Lúc đi vào bộ lạc Bội Tư, Gia Á có chút khiếp sợ. Hắn biết Phỉ Tư Thắc là bộ lạc cường thịnh nhất trên đại lục, đồng dạng cũng hiểu được thì không phải bộ lạc nào cũng được như vậy. Nhưng biết là một chuyện, tận mắt thấy lại là chuyện khác.

Tai họa từ lợi uế thú đã hủy diệt bộ tộc Bội Tư, khắp nơi tràn ngập hơi thở chán nãn. Nhà nhà đều đóng chặt cửa, trong bộ lạc im phăng phắc giống như không có người ở. Bởi vì nhóm lợi uế thú thường lợi dụng thời điểm nhóm lỗ đạt đi săn để xâm lấn vào bộ lạc, cướp đi những đứa nhỏ và khảm đặc, vì thế những lỗ đạt có khảm đặc căn bản không dám rời khỏi nhà nửa nước, gắt gao ôm chặt bầu bạn trong ngực. Vì thế số lượng lỗ đạt có thể đi săn rất ít, thức ăn trong bộ lạc dần thiếu thốn, có thực vật đều phân phát cho những đứa trẻ và khảm đặc. Không có thức ăn, nhóm lỗ đạt lại càng suy yếu, tình hình cứ như vậy mà chuyển biến ngày càng tệ, chỉ có thể gắng gượng được thêm một thời gian ngắn nữa mà thôi.

Trước kia ở bộ lạc Phỉ Tư Thắc, Gia Á đã biết lỗ đạt rất coi trọng việc bảo vệ và chăm sóc cho khảm đặc, đặc biệt là bầu bạn của mình, trước đây khi nhìn thấy cảnh tượng này hắn liền không rét mà run. Nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này lại có cảm giác chấn động, bởi vì lần đầu tiên hắn cảm nhận được nhóm lỗ đạt thật sự có thể vì khảm đặc mà liều cả mạng sống.

“Nếu còn không nhanh chóng giải quyết vấn đề lợi uế thú, những lỗ đạt này sẽ chết vì suy yếu.” Gia Á cau mày.

“Ryan, lập tức tập hợp mọi người trong tộc tới quảng trường.” Tắc Vạn nghiêm túc hạ lệnh, bộ lạc Bội Tư xin giúp đỡ quá muộn, hình huống này nếu báo từ đầu đã có thể tránh khỏi tình trạng này.

Rất nhanh sau đó tất cả cư dân của bộ lạc Bội Tư đều tập trung ở quảng trường, trên mặt các khảm đặc đều mang theo sợ hãi, còn các lỗ đạt là hoảng loạn mất hết bình tĩnh.

Tắc Vạn kiểm tra tình huống ở bộ lạc Bội Tư một vòng xong sắp xếp tất cả khảm đặc lại một chỗ, chọn ra một bộ phận lỗ đạt lãnh nhiệm vụ bảo hộ, số còn lại theo y ra ngoài săn thú, mỗi ngày sẽ thay ca, việc cần thiết nhất hiện giờ là nguồn lương thực. Ở bốn phía bộ lạc xây dựng trạm canh gác, có một lỗ đạt đứng trên đó quan sát, một khi phát hiện lợi uế thú sẽ lập tức phát khói báo động, như vậy những lỗ đạt săn thú ở bên ngoài cũng có thế trở về kịp thời.

Người trong bộ lạc Bối Tư rất thỏa mãn với an bày này, vì thế lỗ đạt nhanh chóng chia nhóm, một phần theo Tắc Vạn ra ngoài săn bắn. Gia Á ở lại cùng với nhóm khảm đặc bị hoảng sợ chờ đợi trong phòng lớn dùng để hiến tế. Chờ một hồi liền nghe thấy âm thanh Sophie truyền tới từ tai nghe.

“Điều tra địa hình xong rồi, ta ở hướng tây bắc của bộ lạc, ngươi có thể đi ra.”

“Được.”

Gia Á lách khỏi vòng bảo hộ lén trộm ra ngoài, việc này đối với hắn căn bản không có gì khó. Tắc Vạn hiện tại phải giải quyết mớ hỗn loạn trong tộc, còn cả vấn đề lương thực. Gia Á cũng tự đặt ra mục tiêu cho mình, chính là nắm giữ được tin tức về hành động của lợi uế thú, thu hoạch DNA. Chúng nó có tiến hóa hay không? Mức độ tiến hóa đã cao tới cấp độ nào? Có đủ năng lực suy nghĩ độc lập hay chưa? Những tư liệu này rất quan trong đối với bộ lạc Bội Tư, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Gia Á rời khỏi bộ lạc, tiến tới hợp với Sophie.

Lúc trước, Sophie vì không muốn làm bộ tộc Bội Tư đã rất yếu ớt càng thêm hoảng sợ, nên lệnh cho Mã Khắc Đa ở một nơi rất xa. Sau đó theo lệnh Gia Á đi tới phụ cận phân tích địa hình một chút.

“Xung quanh đây chủ yếu là các ngọn đồi núi lớn nhỏ, kết cấu địa chất rất kỳ lạ, bên dưới có rất nhiều mạch nước ngầm nên bên trong các ngọn núi đá bị nước ăn mòn tạo thành các huyệt động tự nhiên, tương tự như các hang đá có thạch nhũ ở địa cầu, nhưng nó nhỏ hơn nhiều, với kích thước của lỗ đạt căn bản không tiến vào được, nhưng với lợi uế thú thì hoàn toàn có thể.”

“Ý ngươi nói đám lợi uế thú có thể xây dựng ổ trong những thạch động này?”

Gia Á và Sophie vừa tiến về một ngọn núi đá vừa phân tích.

“Có thể a, lợi uế thú là động vật ăn lông ở lỗ. Trước kia bọn nó thường làm tổ ở sơn động, bây giờ chuyển qua thạch động, hoàn cảnh cũng khá giống nhau, hơn nữa còn gần nguồn nước.” Sophie ý chỉ những mạch nước ngầm bên dưới.

“Ryan còn nói chúng nó hành động theo đoàn thể. Trước kia nó thường hành động một mình, bởi vì lợi uế thú không có bộ phận phát ra âm thanh nên không thể liên lạc với nhau.” Gia Á từng gặp qua lợi uế thú ở địa cầu, kích thước nó ngang ngửa một con chó săn, miệng rất dài, sắc nhọn như mỏ chim ưng nên mới kêu là lợi uế thú.

“Có thể chứng minh là hiện tại chúng nó đã có phương pháp liên lạc, nếu như nó không có công năng phát ra sóng siêu âm như loài dơi thì chỉ còn một hướng là nó phát triển khí quan, giống như loài kiến, có râu.”

“Dù thế nào thì chúng ta cũng phải bắt một con.” Gia Á nói.

“Ngươi muốn làm gì?”

“Giải phẫu!”

“Gia á, ngươi đúng là một người tàn nhẫn——”

Ở bên ngoài dãy núi đá qua lại hồi lâu, Gia Á cố tình tạo ra một vết thương trên người, nhiễu một vũng máu ở phụ cận, dùng hương vị hấp dẫn này để thu hút lợi uế thú. Lợi uế thú rất mẫn cảm với máu của khảm đặc, tuy rằng không biết máu ngoại nhân có sinh ra tác dụng như khảm đặc hay không, nhưng dù sao cũng phải thử một lần.

“Có vẻ thành công.” Sophie đột nhiên cảm giác được dị động.

“Chúng nó tới đấy, còn khoảng 500m.” Sophie nói.

“Bao nhiêu?”

“Mười con.”

“A, tới không ít nhỉ.” Lợi uế thú quả thực đã cảnh giác hơn.

Sophie tìm một nơi nấp vào, ngồi thưởng thức Gia Á đánh nhau.

Lợi uế thú có năng lực phong, thường dùng phong đao giết chết con mồi rồi xé xác. Năm ngón tay Gia Á mở ra, những mỏ kim loại trong lòng đất gần đó lần lượt chui lên, dần dần ngưng tụ thành một tấm khiên đánh bật tất cả những đạo phong đao bay tới, phát ra tiếng vang bén nhọn.

“Các ngươi chỉ có vậy thôi sao, hèn chi chỉ chọn những khảm đặc yếu đuối làm mục tiêu.” Không biết vì cái gì hành động giết chóc của đám lợi uế thú này với khảm đặc và những đứa trẻ làm Gia Á rất tức giận, có lẽ ở lại đây lâu như vậy làm hắn có cảm giác mình cũng là khảm đặc.

Tiến công chính diện không thể giết chết con mồi làm đám lợi uế thú đặc biệt nôn nóng. Mười con đột ngột tiến hành chiến lược, từ bốn phương tám hướng vây quanh Gia Á, phong đao lạnh thấy xương cũng bay tới từ những hướng bất đồng. Gia Á biến đổi lá chắn thành một cái lồng lớn đem chính mình vây ở bên trong.

Cơ hội đã tới, hiện tại nên tới phiên hắn tấn công.Gia Á thoải mái đứng ở bên trong, mớ kim loại ở phụ cận đột nhiên hóa thành những viên đạn hình cầu bắn vào cơ thể đám lợi uế thú, hắn cố tình sử dụng cách này vì nó làm người trúng đạn rất đau đớn nhưng lại không thể chết đi.

Đám lợi uế thú bị Gia Á đùa dai, đánh cho tán loạn, một viên kim loại xuyên từ sau phụt ra trước lòi ra một khối thịt đen đen xanh xanh, cả đám phát ra tiếng kêu rên nga nga giống như đang van xin, tình huống khẩn trương đột nhiên trở nên rất khôi hài.

“Được rồi, không chơi với các ngươi nữa.” Gia Á nắm chặt tay, đám kim loại bốn phía lập tức tán đi, chỉ còn lại thanh đao thép Gia Á thường dùng.

Đám lợi uế thú này đã không còn tâm tình chiến đấu, chỉ muốn nhanh chân trốn thoát, vì thế khi đám kim loại vừa tản đi chúng lập tức nhanh chóng lủi đi nhiều hướng. Gia Á đuổi theo một con bị thương nặng nhất, hai ba quyền liền đánh nó hôn mê, cột lại.

“Nói cho ngươi biết, ta chỉ thích đánh giáp là cà mà đáng tiếc đám các ngươi chỉ thích sử dụng năng lực, chán muốn chết.” Gia Á vỗ vỗ con lợi uế thú té xỉu người đầy vết thương kia, đương nhiên ngoại trừ cái miệng ra thì cả người nó bị quấn đầy dây thừng.

Bạn đang �

Sophie từ tảng đá bên cạnh ló mặt ra, ôm bả vai nhàn nhã tựa vào tảng đá.

“Chơi đủ chưa.” Sophie cười cười.

“Ha hả, Gia Á, báo cho ngươi biết một tin. Lão công ngươi săn thú xong đã trở về, sau đó không tìm thấy ngươi trong đám khảm đặc, hiện giờ rất sốt ruột, rất tức giận, ngươi đoán tiếp theo sẽ thế nào?”

“Chết tiệt!” Gia Á vác lợi uế thú lên lưng, dùng tốc độ 100m/s mà chạy.

“Sophie! Sao ngươi không nói sớm!”