“Ai tới nói cho trẫm biết, đã xảy ra chuyện gì?”

“Bệ…….hạ…….”

Thu Thủy cố nén đau đi tới quỳ xuống, nơm nớp lo sợ trả lời.

“Dạ bẩm…… bệ hạ, nhóm nô tì theo phân phó của bệ hạ mang tiểu điện hạ đi tắm rửa, lúc bắt đầu rất tốt, nhưng không biết vì sao, tiểu điện hạ đi tới cạnh bể thì đột nhiên lùi về, nhóm nô tì quýnh lên, liền tiến tới ngăn tiểu điện hạ, muốn hỏi xem tiểu điện hạ có chỗ nào không hài lòng, kết quả…… kết quả…… thành như vậy, nô tì biết tội, xin bệ hạ khai ân!”

“Xin bệ hạ khai ân!!!”

Mấy người khác cũng quỳ xuống, không ngừng dập đầu.

“Được rồi, mau chuẩn bị lại, dọn sạch sẽ nơi này đi.”

Hoàng Phủ Ngạo tuy rằng nghiêm khắc, nhưng cũng không vì chút việc nhỏ này mà phát hỏa.

“Tạ ơn bệ hạ!”

Thu Thủy, Xuân Cảnh vội vàng dọn dẹp, chỉnh lí, bốn người còn lại cũng nhanh chóng chuẩn bị hương lộ, thay đổi quần áo.

Hoàng Phủ Ngạo thấy Thanh Việt vẫn đứng im không nhúc nhích liền đi qua.

“Bé con, vì sao không nghe lời?”

Thấy y đi tới, Thanh Việt theo bản năng lui về sau, nhưng không chạy trốn, Thanh Việt nhớ rõ y là người cứu mình, nghe đối thoại của bọn họ, Thanh Việt biết y là phụ thân của mình.

“Bé con, lại đây, đến đây với phụ hoàng.”

Hoàng Phủ Ngạo cẩn thận tới gần Thanh Việt, sau đó ôm bé vào lòng.

“Đừng sợ, đừng sợ, phụ hoàng sẽ không thương tổn ngươi.”

Hoàng Phủ Ngạo nhẹ nhàng vỗ lưng Thanh Việt, làm bé thả lỏng.

“Bệ Hạ, bể đã chính lí xong, đồ dùng tắm rửa cũng chuẩn bị đầy đủ.”

“Ừ.”

Hoàng Phủ Ngạo không muốn nhìn bộ dạng chật vật của bọn họ liền phất tay bảo lui, ôm  Thanh Việt đi về phía bể.

Ai ngờ, Thanh Việt vốn đang im lặng lại bắt đầu giãy dụa.

Hoàng Phủ Ngạo sửng sốt một chút lập tức cười ha hả.

“A……. ha hả…… a…… bé con, không phải sợ nước chứ, ha hả….. thực thú vị, ha hả…… phụ hoàng còn tưởng bé con không sợ trời, không sợ đất chứ, không ngờ….. ha hả…. bé con thực sự rất đáng yêu…….”

Thanh Việt thấy y không có ý muốn thả mình ra, ngược lại còn rất cao hứng. Thanh Việt có chút khó thở liền hung hăng cắn một ngụm lên cánh tay Hoàng Phụ Ngạo, không chịu nhả.

Hoàng Phủ Ngạo thấy bé cắn mình, cũng không giận, biết bé tức giận nên dùng tay không bị cắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bạch kim mềm mại, chờ bé tự mình nhả ra.

Thanh Việt một ngụm này cắn rất sâu, mùi máu tươi nhàn nhạt lan tràn trong khoang miệng. Thanh Việt giương mắt nhìn, phát hiện Hoàng Phủ Ngạo vẫn mỉm cười như trước, ánh mắt đen láy như màn đêm, không có chán ghét, ngược lại còn sủng nịch vuốt tóc bé.

Thanh Việt ngây ngốc nhả ra, đôi mắt to tròn lóng lánh quang mang dị sắc tràn ngập nghi hoặc.

Hoàng Phủ Ngạo thấy bé con còn đang ngẩn người, thừa cơ hội cởi hài, ôm Thanh Việt trực tiếp nhảy vào bể.

Lúc này Thanh Việt không dám ngọ ngoạy nữa, tay chân như bạch tuột bám chặt lấy cánh tay Hoàng Phủ Ngạo, làm thế nào cũng không chịu buông.

“Ha hả……..”

Bộ dáng đáng yêu của bé làm Hoàng Phủ Ngạo cười không ngừng.

Hoàng Phủ Ngạo tìm một nơi nước cạn ngồi xuống, nghiêng người tựa vào thành bể, đặt Thanh Việt ngồi trên người mình, nước trong ao còn chưa cao qua thắt lưng Thanh Việt.

“Bé con, nước nơi này rất cạn, không cần khẩn trương.”

Chờ Thanh Việt thả lỏng, Hoàng Phủ Ngạo mới cởi bỏ quần áo hai người, với tay lấy hương lộ bên cạnh xoa lên mái tóc bạch kim mềm mại của Thanh Việt.

Dòng nước ấm áp, thơm mát, Thanh Việt cảm thấy rất thoải mái, hơi híp mắt lại, bộ dáng rất hưởng thụ.

“Bé con, biết ta là ai không?”

Thanh Việt gật đầu, bé nghe người khác gọi.

“Vậy, biết ngươi là con của ta không?”

Thanh Việt gật đầu, bé nghe y nói qua.

“Bé con, sao tới giờ cũng chưa nói câu nào, vì sao vậy?”

Thanh Việt lắc đầu, đôi mắt to xinh đẹp có chút ảm đạm, không ai nói chuyện với bé, bé chỉ có thể trốn ở một nơi rất xa, nghe người khác nói, dần dần bé quên mất mình có thể nói chuyện hay không.

“Y sư kiểm tra nói yếu hầu ngươi không có vấn đề, vì cái gì không nói?”

Thanh Việt cúi đầu không nói.

“Không ai nói chuyện với ngươi đúng không?”

Lúc Hoàng Phủ Ngạo nói lời này, rõ ràng cảm nhận được bé con đang ngồi trên người mình run rẩy một chút, y biết mình đoán đúng rồi.

“Sau này cùng phụ hoàng nói chuyện, được không?”

Hoàng Phủ Ngạo nâng đầu Thanh Việt lên, để bé nhìn vào mắt mình.

“Sau này ở cùng với phụ hoàng, cùng phụ hoàng nói chuyện, được không?”

Ánh mắt lưu ly của Thanh Việt không ngừng biến ảo, hồi lâu sau, nhẹ nhàng nhưng kiên định gật đầu.

“Ân.”

Hoàng Phủ Ngạo nghe thấy bé trả lời, mỉm cười, đã rất lâu y không có hạnh phúc, hạnh phúc vì có được trân bảo!