Người một nhà không khí lúng túng tìm một nhà hàng, đặt gian ghế lô, cùng uống trà chiều.

Ân Viêm bất động như núi, Dụ Trăn như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

"Ừm...... Dụ Trăn đúng không, bác là mẹ của Ân Viêm, Cừu Phi Thiến, vị bên cạnh này là ba của Ân Viêm, Ân Hòa Tường. Con đừng khẩn trương, chúng ta từ từ tâm sự, gia tăng hiểu biết đôi bên."

Cừu Phi Thiến mở miệng trước, nỗ lực làm biểu cảm của mình trông có vẻ ôn hòa hơn, muốn rửa sạch hình tượng "mẹ chồng độc ác" của bản thân.

Dụ Trăn vội vàng đứng lên, quy củ cúi chào hai người, lễ phép gọi: "Chào bác trai, bác gái."

"Được được được, mau ngồi xuống, không cần quá câu nệ."

Cừu Phi Thiến rất hài lòng khi thấy cậu lễ phép như thế, vội vàng bảo cậu ngồi xuống, sau đó đưa mắt ra hiệu với con trai lớn nhà mình.

Nào có đạo lý con trai đưa bạn lữ về gặp cha mẹ mà đương sự lại lười biếng ngồi một bên như bức tượng, để cha mẹ với con dâu chưa gặp mặt tự nói chuyện với nhau đâu chứ. Thật là không hiểu chuyện chút nào, sao không chủ động giới thiệu hai bên, khuấy động không khí, cho hai bên một cây thang.

Ân Viêm chú ý tới ánh mắt của bà, lập tức đứng dậy ôm lấy bả vai Dụ Trăn không cho cậu ngồi xuống. Hắn duỗi tay về phía Cừu Phi Thiến, nói: "Mẹ của tôi, Cừu Phi Thiến, gọi mẹ."

Dụ Trăn ngồi xuống nửa chừng bị hắn cứng rắn ôm đứng thẳng dậy, vẻ mặt vừa khẩn trương vừa mơ màng. Cậu nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn, không hiểu được mạch não của hắn.

Hiện tại là anh đoạt thân thể con trai người ta, liệu thái độ của anh với cha mẹ "người bị hại" có phải quá tự nhiên quá đúng lý hợp tình rồi không? Tiến vào nhân vật nhanh quá vậy!

"Gọi."

Ân Viêm bình tĩnh nhìn lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cậu.

"......"

Hình như cứ tiếp tục như vậy không khí sẽ càng xấu hổ.

Vậy, vậy gọi đi.

Dụ Trăn quay đầu nhìn Cừu Phi Thiến, khẩn trương hít sâu một hơi.

Cừu Phi Thiến không tự giác thẳng sống lưng, biểu tình nhìn như bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.

Nhớ lại bà rong ruổi thương trường đã nhiều năm, có lúc nào lại khẩn trương như vậy, thật là, thật là...... Đứa nhóc bà sinh ra quả nhiên là đến đòi nợ cha mẹ! Đột ngột như vậy! Có ai bắt thang thế này ư!

Mọi người cũng hít một hơi nhìn Dụ Trăn, Dụ Trăn hé miệng, ngón tay siết chặt, gian nan gọi: "Mẹ, mẹ."

Bởi vì chưa từng gọi qua cái xưng hô này, giọng của cậu run lên, chính là đem một tiếng "mẹ" gọi thành "mụ mụ"*, nhưng tốt xấu gì cũng đã gọi rồi.

*硬是把一声"妈"喊成了"妈妈"

Mọi người như trút được gánh nặng, Ân Nhạc càng khoa trương hơn nằm liệt trên ghế, chỉ cảm thấy hôm nay là một ngày dài nhất gian nan nhất đời này của cậu.

"Ai ai, Tiểu Trăn ngoan."

Cừu Phi Thiến cũng là thở phào một hơi, vội vàng mở túi xách tìm quà gặp mặt.

Tuy rằng cuộc hôn nhân này toàn bộ quá trình tiến hành hệt ma thuật, nhưng con trai hiện tại rất tốt, cuối cùng lạc đường cũng biết quay đầu lại, từ bỏ Hàn Nhã tìm cuộc sống mới, người làm mẹ như bà cũng không muốn bắt buộc quá nhiều.

"Cho con, cầm lấy đi, lần này tới quá vội vàng, mẹ không chuẩn bị nhiều đồ, lễ gặp mặt chính thức và lễ sửa miệng chờ lúc trở về thành phố B mẹ lại bổ sung cho con."

May mắn bà từ trung tâm thương mại chạy lại đây, trong túi xách có mang theo ít đồ mua cho con trai, bên trong có một chiếc trâm cài áo miễn cưỡng có thể ra tay, đỡ phải xấu hổ khi không có đồ đưa.

Hộp đựng trâm làm bằng nhung, màu xanh ngọc, vừa thấy đã biết bên trong là hàng hóa cao cấp xa xỉ, người nghèo Dụ Trăn có chút chần chờ. Ân Viêm rất tự nhiên thay cậu nhận hộp, lại vỗ vỗ bờ vai của cậu, nói: "Mau cảm ơn mẹ."

"......"

"Nhận quà của trưởng bối phải cám ơn." Ân Viêm bắt đầu giảng đạo lý.

Nói rất có lý, không thể phản bác.

"Cảm, cảm ơn mẹ."

Dụ Trăn một khẩu lệnh một động tác, cảm thấy biểu tình của bản thân hiện tại khẳng chắc chắn đã cứng đờ.

Cừu Phi Thiến vội vàng tỏ vẻ không khách khí.

Ân Viêm vừa lòng gật đầu, nhét hộp vào túi hắn, lại duỗi tay về phía người ngồi bên cạnh Cừu Phi Thiến toàn bộ quá trình đều là một khuôn mặt nghiêm túc trầm ổn Ân Hòa Tường, nói: "Ba của tôi, Ân Hòa Tường, gọi ba."

Trước lạ sau quen, khẩn trương khiếp sợ quá mức chính là chết lặng, Dụ Trăn lập tức hơi khom lưng, lễ phép gọi: "Ba."

"Ừ."

Ân Hòa Tường rụt rè gật đầu, sau đó vươn tay tới trước mặt Cừu Phi Thiến.

Cừu Phi Thiến vẫn duy trì mặt gương mặt mỉm cười nhưng ở dưới bàn hạ đã hung hăng giẫm chân ông, sau đó đưa tay sờ sờ trong túi xách, sờ soạng nửa ngày không lấy ra đồ thích hợp để đưa. Bà cắn răng hạ quyết tâm, dứt khoát lấy một tấm chi phiếu điền vào, sau đó để vào một cái hộp khăn lụa kiểu nam, dùng khăn lụa bọc chi phiếu lại miễn cưỡng làm cho đẹp một chút, nhét vào trong tay Ân Hòa Tường.

"Đến vội vàng, không có chuẩn bị, đừng ghét bỏ." Ân Hòa Tường tiếp nhận, vẫn duy trì gương mặt thâm trầm đưa hộp qua.

Ân Viêm lần nữa thay cậu nhận lấy, lại vỗ vỗ bả vai Dụ Trăn.

Dụ Trăn lập tức mở miệng: "Cảm ơn ba."

Cuối cùng Ân Viêm nhìn về phía Ân Nhạc, lần này không chụp Dụ Trăn, nhìn Ân Nhạc rồi nhìn Dụ Trăn, nói: "Gọi anh."

Ân Nhạc giật giật khóe miệng, ngoan ngoãn đứng dậy gọi anh.

Dụ Trăn lên tiếng, tay sờ sờ trên người muốn tìm ra thứ có thể dùng làm lễ gặp mặt, lại phát hiện trong túi trừ sổ hộ khẩu ví tiền giấy hôn thú thì không còn cái gì có thể lấy đưa ra, bối rối đến cổ cũng đỏ.

Ân Viêm đè vai của cậu, từ trong túi móc ví tiền ra rút lấy một tấm thẻ đưa cho Ân Nhạc, nói: "Không được xài bậy, cũng không cho mua mô hình."

Từ trí nhớ của nguyên chủ hắn biết được một vài chuyện, Ân Nhạc là đứa cực kỳ mê game, còn có thói quen phá sản mua "đồ chơi con nít", nguyên chủ không ít lần vì việc này mà giáo huấn em trai.

Đậu moé! Cư nhiên trực tiếp cho thẻ, phát tài rồi!

Mắt Ân Nhạc sáng lên, vội vươn tay nhấn lấy tấm thẻ, vui vẻ nói: "Cảm ơn anh Dụ, cảm ơn anh hai! Em bảo đảm không xài bậy!" Không xài bậy không phải người!

Ân Viêm gật đầu, lại giới thiệu với Dụ Trăn ngài quản gia Ông Tây Bình, sau đó không đợi bầu không khí trong nhà lại lần nữa trở nên xấu hổ sau lần giới thiệu này, trực tiếp chuyển tới đề tài tiếp theo, nói: "Tuy rằng con với Dụ Trăn đã lãnh chứng, nhưng việc công chứng tài sản vẫn phải làm. Trải qua một phen suy xét, con quyết định tài sản trước đó của con, bao gồm cha mẹ cho và tự mình kiếm, Dụ Trăn toàn bộ không có quyền sử dụng. Nếu con xảy ra việc ngoài ý muốn, cậu ấy cũng không có tư cách kế thừa di sản."

Lời này vừa ra, Ân Nhạc giật mình thiếu chút nữa đã té xuống đất, Cừu Phi Thiến với Ân Hòa Tường cũng nhìn qua, bình tĩnh trên mặt trưởng bối thiếu chút nữa đã không giữ được.

Lời này của Ân Viêm nói trắng ra là để cho mọi người nghe, tiền trước kia hắn kiếm Dụ Trăn đừng nghĩ lấy được một phân, cũng đừng nghĩ tự chủ sử dụng, tuy rằng bọn họ đã lãnh chứng.

Lúc mới vừa nghe được Ân Viêm cùng Dụ Trăn lãnh chứng, Cừu Phi Thiến và Ân Hòa Tường tuy rằng chưa nói, nhưng trong lòng vẫn có vài suy đoán không tốt —— người làm vườn có thể dễ dàng đáp ứng cùng một người chỉ mới gặp mặt hai lần đi lãnh chứng, có phải là nhìn trúng tiền của Ân gia bọn họ hay không?

Không phải bọn họ dùng ác ý đi phỏng đoán Dụ Trăn, mà nhân tính vốn là thứ không khảo nghiệm được. Thân là cha mẹ, lúc đối mặt với chuyện của con cái, bọn họ không thể không nghĩ nhiều hơn, nghĩ sâu hơn.

Lời này của Ân Viêm chọc thẳng đến đáy lòng bọn họ, cũng hung hăng bình ổn trái tim bọn họ.

Con trai tuy rằng sau khi xảy ra chuyện thì tính tình đại biến, còn qua loa lãnh chứng, nhưng cuối cùng cũng không có hoàn toàn mù quáng.

Có tiền hay không kỳ thật bọn họ không quá để ý, tổn thất cũng có thể kiếm lại, nhưng thứ bọn họ muốn chỉ là một cái thái độ, một cái thái độ có thể phán đoán bạn lữ con trai tìm đến rốt cuộc có đáng tin cậy hay không thôi.

Vẫn là Cừu Phi Thiến lên tiếng trước, bà không có đáp lại lời Ân Viêm, mà nhìn qua Dụ Trăn, nói: "Việc công chứng tài sản này, còn phải xem Tiểu Trăn có......"

"Đồng ý, con đồng ý, tài sản cần phải công chứng, nếu có thể thì, xin, xin mau chóng."

Dụ Trăn ngây người vài giây sau đó nhanh chóng hoàn hồn, gần như là gấp không chờ nổi mà đồng ý chuyện này, đồng thời cảm giác chột dạ áy náy nặng nề đè nặng trong lòng cậu cũng vơi đi một ít, người cũng thoải mái hơn nhiều.

Chiếm thân thể và nhân duyên của con trai người ta cũng rất ngại rồi, sao có thể lại dùng tiền của người ta nữa. Đừng nói chỉ công chứng tài sản, dù yêu cầu cậu cho thêm tiền cũng được!

Ân Viêm nghiêng đầu nhìn cậu, cảm nhận được chút thả lỏng trong lòng, hai tay siết chặt, vuốt ve chiếc nhẫn trên tay.

Việc cậu vội vàng và như trút được gánh nặng sau khi nói xong gần như không chút che dấu, Cừu Phi Thiến với Ân Hòa Tường lăn lộn ở thương trường vài chục năm, cái dạng người gì mà chưa thấy qua, dạng kỹ thuật diễn gì chưa từng lãnh hội, lập tức liền nhìn ra câu trả lời này của cậu là thiệt tình, không phải lấy lòng hoặc là diễn kịch.

Ân Nhạc đúng lúc ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Ba mẹ, anh Dụ là người đặc biệt...... Đặc biệt đơn giản."

Ân Viêm buông tay ra, nghiêng đầu nhìn qua.

Ân Nhạc xoạt một cái ngồi thẳng lưng, cầm lấy chén trà làm bộ uống trà.

"Xin lỗi xin lỗi không tiếp được."

Ân Viêm thu lại tầm mắt, đột nhiên kéo ghế dựa ra đứng lên, khom lưng nắm lấy tay Dụ Trăn, ý bảo cậu đứng dậy.

Dụ Trăn nghi hoặc, không dám phản kháng, vì thế nghiêng đầu ngượng ngùng cười cười với người trên bàn, đứng dậy theo hắn ra ngoài.

Chờ bọn họ rời đi, Ân Nhạc lập tức buông chén trà đến trước mặt Cừu Phi Thiến, vừa nhìn ngoài cửa vừa hạ giọng nhanh chóng nói: "Mẹ, anh Dụ không giống những người trước kia chúng ta nhìn thấy, anh ấy, anh ấy...... Ai nha, tóm lại chuyện anh với anh ấy lãnh chứng, tất cả đều là anh chủ động, là anh hiếp bức! Cường thủ hào đoạt!"

"Sao nói anh con như thế!"

Cừu Phi Thiến tát qua một cái, răng dạy một câu mới hơi nhắm mắt lại, nhớ một loạt phản ứng vừa nãy của Dụ Trăn, cũng cân nhắc vài thứ, hỏi: "Rốt cuộc sao lại thế này, nói rõ ràng."

Ân Nhạc che lại đầu, vội thêm mắm thêm muối mặt mày hớn hở mà đem chuyện Ân Viêm như thế nào bức bách Dụ Trăn lãnh chứng, như thế nào phát rồ yêu cầu Dụ Trăn mua nhẫn cho hắn, thậm chí vừa đến cửa đã hủy ván cửa nhà người ta, còn dọa Dụ Trăn trốn vào phòng nói một lần, cuối cùng tổng kết: "Anh Dụ vốn không nghĩ sẽ kết cuộc hôn nhân này, anh ấy rất sợ anh! Siêu cấp sợ!"

Cừu Phi Thiến nghe thấy nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Ông Tây Bình vẫn luôn ngồi ở góc làm bối cảnh, hỏi: "Tây Bình, tình huống thật như Tiểu Nhạc nói sao?"

Ông Tây Bình gật đầu, bổ sung nói: "Trên đường đi Cục Dân Chính, tâm trạng của ngài Dụ vẫn luôn không tốt, ngược lại đại thiếu gia biểu hiện rất vội vàng, còn chủ động nhắc tới "hôm nay thích hợp cưới gả"."

"Đúng đúng đúng, anh hai còn nói cái gì "tôi không chê cậu", nhưng rõ ràng anh Dụ rất ghét bỏ anh hai!" Ân Nhạc phụ họa, giọng nó không tự giác nâng cao.

Cừu Phi Thiến vội bảo cậu hạ giọng xuống, nghiêng đầu nhìn ông chồng cũng đang cau mày, trong lòng nặng trĩu.

Không như suy nghĩ đơn giản của Ân Nhạc, bọn họ suy xét càng nhiều hơn.

Một loạt hành vi khác thường này của Ân Viêm, không phải là sau khi tai nạn xe cộ bị kích thích quá lớn, điên rồi đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Ân Viêm: Người yêu của ta, chỉ có thể xài tiền của ta.

Chúng: 【 nhỏ giọng BB】 nhưng ngươi không có tiền.

Ân Viêm:......

Cảm ơn hai địa lôi của Thiển Hỉ Thâm Ái! Cảm ơn địa lôi của Quy Khứ Lai Hề! Yêu các bạn moah moah =3=

PS: ︿(⊙v⊙)︿