“Đừng lo lắng, chẳng phải Lí Khiêm đã bắt đầu hack vào di động của Khổng Lăng Vân, nghe lén nội dung cuộc gọi của gã 24/24 rồi sao? Phỏng đoán dựa theo kĩ thuật và quan hệ với Tống Trí của Lí Khiêm, việc lợi dụng vệ tinh giám thị gã cũng không phải không có khả năng. Ngoại trừ gã đã bốc hơi khỏi thế giới này, nếu không chúng ta sẽ luôn biết hắn đang làm gì từng giây từng phút.”

Mặc Dạ nâng mặt của Chu Ngự lên rồi hôn anh.

Nụ hôn của y không có bất kỳ dục vọng nào, giống như đang biểu đạt nói với Chu Ngự rằng cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa thì y sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, cũng không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra, bởi vì bọn họ đều có thể giải quyết hết.

Chu Ngự nhắm mắt lại, thần kinh vốn căng thẳng dần thả lỏng ra.

Một tuần lễ trôi qua, Khổng Lăng Vân vẫn không có động tĩnh gì, thoạt nhìn mọi thứ của hắn đều bình thường như bao ngày, công việc sản xuất dược phẩm của hắn bình thường, các hoạt động xã giao, thời gian ở nhà vân vân đều như vậy, Lí Khiêm giám thị hắn cũng sắp phát chán.

Điều này làm Chu Ngự không khỏi nghi ngờ phán đoán của mình.

Chẳng lẽ việc Liên Văn Thắng biến mất hoàn toàn không liên qua gì đến Khổng Lăng Vân?

Vậy thì Liên Văn Thắng đã đi đâu rồi?

Gã nghiên nghiên cứu ra chất độc, hoặc nói là ‘ma túy’, mục tiêu cuối cùng sẽ là ai đây?

Mà buổi hội nghị ban quản trị của tập đoàn Cự Lực nửa năm tổ chức một lần sắp tới đây, Khổng Lăng Vân chính là một trong số đó.

Lần này buổi hội nghị được tổ chức tại một hòn đảo nhỏ.

Chu Ngự biết rõ mục đích Tống Trí lựa chọn hòn đảo đó. Buổi hội nghị lần này e rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hòn đảo nhỏ này đơn độc cách xa đất liền, nằm trong phạm vi có thể khống chế. Chỉ có hai phương tiện giao thông ra vào đảo nhỏ là du thuyền và phi cơ tư nhân, Tống Trí có thể phái người kiểm tra tường tận bọn họ. Việc giám thị

Khổng Lăng Vân cũng nằm trong kiểm soát, dù hòn đảo này có lớn hơn nữa thì mọi hành động của Khổng Lăng Vân đều chỉ có thể nằm dưới mí mắt của Tống Trí.

Buổi hội nghị ban quản trị nửa năm tổ chức một lần này, Tống Trí cũng đã gửi thư mời cho Chu Ngự và Mặc Dạ.

“Anh có bộ vest không?” Mặc Dạ cầm thư mời màu bạc nhìn Chu Ngự.

“Đương nhiên là có.” Chu Ngự trả lời.

“Chỉ là em không biết bộ vest kia sau khi anh mặc vào sẽ thành nhân viên bán bảo hiểm hay là anh trai bán hàng đa cấp nữa?” Mặc Dạ bày ra biểu tình ‘đừng chọc cười em’.

“Nếu không phải thì sao?” Chu Ngự chỉ khẽ nâng mí mắt, đang chăm chú xem kế hoạch sắp xếp hội nghị của ban quản trị được Lí Khiêm gửi tới trên màn hình máy tính, không ngừng suy nghĩ những giai đoạn mà Khổng Lăng Vân sẽ hành động.

Nhưng mà nhìn tới nhìn lui, bản kế hoạch toàn là báo cáo số liệu và các loại phát biểu chiến lược thúc đẩy phát triển.

Trong lúc Chu Ngự đang tập trung tinh thần, bỗng nhiên có vật gì đó nhảy lên đầu gối của mình, một cặp móng vuốt đặt lên vai anh, cái đầu cọ cọ vào cằm anh.

Cảm giác mềm mại dọc theo xúc cảm da thịt truyền vào đầu anh, Chu Ngự theo bản năng nhắm hai mắt và ngẩng đầu lên, biết rõ tên nhóc xấu xa Mặc Dạ này cố ý biến thành Dạ Linh để quấy rầy suy nghĩ của anh, Chu Ngự cũng không tức giận chút nào.

Chu Ngự nghiêng mặt đi, ôm Mặc Dạ vào lòng, chậm rãi ngã lưng dựa vào ghế.

Mặc Dạ cọ cổ vào ngực Chu Ngự, đầu lưỡi xinh xắn liếm vành tai anh.

Chu Ngự nâng bả vai lên, nhìn có vẻ như muốn kẹp đầu y lại nhưng anh chỉ khẽ húc húc vào đầu y.

Khi Chu Ngự cảm thấy Mặc Dạ sắp biến trở về hình người thì Chu Ngự hừ nhẹ đè bả vai y lại “Em muốn cưỡi lên người anh? Nằm mơ đi! Đàng hoàng cho anh.”

“Anh chỉ thích dáng vẻ Dạ Linh của em hơn nhiều.”

“Nếu biết vậy thì vĩnh viễn giữ hình thái của Dạ Linh đi.” Chu Ngự buồn cười nói.

Mặc Dạ biến trở về hình thái con người, ngồi lên đùi Chu Ngự, đè anh xuống, cái ghế liền bật ngã ra đất, Chu Ngự mở mắt, cùng Mặc Dạ bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt của anh bình tĩnh hưởng thụ quá trình ngã xuống, cho đến khi lưng ghế sắp chạm mặt đất, Mặc Dạ liền chống một tay trên đất, một tay kia kéo lại lưng ghế của Chu Ngự.

“Bởi vì em muốn đi về phía anh, muốn bước vào thế giới của anh.”

“Được rồi, anh chấp nhận lí do đó. Bây giờ em có thể mặc quần áo vào được chưa?” Chu Ngự nghiêng mặt nói.

Mặc Dạ nở nụ cười cao thâm khó lường, dựa người vào ngực Chu Ngự, dùng sức cắn một cái vào chóp mũi anh.

“Tống Trí ‘vây khốn’ các thành viên của ban hội đồng quản trị trên đảo nhỏ, thuận lợi để hắn khống chế thế cục. Nhưng đồng thời đối với Khổng Lăng Vân mà nói, việc gã muốn khống chế cả ban hội đồng quản trị có phải là trở nên khó khăn hơn rồi sao?”

Trong chớp mắt, có một dây thần kinh nào đó trong đầu Chu Ngự chợt bị kích thích, anh ngồi phắt dậy cầm lấy điện thoại di động.

“Tống tiên sinh? Tôi là Chu Ngự.”

“Tôi biết.” Giọng nói của Tống Trí vẫn lạnh lùng máy móc như vậy.

“Mục tiêu của Khổng Lăng Vân chính là các thành viên của ban hội đồng quản trị. Lúc đầu tôi suy đoán Khổng Lăng Vân cấu kết với Liên Lăng Vân tạo ra ma túy từ nhện bạc Lycosidae là để khống chế các nhân vật nổi tiếng trong những lĩnh vực quan trọng, nhưng bây giờ suy xét lại thì không phải tập đoàn Cự Lực chính là đại diện cho mục tiêu to nhất sao? Các thành viên trong ban hội đồng quản trị đều là các tinh anh thuộc các lĩnh vực khác nhau, sức ảnh hưởng không phải là bình thường. Nếu như bọn họ bị ‘nghiện’ loại ma túy đó thì bọn họ sẽ trở thành nô lệ của Khổng Lăng Vân.”

“Tôi biết. Trước hết không nên bứt dây động rừng, tôi đã có kế hoạch.”

Câu trả lời của Tống Trí làm cho Chu Ngự cảm thấy an tâm.

Bàn về việc đi săn thì Chu Ngự biết không có ai am hiểu bằng Tống Trí cả.

Lúc này, Mặc Dạ lại lên tiếng “Anh sẽ mặc bộ này nhé, thế nào?”

Mặc Dạ cầm một bộ vest màu đen đứng cách đó không xa nhìn Chu Ngư,

“Ừm trang phục may rất khéo, nhưng đó là kích cỡ của em mà.” Chu Ngự nói.

“Em sẽ kêu người tới sửa lại.” Ngón tay của Mặc Dạ vuốt dọc theo mép cổ áo, làm Chu Ngự bỗng khó hiểu sinh ra cảm giác bị đối phương vuốt ve.

“Em thường nói anh cứng ngắc và hay tỏ ra khó chịu, nếu anh mặc bộ vest này vào thì em chắc chắn sẽ không cảm thấy càng thêm cứng ngắc cổ hủ?” Chu Ngự cười hỏi lại.

Mặc Dạ nháy mắt vài cái với Chu Ngự “Nhưng lúc tự tay cởi nó ra thì rất là hưng phấn.”

Chu Ngự bất đắc dĩ thở dài “Nhưng bộ vest này cổ lổ sĩ quá.”

“Chẳng phải anh rất thích những đồ vật cũ à?”

Rất nhanh, buổi hội nghị nửa năm tổ chức một lần đã đến, Chu Ngự và Mặc Dạ lên phi cơ riêng của Tống Trí tới hòn đảo nhỏ kia.

Khác với Eaton luôn mang theo nhiều vệ sĩ, Tống Trí chỉ mang theo những nhân viên cần thiết để làm việc, trừ Tống Lẫm.

Tống Lẫm ngồi bên cạnh Tống Trí, giúp hắn rót một tách trà.

Cậu biết rất rõ nhiệt độ của nước và hương vị trà mà Tống Trí thích, cả khoang phi cơ đều tràn ngập hương trà thoang thoảng.

Tống Trí vốn chăm chú xem tài liệu cảm thấy hơi mệt, giơ tay xoa xoa khóe mắt của mình, Tống Lẫm nhận lấy tài liệu trong tay hắn để qua một bên, rồi giúp Tống Trí điều chỉnh lưng ghế và đắp chăn mỏng lên, Tống Trí chỉ việc nghiêng đầu sang một bên và ngủ.

Khi Tống Lẫm muốn đứng dậy điều chỉnh ánh đèn tối đi một chút thì bỗng phát hiện tay của mình đã bị Tống Trí nắm lấy tự bao giờ.

Mười ngón tay giao nhau làm cho Tống Lẫm khẽ cong môi nở nụ cười ấm áp.

Chu Ngự ngồi cách đó không xa thầm xúc động trong lòng: Đến bao giờ em mới chịu hiểu chuyện như Tống Lẫm hả?

Mặc Dạ khinh thường: Nếu như tính cách của em giống như Tống Lẫm thì đến bao giờ anh mới chịu yêu em chứ?

Sau mấy giờ ngồi trên phi cơ, dưới ánh hoàng hôn, bọn họ hạ cánh trên một hòn đảo nhỏ trơ trọi giữa biển khơi.

Xung quanh đảo nhỏ có vài bãi đá ngầm, cũng không thấy có đảo nào khác.

Nhưng trên đảo có đầy đủ quán bar và nhà nghỉ phục vụ cho chuyến nghỉ mát.

Mặc Dạ chống cằm, từ cửa sổ nhìn xuống hòn đảo nhỏ này “Thật là một nơi tốt để hưởng thụ nha, buổi tối có muốn đi bơi đêm không?”

“Coi chừng bị nước biển cuốn trôi.” Chu Ngự lạnh nhạt nói.

Anh biết Mặc Dạ lại có suy nghĩ không đứng đắn trong đầu.

“Vậy anh sẽ cứu em không?” Mặc Dạ híp mắt cười nói.

“Anh sẽ vừa uống whisky vừa nằm trên bờ cát ngắm trắng sáng, nhìn em trôi càng ngày càng xa.”

Mặc Dạ cũng dự đoán được câu trả lời này của anh, nhưng y lại bất thình lình hôn một cái vào môi anh.

Sau khi phi cơ hạ xuống, Chu Ngự đi theo sau lưng Tống Trí và Tống Lẫm ra khỏi buồng phi cơ, vừa vặn chạm mặt một phi cơ tư nhân khác của thành viên trong ban hội đồng quản trị cũng đang hạ cánh xuống.

“Tống tiên sinh, lâu quá không gặp.”

Chu Ngự nhìn theo hướng phát ra tiếng nói kia thì thấy Khổng Lăng Vân cả người mặc áo sơ mi vải bông và quần kaki đang đút túi đi về phía bọn họ.

“Khổng tiên sinh, đã lâu không gặp.” Trên mặt Tống Trí không có bất kì biểu tình nào.

“Lần này ban hội đồng quản trị cũng không khấm khá mấy. Nghe nói có không ít thành viên trong ban quản trị tỏ rất bất mãn về việc ngài hoàn toàn tạm dừng nghiên cứu thăm dò Nibelungen. Chỉ sợ điều này sẽ khiến ngài ngồi không vững ở vị trí chủ tịch của hội đồng quản trị đâu.”

“Khổng tiên sinh yên tâm, dù sao chiếc ghế chủ tịch này rất vất vả, tôi sao có thể nhẫn tâm đẩy người của ngài lên hứng chịu được.”

“Tôi mong đợi ngài có thể thuyết phục được ban hội đồng quản trị.” Khổng Lăng Vân vỗ tay một cái rồi xoay người rời đi.

“Nhân viên đi theo Khổng Lăng Vân bao gồm những ai?” Tống Trí nghiêng đầu hỏi Tống Lẫm.

“Một thư kí, một phụ tá riêng, hai nhân viên bảo vệ, một kế toán viên, một pháp lý, cộng thêm một kế toán trợ lý.”

“Những chức vụ này trông rất bình thường.” Tống Trí híp mắt.

“Dĩ nhiên là bình thường.” Mặc Dạ đi tới đứng sóng vai với Tống Trí, đút túi ngửa đầu nhìn ánh trắng tròn vành vạnh trên bầu trời “Nếu như gã muốn sắp xếp người của mình vào trong thì không cần phải tự mình ra tay. Hôm nay có mấy chục tên giám đốc thành viên đến tham dự hội nghị ban quản trị này, nếu như có một phần ba nhân viên đều là người của gã cài vào thì không có ổn đâu.”

Mặc Dạ nói ‘nhân viên’ tất nhiên không đơn giản là vệ sĩ, mà còn có thể là người cải tạo gen.

Hòn đảo nhỏ này vào ban đêm không có nhàm chán như mọi người đã tưởng tượng, có sòng bạc có hồ bơi có tiệc đứng, giống như một thế giới bị thu nhỏ vậy.

Chu Ngự cầm ly rượu whisky, chậm rãi đi dạo quanh bãi cát, Mặc Dạ thì đi sau lưng anh, giẫm theo từng dấu chân anh lưu lại.

“Em thiệt nhàm chán quá đi.” Chu Ngự nhẹ giọng nói.

“Anh biết rõ có bạn đi theo mình, nhưng vừa quay đầu lại thì chỉ thấy có mỗi dấu chân của mình, giống phim kinh dị nhỉ?” Mặc Dạ nở nụ cười hờn giận của con nít.

“Anh cảm thấy cô độc.” Chu Ngự trả lời.

Mặc Dạ ngẩn người, rời khỏi dấu chân của Chu Ngự, lấy ly rượu của anh rồi uống một hớp “Trên thế giới này, người vĩnh viễn không bao giờ cô độc, đó chính là anh.”

===Hết chương 120===