Trong thư phòng Nam Việt hoàng đế.

Thanh Việt cuộn mình nằm trên một góc nhuyễn tháp Hoàng Phủ Ngạo đang ngồi, ngủ ngon lành.

Hoàng Phủ Ngạo phê duyệt công văn một chốc, có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Thanh Việt.

“Việt nhi!” Hoàng Phủ Ngạo buông công văn trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Việt.

“Ân ~~~” Thanh Việt đang mơ ngủ bị gọi tỉnh, có chút bất mãn cọ cọ nhuyễn tháp, chậm rãi mở mắt.

“Việt nhi mấy ngày nay đều cùng phụ hoàng xử lý công văn, không chán sao?”

“Ân?” Thanh Việt vẫn còn chút mơ hồ lắc đầu.

“Ai ~~~” Thấy bộ dáng của Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo bất đắc dĩ thở dài.

Nhi tử bảo bối của y đã vài ngày không tới học viện, mấy ngày nay, trừ bỏ lúc y vào triều sớm, cơ hồ cả ngày đều bám dính bên người y.

“Cả ngày đều ở đây, sao lại không chán. Việt nhi có muốn đi săn thú không? Mấy ngày này rất thích hợp đi săn.”

Hoàng Phủ Ngạo nghiêng người, để Thanh Việt dựa vào lòng mình, nhè nhẹ vỗ lưng bé.

“Như vậy đi, phụ hoàng bảo người chuẩn bị, ngày mốt mang Việt nhi tới tràng săn săn thú được không?”

“Ân, hảo!”

Đối với đề nghị của Hoàng Phủ Ngạo, Thanh Việt thực tán thành, mấy ngày nay không có việc gì làm, bé cũng thực buồn chán.

Từ ngày đó, Thanh Việt biết lai lịch viên Ma Châu trong cơ thể phụ hoàng, cùng sự nguy hiểm của nó, bé vô cùng lo lắng.

Vì thế mấy ngày nay, Thanh Việt vẫn luôn theo bên cạnh phụ hoàng, chỉ có như vậy, bé mới cảm thấy an tâm.

“Tốt lắm, phụ hoàng còn phải xem công văn một chốc nữa, Việt nhi đi chơi đi, không thì…..”

“Không đi!” Hoàng Phủ Ngạo còn chưa nói hết, Thanh Việt đã lên tiếng cự tuyệt.

“Việt nhi?” Hoàng Phủ Ngạo nghi hoặc nâng đầu bé, quan sát thần thái biến hóa của Thanh Việt.

“Nói cho phụ hoàng, rốt cuộc là sao vậy, mấy ngày nay sao Việt nhi cứ theo sát bên người phụ hoàng?”

“Không có gì, chỉ là muốn đi theo.” Thanh Việt hơi cụp mi mắt, trả lời cho có lệ.

“Thật là không có gì?” Thấy bộ dáng Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo hiển nhiên không tin câu trả lời của bé.

“Không có gì chính là không có gì!” Thanh Việt có chút nóng nảy, bé không muốn gạt phụ hoàng, nhưng mà chuyện về Ma Châu còn rất nhiều điểm chưa rõ, bé không muốn để phụ hoàng phiền lòng.

“Phụ hoàng nói sẽ cùng Việt nhi bên nhau mãi mãi! Bây giờ phụ hoàng không muốn nữa sao?”

Nghe Thanh Việt hỏi vậy, Hoàng Phủ Ngạo cúi đầu nhìn gương mặt bé con trong lòng, ánh mắt dần dần sâu thẳm, nâng gương mặt nhỏ nhắn của bé, đặt xuống một nụ hôn tinh tế nhưng vô cùng ngọt ngào.

“Muốn a…. sao lại không muốn….. phụ hoàng nằm mơ cũng muốn……” Lời nói tràn ngập hi vọng vang lên trên đôi môi đang gắn bó với Thanh Việt.

Hoàng Phủ Ngạo một tay đỡ sau đầu Thanh Việt, tay kia thì ôm chặt bé vào lòng, vốn chỉ là một nụ hôn nhưng vì Thanh Việt đáp lại đã bắt đầu có chút mất khống chế.

“Phụ hoàng……”

Hoàng Phủ Ngạo cởi bỏ y khấu [cúc áo hồi xưa] Thanh Việt, lúc nhanh lúc chậm vuốt ve cơ thể bé, làm Thanh Việt run rẩy một trận.

“Phụ hoàng….. giống như lần trước….. phụ hoàng…….”

“Lần trước?”

Hoàng Phủ Ngạo sửng sốt, lập tức hiểu rõ.

Xoay người đặt Thanh Việt lên nhuyễn tháp, bàn tay trượt theo cơ thể bé tiến tới giữa hai chân, như dự đoán của Hoàng Phủ Ngạo, phân thân phấn nộn nơi đó chậm rãi bắt đầu phản ứng.

“……..giống lần trước….. phụ hoàng…..” Thanh Việt có chút nôn nóng lập lại, cơ thể cũng khó nhịn mà vặn vẹo.

“Vật nhỏ vô dụng, phụ hoàng chỉ hôn một chút đã như vậy?” Hoàng Phủ Ngạo cắn nhẹ vành tai Thanh Việt, cười nói.

Theo sự vuốt ve của Hoàng Phủ Ngạo, Thanh Việt đã không thể khống chế tình tự của mình, cơ thể giống như lần trước, trở nên nóng bừng, tình tự xa lạ làm bé có chút khẩn trương.

“Không có việc gì.” Hoàng Phủ Ngạo hôn lên môi Thanh Việt, trấn an bé.

“Ân ~~~” Thanh Việt động tình thở dốc.

“Việt nhi, thực sự không cần những người khác tới thị hầu sao?”

“Không cần, không cần.” Thanh Việt mang theo tiếng thở dốc lắc đầu, sợi tóc bạch kim đong đưa theo cử động của bé, tán loạn xõa tung như một đóa hoa đang nở rộ.

“Việt nhi…….”

Hoàng Phủ Ngạo giống như thở dài lại giống như thở phào, thấp giọng gọi tên Thanh Việt. Cởi quần áo chình mình, Hoàng Phủ Ngạo áp cơ thể mình cùng Thanh Việt dán vào nhau thật gắt gao.

Hai người dựa vào nhuyễn tháp dây dưa trong nụ hôn.

Hai tay Thanh Việt ôm cổ Hoàng Phủ Ngạo, Hoàng Phủ Ngạo nắm phân thân hai người trong tay, nhẹ nhàng không ngừng xoa nắn, cơ thể cũng luật động thực kịch liệt…..

…..

Hồi lâu, hai người mới tách ra.

“Việt nhi, không sao chứ?” Hoàng Phủ Ngạo hôn nhẹ lên đôi mắt vẫn còn chút mê loạn của Thanh Việt.

“Ân, đầu có chút choáng.” Thanh Việt khẽ trả lời.

Vừa nãy nhiều lúc bé dường như quên cả hô hấp, Thanh Việt cảm thấy hiện tại cơ thể ngay cả khí lực muốn cử động cũng không có, đầu óc cứ mơ mơ màng màng.

“Ha hả…….” Hoàng Phủ Ngạo cười nhu nhu đầu Thanh Việt.

“Là phụ hoàng không tốt, cư nhiên đã quên mất Việt nhi còn nhỏ, vừa rồi hơi kịch liệt một chút, Việt nhi hảo hảo ngủ một giấc sẽ tốt.”

“Ân.” Thanh Việt gật gật đầu, nặng nề ngủ.

“Bệ hạ, Tam điện hạ, Thất công chúa cầu kiến, nói muốn vấn an bệ hạ, theo cùng còn có hai vị thiếu gia của gia tộc Đề Đề Tư cùng gia tộc Lai Đặc. Bệ hạ có…….”

“Bảo bọn họ chờ ở hoa viên đi.” Hoàng Phủ Ngạo vuốt ve sợi tóc mềm mại của Thanh Việt, suy nghĩ một chút rồi phân phó.

“Dạ, bệ hạ.”

…….

Hoàn Chương 49.