Chương 24.
--- Ta như lữ nhân hành tẩu trên sa mạc, xung quanh chẳng còn gì ngoài cồn cát hoang vu khiến người hít thở không thông, chính là một khắc kia, khi ta gần như ngã xuống, nàng đã trở lại. Khép nhật ký lại, Nguyễn Ức nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô nhìn người đã ngủ trên sô pha bên cạnh, khóe miệng còn mang theo nho nhỏ nước miếng, nhợt nhạt cười. Nhịn không được vươn tay, Nguyễn Ức muốn nhẹ nhàng xoa tóc Tiểu Vũ, nhưng đến giây cuối cùng vẫn dừng lại. Cô vẫn không quen với việc cùng người khác có quá nhiều tiếp xúc thân thể. Ngày hôm qua, có lẽ do tác dụng của thuốc, cả người cô có điểm ngốc mới có thể ôm chặt lấy Tiểu Vũ như vậy. Thời điểm Tiểu Vũ tỉnh lại đã là 7 rưỡi, cô hoảng hốt đứng dậy thật nhanh, trong phòng bếp truyền đến giọng nói của Nguyễn Ức: "Không cần vội, tôi đã làm bữa sáng rồi." A... Nguyễn tổng sẽ nấu ăn? Tiểu Vũ ngẩn người, chần chừ đi đến cửa phòng bếp, Nguyễn Ức vẫn mặc quần áo ở nhà, còn đeo tạp dề, đang chiên trứng. Tiểu Vũ nhìn có chút ngốc, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Nguyễn Ức ở nhà như vậy, tóc xõa ra, dịu dàng gợi cảm, đặc biệt là vòng eo mảnh khảnh kia, muốn đến phía sau ôm một cái... Nguyễn Ức vừa ngẩng đầu, thấy Tiểu Vũ không biết đã đến gần mình từ khi nào, giật mình: "Đi rửa mặt đi." Tiểu Vũ hoảng thần, đỏ mặt, vội vội vàng vàng chạy mất. Người đi rồi. Nguyễn Ức cũng có một lát thất thần, trên mặt có chút hồng, từ nhỏ đến giờ, cô đều cực kỳ tin tưởng vào khả năng "đọc tâm" của chính mình, nhưng vừa rồi dao động, cô vậy mà thấy được dục vọng trong mắt Tiểu Vũ, nồng đậm thật sâu, không thể che giấu. Nhất định là nhìn lầm rồi. Hôm nay là lần đầu tiên Tiểu Vũ đuổi kịp team-building kể từ khi đến Ức Phong, Lý Yên nói công ty muốn tổ chức cho mọi người ra ngoài leo núi chơi xuân, Tiểu Vũ nhìn Nguyễn Ức chờ mong hỏi: "Nguyễn tổng, cậu cũng đi cùng sao?" Nguyễn Ức nhíu mi, ánh mắt lạnh lùng. Tiểu Vũ: ??? Sao vậy, cô lại đắc tội gì với Nguyễn tổng? Nguyễn Ức nhướng mày, đối diện với đôi mắt Tiểu Vũ: "Cậu hy vọng tôi sẽ đi sao?" Cô vẫn thích nghe Tiểu Vũ gọi mình là Chính Trực hơn. Từ năm mười sáu tuổi tiếp nhận giáo dục dành cho người thừa kế, ngoại trừ hai bà, không còn người nào khác gọi tên thân mật của cô, ngày hôm qua Tiểu Vũ gọi lên, cô cảm giác sâu trong nội tâm như được thứ gì mềm mại vuốt ve. Tiểu Vũ không nghĩ ngợi, gật đầu: "Đương nhiên, nhưng mà thân thể cậu còn gì không thoải mái không?" Nguyễn Ức nhàn nhạt: "Đã khá hơn nhiều." Tiểu Vũ cười, ăn một miếng cháo, nhịn không được khen ngợi: "Tôi không nghĩ Nguyễn tổng sẽ nấu ăn, còn có thể làm ngon như vậy." Nguyễn Ức nhéo tờ báo trong tay: "Tôi rất nhỏ đã biết nấu cơm." Đúng rồi. Tiểu Vũ vẫn loáng thoáng nhớ được, khi còn nhỏ, hai mẹ của Chính Trực dường như rất bận rộn, cô còn từng đến nhà Chính Trực, cảm thấy cô ấy khi đó như động vật nhỏ được nuôi dưỡng trong nhà, không thể đi ra ngoài, một mình tịch mình ngồi xếp lego. Tiểu Vũ ngẩng đầu nhịn không được nhìn Nguyễn tổng, khuôn mặt so với lúc nhỏ đã xinh đẹp rất nhiều, trên mặt còn trang điểm khéo léo nhẹ nhàng, nhưng...thật sự không còn giống bé Chính Trực khi ấy. Đến công ty. Lý Yên theo lệ thường báo cáo lịch trình trong ngày với Nguyễn Ức, công việc tương đối nhiều, kỳ thật lúc nói nội tâm của cô cũng không đành lòng, cô biết hôm qua là ngày gì, Nguyễn tổng khẳng định đang không quá ổn. Nhưng đã nhiều năm như vậy, cô càng hiểu rõ Nguyễn Ức làm người thế nào, càng đau khổ, càng kiên cường, càng đem toàn bộ sức lực hiến cho công việc. Nguyễn Ức cởi đồng hồ trên tay xuống, nâng mắt: "Gọi điện thoại cho A Lực, nói với anh ta một tiếng xin lỗi, việc đàm phán đành phải lùi lại sau." A? Lý Yên sửng sốt. Nguyễn Ức nhìn cô: "Tôi muốn tham gia team-building cùng các cô." Lý Yên:... Cô không nghe lầm chứ? Không chờ cô phản ứng, cửa bị gõ vang lên, âm thanh này, lực độ này, Nguyễn Ức nhăn mày, nói với Lý Yên: "Cô ra ngoài trước đi." Quả nhiên, dám gõ cửa Nguyễn tổng như vậy chỉ có cô ấy. Mục Tâm một thân váy dài màu đen đi đến, tóc búi lên, lộ ra cần cổ thon dài, mang theo vòng cổ bạch kim tinh tế, tiến vào không hề khách khí, trực tiếp ngồi giữa sô pha: "Tôi đến gặp em." Nguyễn Ức đánh giá cô, tuy rằng đã trang điểm, nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy đôi mắt sưng đỏ, đã khóc. Mục Tâm đối diện với ánh mắt của cô, cắn răng: "Em nhìn tôi làm gì?" Nguyễn Ức bỗng dưng cười, "Vậy chị đến gặp tôi làm gì?" Mục Tâm hừ lạnh, ôm hai tay nhàn nhạt: "Tôi đến xem em đã khóc chết chưa." Hôm qua là ngày gì, cả dòng họ trên dưới không ai không biết, kỳ thật tối qua cô đã nghĩ đến, nhưng vẫn kiềm chế ý niệm này. Nguyễn Ức không để ý tới cô châm chọc: "Ừ, chị đã xem được rồi, trở về đi." Thái độ lạnh băng này chọc giận Mục Tâm, cô đứng lên, thân cao sánh bằng siêu mẫu, hơn nữa một đôi giày cao gót này có thể khiến rất nhiều đàn ông vừa nhìn đã sợ. Cô đi đến bên người Nguyễn Ức, hai tay chống lên bàn làm việc, từ trên cao nhìn xuống: "Trở về? Tôi trở về làm gì? Em đã sớm rút hết căn cơ của tôi, tôi hiện tại khác gì con rối hư cấu?" Nguyễn Ức như không nghe thấy, cúi đầu ký tên. Đôi mắt Mục Tâm nặng nề nhìn cô chằm chằm: "Nguyễn Ức, tốt nhất em cứ như vậy đi, lạnh như băng không có bất cứ nhược điểm nào, nếu có một ngày, tôi phát hiện ra em có uy hiếp, tôi sẽ lập tức đánh sập em." Uy hiếp? Nguyễn Ức ngẩng đầu lên nhìn Mục Tâm, khóe môi Mục Tâm cười lạnh: "Tô Tiêu Vũ là ai?" Nguyễn Ức chớp mắt, tuy rằng không nói gì, cũng không có cử động, nhưng hơi thở lại lạnh thấu xương, bình tĩnh nhìn Mục Tâm: "Chị muốn làm gì?" Giọng nói bình tĩnh, lại thấm hơi lạnh. Mục Tâm theo bản năng lùi về phía sau một bước, "Tôi muốn làm gì, em cần gì phải biết." Trên danh nghĩa của Ức Phong có rất nhiều công ty con, mấy năm nay, Mục Tâm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Giải trí Ức Dương, đã sớm muốn tách công ty này rời khỏi tập đoàn, chỉ là Nguyễn Ức thấy rõ, đã sớm sắp đặt người của mình bên cô. Đó là tổ nghiệp bà nội cô đã cực khổ bảo vệ, đặt trên người cô, tuyệt đối không thể chia năm xẻ bảy. Mục Tâm gắt gao nhìn Nguyễn Ức, từ nhỏ hai cô đã cạnh tranh với nhau, cô nỗ lực, cô hăm hở tiến lên, cô không giống bất cứ tiểu thư nhà giàu nào, cô dùng cả sinh mệnh cống hiến cho sự nghiệp, nhưng sau đó thì sao? Mọi người vậy mà nhẹ nhàng bâng quơ không nhìn nhận nỗ lực của cô. Nguyễn Ức lạnh nhạt lại tàn khốc nói: "Mục Tâm, mấy năm nay những hành động lung tung rối loạn của chị, tôi không phải không biết, tôi không làm gì chị, chị nghĩ là vì tình thân sao?" Mục Tâm gắt gao nhìn cô, môi cắn đỏ tươi. "Là vì tôi sợ một ngày tôi chết đi, một nhà họ Nguyễn sẽ không còn người chống đỡ." Tuyệt tình như vậy, Nguyễn Ức lại nói ra thật bình thường. Đôi mắt Mục Tâm đỏ bừng. Nguyễn Ức lạnh nhạt: "Nhưng nếu tự chị muốn tìm đường chết, cắt cổ tay gì đó cũng chưa chắc không thể." Mục Tâm nhìn ánh mắt Nguyễn Ức, biết cô ấy không hề hù dọa mình. Bà chủ tịch vẫn luôn lo lắng cho thân thể cô ấy, nên mới có thể đồng thời bồi dưỡng cô. Không chỉ bởi Chính Trực từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật, mà chủ yếu là bởi mẹ đẻ của cô, Sở Niệm. Nhà họ Sở phảng phất như phải chịu đựng một lời nguyền. Trong dòng họ này, không ai có thể sống qua tuổi 40, mẹ Nguyễn Ức cũng vậy, ông ngoại cũng vậy, và trên nữa cũng như thế. Đây là cố kỵ của nhà họ Nguyễn, không một ai dám đề cập đến, như đặt bên cạnh thứ gì màu đen, một chút chạm phải cũng sẽ bị lan tỏa. Nhưng hôm nay, Nguyễn Ức chính mình nhắc đến, ánh mắt cô lạnh lẽo, không mang một chút độ ấm nào. Trong lòng Mục Tâm như có thứ gì vỡ ra, lúc đầu cô nhắc đến Tô Tiêu Vũ cũng chỉ muốn thử, không nghĩ lại thử thành chạm đến điểm mấu chốt của cô ấy. Mục Tâm ném lại vài câu tàn nhẫn rồi rời đi, thời điểm ra cửa, cô nhìn thoáng qua Tô Tiêu Vũ đang pha cà phê, cười lạnh. A Sâm bên người hạ giọng: "Đại tiểu thư, tôi chưa từng thấy nhị tiểu thư phát tính tình như vậy." Mục Tâm nhướng mày, lạnh lùng: "Phát tính tình thì thế nào? Có người có thể làm cô ta không còn giống cái xác không hồn, không phải rất tốt sao?" A Sâm nhìn Mục Tâm, không đoán được ý nghĩ của cô: "Vậy cô muốn tìm người theo dõi Tô Tiêu Vũ kia không?" Mục Tâm suy nghĩ: "Trước tiên không cần." Trong đầu cô đều là ánh mắt ác độc khi nãy của Nguyễn Ức. ...... Đã lâu Tiểu Vũ không được thả lỏng như vậy, cô mua thật nhiều đồ ăn chật ních một túi, sau đó thỏa mãn lên xe buýt ngồi. Team-building của Ức Phong tổ chức theo bộ môn, trên xe lúc này đều là một ít phòng ban trung tâm, mọi người đều biết Nguyễn Ức sẽ đến, vừa thấp thỏm lại vừa hưng phấn. Thấp thỏm vì cùng bà chủ ra ngoài này nọ, tất nhiên sẽ có chút không được tự nhiên, hưng phấn vì bà chủ đến, du ngoạn đường xá ăn mặc ngủ nghỉ đều sẽ phá lệ tốt hơn chứ? Tiểu Vũ đang nói chuyện phiếm cùng giám đốc Lam, đang đến đoạn hưng phấn, giám đốc Lam đột nhiên câm miệng, mắt nhìn đăm đăm về phía trước. Cùng lúc đó, trên xe vừa mới còn ầm ĩ, nhất thời lặng ngắt như tờ. Tiểu Vũ ngẩn ra, sau mới nhìn thấy, hai mắt phát sáng. Oa, Nguyễn tổng vậy mà đến đây. Không phải cô ấy nên ngồi xe riêng cùng chị Yên sao? Nguyễn Ức mặc một bộ đồ thể thao màu đen, tóc buộc lên, trang điểm bình thường, nhưng làm mọi người đều ngốc không dám nói lời nào. Nguyễn Ức lập tức đi đến bên người Tiểu Vũ, nhìn giám đốc Lam không nói lời nào, giám đốc Lam nuốt nước miếng, đứng dậy, ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau. Nguyễn Ức ngồi bên cạnh Tiểu Vũ, hương thơm trên người ập vào trước mặt, Tiểu Vũ hưng phấn cực kỳ, "Sao cậu lại sang đây?" Nguyễn Ức nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười: "Nhân viên của tôi đều ở đây, tôi còn ở nơi nào khác được?" Tiểu Vũ ngây ngô cười, nhìn Nguyễn Ức: "Tôi còn tưởng rằng là vì tôi cậu mới cố ý lên đây." Nguyễn Ức không nói nữa, dựa vào ghế nhợt nhạt cười. Lộ trình một đường không ngắn, một giờ trước mọi người còn không dám nói chuyện, sau lại thành khe khẽ nói nhỏ, lại sau nữa, mọi người giống như coi bà chủ ở đây cũng giống như không ở đây, bắt đầu thả lỏng nói chuyện ầm ĩ. Tiểu Vũ một đường không ngưng miệng, ăn xong khoai lát lại ăn mứt vỏ hồng, ăn xong mứt vỏ hồng lại ăn rong biển, quai hàm phồng ra như con sóc. Nguyễn Ức thật sự không hiểu sao cô ấy lại ăn giỏi như vậy, rõ ràng sáng nay vừa ăn cháo cùng hai chiếc bánh bao to đùng, không phải đang giảm béo sao? Giảm béo kiểu này à? Trên đường, mọi người còn mở karaoke trên xe buýt, quỷ khóc thần gào nháo lên, khi micro được truyền đến Tiểu Vũ, cô mới trộm hỏi Nguyễn Ức: "Cậu muốn nghe tôi hát gì?" Nguyễn Ức nhìn cô: "Chuyện lãng mạn nhất." Tiểu Vũ:... Trời ạ. Nguyễn tổng, cậu là người thời đại này sao? Mẹ cậu mới có thể hát bài này chứ. Nhưng ai bảo Tiểu Vũ là thiên tài nhỏ? Cô hắng giọng, ôm quyền với mọi người: "Ladies and gentlemen, Tiểu Vũ trời sinh ca cơ xin phép xướng khúc