao y lại giúp cô ở lại Chisa?

“Điểm này, ngươi có thể chậm rãi suy nghĩ.” Tống Mặc nhìn Olivia, nếu có thể, y cũng không muốn ăn hiếp một tiểu cô nương, nhưng hành động của cô nương này trước kia, khiến y khó chịu. Cho dù y vẫn cần cô ta trở thành một con cờ để khống chế Nelson, cũng nhất định bắt cô ta nhận rõ hoàn cảnh và địa vị của bản thân hiện tại, “Sau khi nghĩ ra, ngươi sẽ biết mình nên làm gì. Có lẽ, sẽ còn cảm tạ ta.”

Cảm tạ?

Olivia trợn mắt nhìn lãnh chủ tuấn tú trước mắt, đôi mắt màu đen đó, giống như vực sâu, nhìn không thấy đáy.

Tiểu công chúa chỉ cảm thấy chợt giật mình, siết chặt tay, cầm vạt đầm lên, không nói một lời chạy khỏi phòng Tống Mặc.

Tống Mặc biết, Olivia sẽ nghĩ ra. Đợi sau khi cô ta nghĩ ra, cô ta có lẽ sẽ không thật sự cảm tạ mình, nhưng sẽ không vì chuyện hôm nay mà xem y là kẻ địch.

Thời gian đi đã tới rồi.

Năm mươi kỵ sĩ Grilan hộ vệ ở bên đội xe, Tống Mặc bước lên xe ngựa, đi cùng còn có mười thầy giáo vương thất Chisa và hai ngự trù Tống Mặc từng khen. Bọn họ không tình nguyện rời khỏi vương đô tới Grilan của địch quốc, nhưng đây là mệnh lệnh của quốc vương, bọn họ không thể nghịch lại, huống hồ Tống Mặc hứa cho thù lao cũng không tồi, đủ khiến họ động tâm.

Nelson đứng trên tường cung, do quy tắc vương thất, hắn không thể đích thân tiễn Tống Mặc, chỉ có thể đứng trên cao nhìn theo đội quân đi xa, trong đầu không ngừng lóe lên từng chút một những chuyện khi ở cùng Tống Mặc tới nay. Nam nhân này, nam nhân trong có vẻ không cường đại, hứa với hắn, sẽ cho hắn trở thành quốc vương Chisa. Mà nay, y thực hiện lời hứa, hắn đã đứng trên đỉnh cao quyền lực Chisa, giống như vương huynh của hắn, cúi nhìn đất đai Chisa…

Đột nhiên, Nelson bước tới một bước, hai tay chống lên tường, lớn tiếng nói: “Tống Mặc Grilan! Ngươi là bằng hữu vĩnh viễn của Nelson!”

Gió mang lời Nelson truyền vào tai Tống Mặc, Tống Mặc hạ lệnh đội xe dừng lại, đẩy cửa xe ngựa ra, bước xuống, đứng thẳng người, nhìn hướng Nelson, khoảng cách hơi xa, y chỉ có thể thấy đường nét, nhưng không nhìn rõ biểu tình của Nelson lúc này, y vòng hai tay bên miệng, cũng la lớn: “Ngươi cũng là bạn của ta vĩnh viễn, Nelson!”

Tống Mặc hô thẳng tên của Nelson khiến các đại thần Chisa vô cùng bất mãn, chẳng qua thấy nụ cười trên mặt quốc vương bệ hạ, không ai ngu tới mức đi chỉ trích chuyện này.

Tống Mặc và Nelson nhìn lẫn nhau, có lẽ từ nay về sau họ sẽ gặp đủ tình huống, còn có thể vì lợi ích của mình mà đứng ở phía đối lập, nhưng vào giờ phút này, bọn họ đều thật tâm muốn xem đối phương là bạn.

Tống Mặc lại bước lên xe ngựa, đi không quay đầu lại.

Đội xe rời khỏi vương đô Chisa, đi về hướng đông, Rhys thông qua ma tộc truyền tin nói thực tình cho Tống Mặc, hơn nữa, hắn sẽ đợi y giữa đường.

“Ngươi nói, nguyên nhân Rhys tới đón ta, là vì cự long sẽ chặn đường ta giữa đường?”

Tống Mặc gọi ma tộc truyền tin vào xe ngựa, đối với tin ma tộc mang tới, y bán tín bán nghi. Y và cự long vẫn còn quan hệ hợp tác thì phải? Lẽ nào, mấy con rồng bụng bự này đột nhiên thay đổi tính nết, không thèm quan tâm kim tệ nữa, mới có thể trở mặt không chút áp lực như thế.

Ma tộc ngồi đối diện Tống Mặc, toàn thân trùm trong áo khoác, chỉ có một đôi tay hơi tái trắng lộ ra ngoài.

“Đại nhân nói thế.” Thái độ và giọng nói của ma tộc đều rất nghiêm túc, “Vì bảo vệ ngài, ngài ấy còn dẫn theo một trăm chiến sĩ địa hành long.”

Địa hành long?

Tống Mặc nghe xong lời ma tộc, đột nhiên có một dự cảm vô cùng không tốt, mỗi lần khi y có dự cảm này, bên cạnh đều sẽ phát sinh chuyện lớn. Chẳng hạn, thành ngầm cực khổ tu sửa mấy lần bị hủy…

Đội xe đi được nửa đường, Tống Mặc phát hiện, y quả thật có tiềm chất miệng quạ.

Đội xe tới một thôn xóm bỏ hoang. Quang Minh đại lục chiến loạn nhiều năm, Chisa trải qua chiến tranh cùng Angris và phản loạn của Nelson, phế tích thôn xóm thế này đâu đâu cũng có.

Ma tộc dẫn đầu mở cửa xe, bước xuống, giơ tay phải lên, một hàng phù văn đen thành hình giữa không, giống như có sinh mạng tụ lại, sau một tia lóe đen, một con chim màu đen, giống như chim ưng, tung cánh bay ra từ phù văn, sau khi luẩn quẩn trên đỉnh đầu ma tộc một vòng, thì bay đi xa.

Tống Mặc bước xuống xe ngựa, nhìn con chim đen bay xa, cho dù đã nhiều lần thấy Rhys chế tạo đại bác và súng ống đạn dược, nhưng tình cảnh trước mặt, vẫn không khỏi khiến y trầm trồ.

Khó trách Quang Minh giáo hội và những chủng tộc khác trên đại lục đều ngứa mắt ma tộc, chủng tộc cường hãn thế này, quả thật sẽ khiến người ta đỏ mắt.

Nhưng, Rhys chế tạo đại bác tiêu hao khoáng thạch trong lãnh địa, vậy thì, làm ra con chim lớn có máu có thịt này… Tống Mặc lập tức thổi bay ý nghĩ nổi lên trong đầu, quá x quá xx rồi!

Chim bay đi rồi, Tống Mặc hạ lệnh đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi, mấy ngày nay, đều do ma tộc dùng phương thức dò đường này. Đội xe cũng đi thuận lợi không trở ngại, Tống Mặc gần như đã sắp quên, trước mặt còn có một đám rồng bụng bự đợi cướp đường y.

Qua một lát, ma tộc thả chim đi đột nhiên đứng lên, có chút kích động nhìn phía trước, mặt đất truyền tới một cơn chấn động, giống như có vô số tảng đá cực lớn nện liên tục lên mặt đất, mọi người trong đội xe cũng đứng lên nhìn phía trước, trong khói bụi mù mịt, trên trăm con địa hành long to lớn đáng sợ, đang nhanh chóng chạy tới. Binh sĩ ma tộc thân mặc áo giáp, đứng trên lưng địa hành long, trong tay cầm trường thương sắc bén, khí thế bén nhọn cường hãn ập tới, mấy con ngựa trong đội xe bắt đầu hí vang, ngửa đầu, dẫm đạp vó, cố gắng muốn thoát khỏi dây cương, các kỵ sĩ còn chưa tỉnh táo lại khỏi chấn động khi thấy ma quân địa hành long, vội vàng nắm dây cương lại. Địa hành long càng lúc càng gần, đám người Tống Mặc gần như có thể đếm rõ được răng nhọn trong cái miệng lóe hàn quang đó, ngựa trong đội xe không con nào không nhũn chân, khuỵu xuống đất, ngay cả các kỵ sĩ, cũng không khỏi rét lạnh.

Đây chính là, ma quân địa hành long tung hoành rong ruổi trên đại lục, vào thời kỳ hắc ám sao?

Lại một tiếng rống kéo dài, một con cốt long thật lớn xuất hiện trên không trung, Rhys một thân trường bào trắng đứng trên đỉnh đầu cốt long, gió thổi mái tóc dài màu nâu, đôi mắt màu xanh lam, không chớp nhìn chăm chăm Tống Mặc đang ngửa đầu nhìn hắn, đôi môi đỏ cong lên hoàn mỹ, nhưng lại hiện rõ độ cong tinh nghịch. Không đợi cốt long chạm đất, hắn trực tiếp nhảy xuống, trường bào trắng bay phần phật trong gió, giống như đôi cánh đang vỗ.

Tống Mặc nhìn mỹ nhân từ trời rơi xuống, hoảng hốt trong một thoáng, tiếp theo, được ôm vào vòng tay quen thuộc.

“Thân ái.” Rhys ôm chặt Tống Mặc, nhẹ hôn lên môi y, “Ta rất nhớ ngươi.”

Cốt long vẫn bay trên không, các ma quân điều khiển địa hành long tới gần, trên trăm con địa hành long đồng thời cúi đầu, răng nanh sắc bén đâm xuống đất theo động tác cúi đầu, không biết tại sao, vốn nên là cảnh tượng uy nghiêm trang trọng, nhưng trong mắt Tống Mặc, lại có hơi buồn cười.

Thực tế là, dáng vẻ địa hành long cắm răng nanh vào đất, rồi lại nhổ lên, hoàn toàn xua tan ấn tượng đáng sợ ban đầu của chúng. Cứ cảm thấy, mấy con to xác này, còn đáng yêu hơn rồng bụng bự nhiều.

Rhys ôm Tống Mặc, không để ý Tống Mặc kêu lên giật mình, trực tiếp mang y lên cốt long, tốc độ xe ngựa quá chậm, hắn phải nhanh chóng mang Tống Mặc về.

Lần đầu tiên Tống Mặc đứng trên chỗ cao như thế nhìn xuống đất, y không thể không thấy mừng vì mình không có chứng sợ độ cao. Nhìn mọi người và xe ngựa càng lúc càng nhỏ dưới chân, cảm thụ gió thổi qua mặt, một đôi tay ôm lấy y, Tống Mặc thừa nhận, cảm giác này, coi như không tồi.

Rhys giơ tay phải lên, “Xuất phát!”

Các địa hành long ầm ầm kêu lên quái dị, quay đầu chạy ngược về. Kỵ sĩ và ma tộc bị rớt lại quay mặt nhìn nhau, tiếp theo nhanh chóng thu xếp xe ngựa, đồ dư thừa đều bỏ lại hết, chỉ để nhanh chóng đuổi kịp đội ngũ phía trước.

Một điều đáng nhắc tới là, mấy thầy giáo vương thất và đầu bếp Tống Mặc dẫn từ Chisa về cũng xém chút bị dán mác đồ dư thừa, trực tiếp bỏ lại. Vẫn là bọn họ phát huy tinh thần kiên cường bất khuất, sống chết níu chặt cửa xe ngựa, mới được giữ lại.

Rhys hành động không thể nói là không nhanh, nhưng chợt có mấy tiếng rồng gầm cao lớn kéo dài, nên tới, vẫn phải tới.

Hắc Viêm không duy trì hình rồng, mà mặc trường bào màu đen, đứng trên đỉnh đầu một cự long. Tay cầm trường kiếm, lạnh lùng đợi đám người Rhys tới.

Dưới chân hắn là một cự long đực thân hình to lớn, tuy cự long biểu hiện ra đủ loại không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn không hất Hắc Viêm xuống khỏi đầu mình.

Các rồng cái đối với ấu long có lòng bao dung cực lớn, cho dù yêu cầu của Hắc Viêm có quá đáng, bọn họ vẫn cố gắng thỏa mãn hắn. Còn về con cự long làm vật cưỡi cho hắn sử dụng… không sao, cứ coi như lĩnh hội lạc thú làm cha trước đi, có con cự long đực nào mà không chở con của mình đâu chứ?

Đây là vinh quang!

Khi cự long chở Hắc Viêm, bay qua một vài thôn trang và thành phố, vô số người bị cảnh tượng trên không chấn động, ngây ra, sau đó kêu vang, “Kỵ sĩ rồng!”

Quang Minh giáo hội lại bị kinh động lần nữa, bọn họ nhận được tin tức, lập tức phái người tới xác minh. Đáng chết, không phải nói quốc vương Obi là cự long sao? Sao lại biến thành kỵ sĩ rồng?!

Tin tức kỵ sĩ rồng nếu là thật, vậy chuỗi kế hoạch hắt nước bẩn lên người quốc vương Obi Hắc Viêm trước đó, đều phí trắng rồi sao.

Nhưng giáo hội không ngờ, khi bọn họ đuổi tới, không phải chỉ thấy kỵ sĩ rồng, mà còn có địa hành long!

Cự long và ma tộc?

Người giáo hội trốn đằng xa trợn to mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc, cho dù bọn họ cả ngày bôi nhọ ma tộc, cũng không nói tốt cự long, nhưng bọn họ rõ hơn ai hết, ma tộc và cự long cường hãn đáng sợ thế nào!

Tình cảnh trước mắt, giống như trở về thời đại hắc ám mấy ngàn năm trước, lúc đó, chủng tộc cường đại mới là kẻ thống trị trên đại lục Quang Minh!

Tống Mặc đứng trên đỉnh đầu cốt long, nhìn một đám rồng bụng bự trước mặt, lại ngó một đám địa hành long bên dưới, trong đầu đột nhiên lóe qua ý nghĩ không phù hợp, không gì khác, chính là: đây là thời đại tiền sử với cuộc chiến của Godzilla a…