Liên tiếp vài ngày, ngoại trừ Chu Mộ Dư, Úc Sương đều không chịu gặp ai cả, bao gồm cả dì giúp việc.

Cậu không rời Chu Mộ Dư nửa bước, nếu Chu Mộ Dư ra ngoài, cậu sẽ ngồi im ở cửa sổ đợi, chỉ cần thấy xe của Chu Mộ Dư vào cửa, cậu chắc chắn sẽ chạy xuống lầu gặp gã đầu tiên.

Vì để trấn an Úc Sương, Chu Mộ Dư đã cố gắng giảm bớt những cuộc gặp xã giao, có thể không ra ngoài thì sẽ không đi, nhưng cứ như vậy cũng không phải cách, gã thật sự có rất nhiều việc, không thể cứ ở nhà mãi được.

Chu Mộ Dư nghĩ đến Chu Thư Dập.

Ngày đó là Chu Thư Dập đưa Úc Sương ra, sau đó cũng ở lại trông chừng cậu rất lâu, có vẻ Úc Sương cũng không hề không bài xích cậu nhóc.

Vì thế buổi tối trước khi đi ngủ Chu Mộ Dư nói: “Nếu ở nhà cảm thấy buồn chán, hay lại để Thư Dập tới dạy em học được không?”

Trong mắt Úc Sương hiện lên sự mất mát, cậu im lặng một lát, cụp mắt đồng ý: “Được.”

Ngày hôm sau Chu Thư Dập đeo balo máy tính tới.

Ngày đó ở nhà họ Chu sau khi làm loạn với Chu Mộ Dư, sau đó hai chú cháu vẫn không liên lạc lại. Chu Thư Dập lo lắng cho Úc Sương, nhưng chủ động hỏi thăm thì không tốt lắm. Cuối cùng đến lúc sắp không chịu nổi nữa, Chu Mộ Dư lại gọi điện tới, bảo cậu nhóc không có việc gì thì tới trông chừng Úc Sương, giúp cậu giải sầu.

Chu Thư Dập ở trong điện thoại vẫn giả vờ biểu hiện không vui, nói: “Không phải chú nói anh ta là bảo bối của chú sao, sao chú không tự dỗ đi mà lại để cháu?”

Chu Mộ Dư bất đắc dĩ: “Không phải bảo cháu dỗ, chỉ bảo cháu nói chuyện với em ấy, chú sợ em ấy buồn đến hỏng người.”

Chu Thư Dập không nói gì.

Chu Mộ Dư nói nhẹ đi: “Gần đây chú rất bận, coi như giúp chú cũng được.”

Lúc này Chu Thư Dập mới không tình nguyện đồng ý: “Biết rồi.”

Cúp điện thoại, Chu Thư Dập vô thức nhếch khóe môi, ngay cả dì giúp việc đi ngang qua cũng hỏi cậu nhóc có chuyện gì lại vui vẻ như vậy.

“Cháu có sao?” Chu Thư Dập sờ sờ mặt mình, giấu đầu hở đuôi ho khan một tiếng: “Cháu nào có.”

“Có phải có thư mờ từ trường rồi không?” dì hỏi.

“Á… Dạ.” Chu Thư Dập không biết trả lời như thế nào. Mấy ngày hôm trước thư mời đã được gửi về rồi, kết quả đúng như cậu nhóc dự đoán, cũng không phải chuyện gì đáng để bất ngờ.

“Thật tốt quá, vậy năm sau có thể lên đại học rồi…”

Dì nói xong rồi đi, Chu Thư Dập đứng im tại chỗ, bỗng nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu.

Úc Sương đang học chương trình cấp ba, có phải anh ấy cũng muốn chuẩn bị thi đại học…

Chu Mộ Dư cố ý dặn dò, không cần dạy Úc Sương mấy kiến thức quá khó, cứ tùy tiện học là được. Chu Thư Dập không cần gã nói, vốn cậu nhóc cũng không định giảng kiến thức mới cho Úc Sương, tất cả đều là kiến thức trong sách đã học qua.

Lúc Úc Sương đọc sách còn rất nghiêm túc, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, cậu nhóc cứ thấy đối phương chậm chạp, ngơ ngác. Chu Thư Dập lanh mồm lanh miệng, lấy tay chọc chọc lên đầu Úc Sương, hỏi: “Chẳng lẽ anh bị dọa đến ngu người rồi sao, hay thuốc từ hôm đó vẫn chưa giải được nên ảnh hưởng tới đầu óc?”

Úc Sương bất chợt bị đụng vào người trở nên hoảng sợ, co rúm lại như cây xấu hổ, sau đó chậm chạp ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Chu Thư Dập: “Tôi không có…”

Ở khoảng cách gần như vậy, Chu Thư Dập bị cậu nhìn cho ngại ngùng, dời mắt hỏi: “Vậy sao anh cứ ngơ ngác vậy, không muốn đọc sách à?”

Úc Sương thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Không phải… Tôi ngủ nhiều nên có chút choáng váng thôi.”

Ngủ là một phần quan trọng nhất của Úc Sương trong mấy ngày nay. Muốn cơ thể hồi phục cũng cần phải có giấc ngủ tốt, Úc Sương cũng không có việc gì khác nên có hôm còn có thể ngủ cả ngày.

Chu Thư Dập bĩu môi, nói: “Tôi cứ tưởng anh bị ngốc thật rồi cơ đấy.”

“Tôi không phải bị ngốc…”

Úc Sương không cãi lại được, Chu Thư Dập nhìn cậu, nhịn không được phì cười: “Anh còn không phải bị ngốc à?”

Chu Thư Dập cười tươi rói, giống như ánh mặt trời ấm áp chiếu vào khiến làn da Úc Sương nóng lên.

Từ nhỏ đến lớn, những người bạn cùng trang lứa bên cạnh Úc Sương rất ít người có ý tốt với cậu, đặc biệt là người đồng giới, luôn thô lỗ, độc ác, bạo lực, tràn ngập những điều ác không có lý do. Có khi xem phim truyền hình về cuộc sống vườn trường, trong đó miêu tả những cậu nam sinh sáng sủa lương thiện Úc Sương đều cảm thấy là giả.

Chu Thư Dập lại dùng ngón tay chọc chọc lên đầu Úc Sương, chỉ dùng lực rất nhẹ: “Lại ngơ ngác gì đó?”

“A… Không có.” Úc Sương tỉnh táo lại, do dự một chút hỏi: “Học đại học, có phải rất vui không?”

Chu Thư Dập chưa phản ứng kịp: “Anh đang muốn nói đến mặt nào?”

“Có nhiều bạn học tốt bụng, thầy cô có kiến thức uyên bác, giống như trong phim vậy.”

Úc Sương nói rất nhỏ, giống như sợ hãi sự khờ dại của mình bị bại lộ. Rốt cuộc Chu Thư Dập cũng hiểu được ý của cậu, nghĩ nghĩ nói: “Chắc là vậy, tôi cảm thấy thầy cô với bạn bè hiện tại của tôi đều rất tốt.”

Hoàn cảnh lớn lên của Chu Thư Dập với Úc Sương hoàn toàn khác nhau. Cậu nhóc với bạn bè đều là những đứa trẻ được hưởng sự giáo dục tốt nhất, thỉnh thoảng có phải chịu bất công thì cũng chỉ là sự ích kỷ, dối trá, nghịch ngợm, mà không đến mức lột quần áo của bạn học vô tội rồi nhốt ở nhà vệ sinh, nhục mã đối phương là con hoang của kỹ nữ.

Hơn nữa với sự bảo vệ của nhà họ Chu đối với Chu Thư Dập, căn bản cậu nhóc không thể nào tiếp xúc được với mấy thành phần tệ hại như thế. Cho nên lần trước trông thấy cảnh tượng ở Ngân Cảng, cậu nhóc mới phẫn nộ như vậy.

Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, Chu Thư Dập hỏi Úc Sương: “Này, tôi đưa anh tới trường bọn tôi chơi nhé?”

“Trường học…” Biểu cảm của Úc Sương khẽ buông lỏng, sau đó cậu suy nghĩ, cụp mắt lắc đầu: “Không, tôi không muốn đi ra ngoài.”

Chu Thư Dập cũng không ép buộc cậu, an ủi cười cười nói: “Không sao, đến lúc nào anh muốn đi thì tôi sẽ dẫn anh đi.”

Chuyện này dần dần trở thành một hạt mầm nhỏ trong lòng Úc Sương. Cậu rất muốn đi với Chu Thư Dập xem trường học “tốt đẹp” là như thế nào, nhưng cậu lại sợ ra ngoài.

Buổi tối Chu Mộ Dư lúc trở về, Chu Thư Dập đã đi rồi.

Tâm trạng Úc Sương có vẻ cũng có chuyển biến tốt đẹp, mặc dù cậu vẫn nói rất ít. Chu Mộ Dư hỏi cậu chuyện học, hỏi một câu đáp một câu, không hề nhiều lời.

“Học có thuận lợi không, Thư Dập nó có hung dữ với em không?” Chu Mộ Dư hỏi.

Úc Sương lắc đầu: “Không có.”

“Nếu nó hung dữ với em, em cứ nói với tôi, tôi sẽ xử lý nó cho em.”

“Ừm.”

“Ăn cơm tối chưa?”

“Vẫn chưa, chờ ngài về.”

Từ nhà vệ sinh về đến phòng ngủ để thay quần áo, Úc Sương đi theo Chu Mộ Dư như một cái đuôi, ánh mắt nhìn chằm chằm, mãi đến khi Chu Mộ Dư rảnh tay xoa xoa đầu cậu, cậu mới mím môi nở một nụ cười nhạt.

Trong lòng Chu Mộ Dư mềm nhũn, hỏi: “Sao càng ngày càng dính người vậy?”

Úc Sương không trả lời, mặt cũng đỏ lên.

Cậu như vậy thật sự vừa đáng thương vừa đáng yêu, làm cho Chu Mộ Dư nhớ tới mong muốn ban đầu khi đưa cậu về nhà. Chu Mộ Dư không thiếu người nịnh nọt ở bên ngoài, gã chỉ nghĩ muốn có một vật nhỏ ở trong nhà lúc nào trong mắt cũng đều là gã, phải ngoan, phải xinh đẹp, nghe lời, dính người, tốt nhất là không có suy nghĩ gì khác, để gã tùy ý đùa nghịch.

Úc Sương chỗ nào cũng tốt, nếu như bắt buộc phải tìm ra một khuyết điểm thì đó chính là cậu quá xinh đẹp, đến mức dễ đưa tới nguy hiểm. Nhưng như vậy cũng không phải chuyện quá xấu —— cậu không thể bảo vệ được chính mình, mới càng cần đàn ông che chở.

Hôm nay thời gian còn sớm, Chu Mộ Dư thay quần áo lại vào phòng bếp làm cơm tối.

Trước kia ở một mình nên gã cũng lười làm, dạo này lại bởi vì Úc Sương, gã lại lượm nhặt lại mấy kỹ năng đã lâu không dùng đến, làm mấy lần nên cũng ngày càng thuận lợi hơn.

Chuyện lần này gã cũng có lỗi, mặc dù không thẳng thừng nhận sai nhưng trong lòng ít nhiều cũng có áy náy với Úc Sương.

Chu Mộ Dư nghĩ tới nếu sau này Úc Sương muốn gì, chỉ cần không phải chuyện quá mức quá đáng, gã chắc chắn sẽ đồng ý với cậu. Chẳng qua xem dáng vẻ hiện tại, hình như Úc Sương chẳng cần gì, chỉ cần Chu Mộ Dư ở cạnh cậu nhiều hơn, cái này ngược lại trời xui đất khiến lại đạt được mục đích ban đầu của Chu Mộ Dư.

Cho nên chỉ nấu có mấy bữa cơm mà thôi, Chu Mộ Dư cũng không để ở trong lòng, coi như là cách để thả lỏng nghỉ ngơi.

Hôm nay ăn cá pecca hấp, lúc bưng lên bàn không đợi Úc Sương nói, Chu Mộ Dư chủ động lọc gừng ra. Úc Sương cầm đũa ngoan ngoãn ngồi chờ một bên, nói: “Cám ơn chú.”

“Khách khí cái gì.” Chu Mộ Dư kéo ghế ra ngồi xuống, “Nếm thử xem thế nào.”

Úc Sương gắp một miếng thịt cá bỏ vào trong miệng: “Ngon lắm.”

“Vậy xem ra tay nghề của tôi cũng không tệ.”

Không khí trên bàn ăn của hai người rất hòa thuận ấm áp, hôm nay Úc Sương ăn được hẳn một bát đầy, còn được Chu Mộ Dư khen mấy lần.

Căn cứ vào quan sát của Chu Mộ Dư, Úc Sương thích ăn cá với cua, nhưng nhất định phải được xử lý, chứ cậu sẽ không lựa xương cá, càng không bóc cua.

Còn những mặt khác thì cậu cũng giống với những thiếu niên khác, thích ăn đồ ngọt, không thích đồ có mùi, ví dụ như gừng.

Ngày hôm sau khi Chu Mộ Dư đi làm cũng vừa hay Chu Thư Dập tới dạy Úc Sương. Điều hiếm lạ là Chu Thư Dập còn ôm theo một con Samoyed vừa to vừa đẹp đến.

“Sao lại dẫn nó tới đây?” Chu Mộ Dư hỏi.

Chu Thư Dập thành thật trả lời: “Mang đến cho Úc Sương chơi. Cháu có hỏi qua rồi, anh ấy không sợ chó.”

Chu Mộ Dư gật gật đầu: “Được rồi. Cẩn thận đừng làm em ấy bị thương. Chú đi đây.”

“Được, tạm biệt chú hai.”

Chu Mộ Dư vừa đi, Chu Thư Dập đã vội vàng kéo chó đi vào, trước khi lên lầu còn ngồi xổm xuống xoa xoa đầu chú chó, nghiêm túc nói: “Lát nữa không được quá nhiệt tình, anh trai kia rất nhát gan, cẩn thận đừng dọa anh ấy.”

Chú chó mở to đôi mắt nhìn, vẻ mặt hớn hở lè lưỡi, nhìn như hiểu như không.

“Còn có, không được nhảy lên người.”

“Cũng không được liếm mặt.”

“Ờm… Tạm thời có vậy, đi thôi.”

Miệng Samoyed như ngoác đến tận mang tai, giống như chỉ hiểu mỗi hai chữ “đi thôi”. Chu Thư Dập vừa dứt lời, nó liền vui vẻ vẫy vẫy cái đuôi chạy lên trên lầu.

“Này này, chậm thôi, con chó ngốc kia.”