6.

Tôi quyết định xin lỗi Lâm Vũ Hàng sau khi chiến tranh lạnh nổ ra được năm ngày.

Một nhà hiền triết nào đó đã nói: “Người nói xin lỗi trước chưa chắc đã đuối lý, nhưng chắc chắn là người độ lượng.”

Tôi gửi tin nhắn cho người kia, “Bạn thân yêu ơi, có đi nhặt ve chai nữa không?”

Gửi xong, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chờ đợi trong lo lắng căng thẳng.

Mười phút sau bên kia gửi tới một chữ: “Đi.”

Tôi nhếch môi cười.

Mới mấy ngày không gặp mà Lâm Vũ Hàng đã cắt tóc rồi, mái tóc mới khiến cậu ta gọn gàng bảnh bao hơn nhiều. Tuy chỉ mặc mỗi chiếc áo thun mà cơ thể cậu ta như tỏa ra ánh hào quang, rọi thẳng vào lòng người.

Tôi nhìn người nọ bước từng bước tới gần mình mà chẳng dời mắt nổi.

Đột nhiên có một giọng nói vang lên trong đầu tôi.

Lâm Thư Du, mày thảm rồi, mày rơi vào bể tình rồi con ơi.

Bán đống ve chai xong, tôi hỏi Lâm Vũ Hàng: “Mấy ngày nữa là sinh nhật tôi, cậu có muốn đến nhà tôi chơi không?”

Người nọ gật đầu: “Vô cùng vinh hạnh.”

Tôi gửi địa chỉ nhà mình cho Lâm Vũ Hàng, nào ngờ cậu ta xem xong lại nhìn tôi với ánh mắt đầy thương hại và đau lòng.

“Vẻ mặt cậu là sao đấy?” Tôi ngơ ngác.

Người nọ cụp mắt che đi cảm xúc nơi đáy mắt, sau đó vươn tay tới xoa đầu tôi, dịu dàng bảo: “Được, nhất định tôi sẽ tới tham gia.”

Đến khi về tới nhà, tôi sờ lên đầu mình, hình như trên đó vẫn còn đọng lại hơi ấm từ tay của ai đó.

Lâm Vũ Hàng, cậu ta xoa đầu tôi rồi.

Ba tôi nghênh ngang bước tới: “Con gái yêu, đây là sinh nhật đầu tiên sau khi con trưởng thành, chúng ta phải tổ chức thật long trọng, đốt càng nhiều tiền càng tốt, con nhớ mời hết bạn cùng lớp tới cho đông vui nhé.”

“Hay là chúng ta làm nhỏ thôi được không ạ?”

Sinh nhật khi trước, tôi chỉ cần một bát mì trường thọ, hai quả trứng chần và quà tặng của ba mẹ.

Bấy nhiêu thôi cũng đã đủ rồi.

Đáng tiếc lần này ba tôi rất quyết tâm.

Tôi hiểu, ông muốn khoe khoang chuyện tôi được suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa đây mà.

Thôi bỏ đi, để ba kiêu ngạo một lần vậy.

Tôi về phòng rồi gọi điện thoại cho tất cả bạn cùng lớp.

Chín mươi phần trăm mọi người đều đồng ý tham gia, chỉ có hoa khôi Trần Vi Vi trả lời tôi bằng giọng điệu kỳ quái: “Ồ, đứa con gái nghèo kiết xác như cậu mà cũng tổ chức tiệc sinh nhật á? Mua nổi bánh kem không đấy?”

Tôi mỉm cười, “Cậu cứ tới là được.”

Muốn bánh kem đúng không? Tôi cho cậu no chết luôn.

Tối đó cô bạn thân Lưu Nhã của tôi gửi tin nhắn tới: “Người anh em, có đám người đang mắng cậu kìa, kẻ cầm đầu là Trần Vi Vi.”

Tôi: “?”

Sau đó Nhã Nhã gửi vài ảnh chụp màn hình cho tôi.

Tôi vừa nhìn đã thấy buồn cười.

Đại khái là mắng tôi không có tiền mà còn giả vờ giả vịt, rõ ràng là đi nhặt ve chai mà còn tỏ ra giàu có, không biết tự lượng sức. Ngày mai bọn họ nhất định phải cười tôi một trận đã đời để tôi phải nhục mặt.

Tôi im lặng.

Tôi nhiệt tình mời bọn họ tham gia tiệc sinh nhật của mình, nhưng bọn họ lại nghĩ cách chơi khăm tôi?

Sự tin tưởng giữa người với người đâu mất rồi vậy?

Nhã Nhã lo lắng không yên: “Thư Du, chỗ mình có ít tiền, ngày mai chúng ta mua một cái bánh kem thật lớn để bọn họ không xem thường nhé. Đúng rồi, chị gái mình có một căn nhà, chẳng có ai ở đó cả, để mình xin chị ấy cho chúng ta tổ chức sinh nhật ở đấy.”

Tôi rất cảm động nhưng đành từ chối.

“Có một việc mình phải nói với cậu.”

“Chuyện gì thế?”

“Thật ra mình là con gái của Lâm Quốc Phú.”

Phía bên kia im bặt, sau đó có tiếng điện thoại di động bị đập xuống đất. Một lát sau, tiếng gào như heo bị chọc tiết truyền đến, “Cậu nói cái gì? Nói lại xem nào, cậu là con gái của ai cơ?”

“Lâm Quốc Phú đấy.”

Bấy giờ bên kia lại có tiếng đập đầu xuống đất.

Thật ra ba tôi có đáng sợ gì đâu? Ông làm giàu nhờ mua bán ve chai thôi mà, có điều ông đi theo hướng quốc tế.

Tôi đã từng hỏi ba: “Ba à, rốt cuộc nhà chúng ta có bao nhiêu tiền vậy ạ?”

Ba tôi trầm ngâm: “Có lẽ là rải quanh Trái Đất được một vòng, hoặc hai ba vòng gì đó.”

Tôi: “…”

Hôm sau Nhã Nhã tới nhà tôi đầu tiên.

Sau khi thăm thú hết một lượt, cô nàng ôm bắp đùi tôi rồi chớp mắt liên tục: “Phú bà, cơm cơm, đói đói.”

Tôi run rẩy đẩy cậu ấy ra: “Tự trọng chút đi.”

Nhã Nhã bò dậy, “Nói thật, mình chưa bao giờ gặp cô chiêu nào bình dân như cậu đấy.”

Tôi lườm bạn mình, “Cậu cứ nói thẳng ra mình là đồ nhà quê đi.”

Nhưng mà đúng là tôi sống khiêm tốn thật.

Không mặc hàng hiệu, không đi xe xịn, không gây chuyện, đặc biệt là không thích làm màu.

Hình tượng khi ở trường của tôi còn hơi… keo kiệt nữa, chưa kể lúc nào cũng vùi đầu vào việc học như bao học sinh bình thường.

Đến chiều, Nhã Nhã ngồi chơi game trong phòng, còn tôi ra ngoài vườn đào đất.

Lý do ấy à? Chủ yếu là vì thím Trần cho tôi mấy hạt giống hoa hướng dương, và người mơ mộng là tôi đây muốn được thấy hình ảnh cánh đồng hoa hướng dương tươi đẹp mỉm cười đón ánh mặt trời, thật nguy nga hùng vĩ biết bao.

Tôi loay hoay bận rộn trong niềm háo hức, đến khi mồ hôi đã ướt đẫm thì chị thím Trần chạy tới gọi: “Cô chủ, ngoài cửa có một cậu con trai đến tìm cô, tên cậu ấy là Lâm Vũ Hàng.”

Hả?

Sao cậu ấy tới sớm thế nhỉ?

Bảy giờ tối nay mới bắt đầu bữa tiệc cơ mà?

Mà tới cũng tốt, vào đào đất giúp tôi được đấy, chứ một mình tôi làm đau lưng quá.

Càng nhiều người càng tốt.

“Thím nghỉ ngơi đi, để cháu tự ra đón cậu ấy.”

Chờ tôi mặt xám mày tro xuất hiện trước mặt Lâm Vũ Hàng, cậu ta lại nhìn tôi với ánh mắt đau lòng khôn tả.

Tôi chẳng quan tâm đến ánh mắt thương xót ấy mà chỉ vào chiếc hộp tinh xảo trong tay người nọ: “Quà sinh nhật cậu tặng tôi đấy à?”

“Ừ.” Cậu ta nhẹ nhàng đáp.

Tôi cười, “Tay tôi bẩn rồi, cậu cầm giúp tôi nhé.”

“Không sao.” Cậu ta đi tới, sau đó lấy khăn giấy trong túi ra rồi cẩn thận lau mồ hôi và bụi bẩn trên mặt tôi, “Sau khi bỏ nghề nhặt ve chai, cậu lại làm cái gì thế?”

Tôi ngại ngùng nói mình trồng hoa, còn thuận miệng kể lể: “À, tôi đang xới đất trong vườn đấy.”

Vẻ thương cảm càng hằn sâu trong mắt người nọ: “Bọn họ bắt cậu làm mấy việc này sao?”

Cái gì mà bọn họ?

Làm gì?

Tôi cảm thấy mình với Lâm Vũ Hàng đang ông nói gà bà nói vịt, nhưng sai ở chỗ nào thì tôi chẳng tìm ra được.

Đối với những thứ bắt người ta phải suy nghĩ điều tra, bình thường tôi đều gạt phăng chúng qua một bên.

Vậy nên tôi đáp: “Lâm Vũ Hàng, cậu giúp tôi nhé?”

Không ngờ Lâm Vũ Hàng ăn mặc bảnh bao sạch sẽ tới dự sinh nhật lại ngồi xổm xuống cùng đào đất với tôi thật.

Hơn nữa còn đào rất hăng.

Cơ mà điều quan trọng là cậu ta chẳng cho tôi giúp một tay.

Tôi xấu hổ: “Cậu có mệt không? Cần nghỉ một chút không?”

Cậu ta ngước lên, tuy mồ hôi đầy đầu nhưng ánh mắt lại dịu dàng vô cùng, trong đôi mắt ấy như chứa đựng cả dải ngân hà.

“Cậu cho tôi ly nước nhé.”

Chờ đến khi tôi mang nước tới thì Lâm Vũ Hàng đã sửa sang lại nơi này xong rồi.

“Cậu vất vả quá.” Tôi rút chiếc khăn sạch ra rồi lau mồ hôi cho cậu ta, người nọ cũng rất phối hợp cúi người xuống.

Khoảng cách gần quá, tôi có thể nhìn thấy đôi đồng tử trong suốt đen như mã não của Lâm Vũ Hàng, cả hàng mi dài cong cong hệt chiếc lông vũ khuấy động lòng người. Thêm vào đó là đôi môi mỏng hồng hào, chẳng khác nào chiếc bánh hoa đào mà tôi vừa ăn khi trước.

“Lâm Thư Du, cậu nhìn chằm chằm vào tôi làm gì vậy?” Lâm Vũ Hàng bất chợt hỏi tôi, trong mắt cậu ta hiện rõ nét ranh mãnh nghịch ngợm.

7.

Không ngờ lại bị cậu ta bắt được, tôi xấu hổ: “Ai thèm nhìn cậu, tôi chỉ đang nghiên cứu xem sao da cậu lại đẹp đến vậy thôi, chẳng có lỗ chân lông luôn.”

Ánh mắt tràn đầy mong đợi của Lâm Vũ Hàng tối sầm đi.

Tôi lặng lẽ lui về sau.

Theo kinh nghiệm của tôi, vẻ mặt này chứng tỏ cậu ta “nổi đóa” rồi.

Nào ngờ Lâm Vũ Hàng chỉ lườm tôi, thái độ tràn đầy bất mãn: “Cậu tránh làm gì?”

“Tôi sợ cậu lại mắng tôi.”

Người kia thở dài thườn thượt, sau đó xoa đầu tôi: “Lâm Thư Du ơi là Lâm Thư Du, cậu đúng là đồ đầu đất.”

Gì chứ? Lần trước thì bảo tôi là gỗ mục không thể đẽo, bây giờ còn nói tôi là đồ đầu đất.

Tôi cảm ơn cậu nha.

Một lát sau tôi mới nhận ra một điều quan trọng, “Đại ca à, anh rửa tay chưa thế?”

Lâm Vũ Hàng lặng lẽ rụt tay về.

Tôi khóc không ra nước mắt.

Ok, lại được tắm thêm lần nữa rồi.

“Cậu xem người chúng ta toàn là mồ hôi với bụi bẩn, hay là đi tắm đi.”

“Ừ.”

Tôi dẫn Lâm Vũ Hàng lên tầng trên.

Thấy tôi quen đường quen lối, Lâm Vũ Hàng dè dặt hỏi nhỏ: “Bình thường cậu làm gì vậy?”

Ồ, chắc cậu ta muốn hỏi sau khi thi tốt nghiệp xong, bình thường tôi hay làm gì ở nhà đây mà?

Tôi nghĩ người được sinh ra trong gia đình văn hóa như Lâm Vũ Hàng thì sẽ luyện chữ, luyện đàn dương cầm để giết thời gian nhỉ.

Còn tôi…

Tôi dính chặt trên giường nghịch điện thoại, trừ lúc ăn cơm hay đi vệ sinh ra thì tôi chẳng rời cái giường nửa bước, còn nếu chơi trò chơi thì sẽ chơi đến khi nào trời đen kịt mới thôi.

Uầy, nghĩ đến mới thấy cuộc sống của tôi quả là chất phác tự nhiên quá đi thôi.

Tôi dừng lại trước một căn phòng dành cho khách, “Cậu vào đây đi, để tôi nói thím Trần lấy khăn lông với quần áo cho cậu.”

“Ừ.” Lâm Vũ Hàng lo lắng hỏi: “Nhưng tôi tự tiện dùng phòng tắm được chứ? Có ảnh hưởng đến cậu không?”

Ảnh hưởng đến tôi á?

Sao lại nói vậy?

“Có gì đâu mà phiền, phiền gì chứ?” Tôi chả hiểu.

“Vậy thì được.”

“Tôi đi gọi thím Trần đây, cậu mau vào đi, đợi lát nữa sẽ có người mang đồ tới cho cậu.”

Sau khi giao phó cho thím Trần, tôi cũng về phòng mình tắm rửa.

Nhã Nhã nhìn thấy tôi bèn tò mò hỏi thăm: “Sao khắp người toàn mồ hôi với bùn đất thế này?”

“Trồng hoa thôi, đúng rồi, Lâm Vũ Hàng đến rồi đó, lát nữa chơi game với nhau nhé?”

“Diêm Vương mặt lạnh cũng tới sao?” Nhã Nhã kinh sợ, “Cậu bảo mình chơi game với cậu ta, chắc mình sẽ bị dọa cho ngất xỉu mất.”

Lâm Vũ Hàng đáng sợ đến thế à?

Nhã Nhã bắt đầu đánh vỡ từng quan niệm vẫn luôn tồn tại trong tôi.

Tôi không khỏi nghi ngờ khi nghe những lời cậu ấy miêu tả về Lâm Vũ Hàng, thật sự là cùng một người sao?

“Cái tên mặt liệt như người máy AI, không có tình cảm con người mà cậu vừa nói đúng là Lâm Vũ Hàng hả?”

Nhã Nhã gật đầu rất nghiêm túc.

Tôi xoa cằm.

Nhưng nếu không có tình cảm của con người thì sao cậu ta lại đi nhặt ve chai với tôi? Sao cậu ta chịu đựng nổi khi ngồi trong quán bún nhỏ đơn sơ cùng tôi đến mức mồ hôi chảy đầm đìa? Rồi ngày tôi bị tuột huyết áp, cậu ta vội vội vàng vàng chạy đến căn tin mua năm cái bánh bao nhân thịt cỡ lớn cho tôi nữa?

Và ngay vừa rồi thôi, cậu ta đã ngồi xuống đào đất giúp tôi mà chẳng quan tâm đến việc bộ quần áo mới toanh trên người sẽ bị bẩn.

Tôi nghiêm túc lắc đầu: “Cậu nói bậy, cậu ấy không phải là người như thế.”

Nhã Nhã dùng gương mặt hóng hớt nhìn tôi.

Tôi chả thèm để ý đến ánh mắt bỉ ổi của cô bạn, nhanh chóng lao vào phòng tắm rửa gội đầu, tiện thể đắp cả mặt nạ.

Dù gì hôm nay cũng là sinh nhật, không thể để mình quá khó coi được, vẫn nên trang điểm một chút chứ.

Tôi thay quần áo rồi ra khỏi phòng chứa quần áo, Nhã Nhã lập tức trợn mắt há mồm: “Đây là Lâm Thư Du mà mình biết đấy ư?”

Tôi xách váy lên rồi cúi chào theo kiểu công chúa, còn làm bộ làm tịch: “Đương nhiên là không phải rồi, xin cô hãy gọi tôi là Lâm – công chúa – Marilyn – Thư Du.”

Nhã Nhã chép miệng: “Hóng tới lúc vả mặt đám Trần Vi Vi quá.”

Đáng tiếc, tôi còn chưa kịp vả mặt bọn họ thì đã vả Lâm Vũ Hàng trước mất rồi.

Ngoài cửa có tiếng ồn ào.

Tôi nghe loáng thoáng giọng của ba mình và Lâm Vũ Hàng.

Hình như bọn họ đang cãi nhau.

Miệng quạ của Nhã Nhã còn nói: “Ối chà chà, ba vợ và con rể tương lai cãi nhau rồi.”

Tôi lườm cậu ấy cháy mặt rồi vội vàng đi dập lửa.

Ngoài cửa, Lâm Vũ Hàng đang nhìn ba tôi với thái độ rất nghiêm túc, cứ như cậu ta là giáo viên vừa bắt được học sinh xấu đang trốn học vậy. Còn ba tôi thì ngơ ngác đứng im ở đó.

“Ba, Lâm Vũ Hàng, hai người đang làm gì vậy?”

Hai người kia thì đồng loạt nhìn sang tôi.

Ba tôi như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng ôm bụng bia chạy về phía tôi với vẻ mặt oan ức: “Con gái ngoan, ba không biết chuyện gì hết, tự nhiên tên nhóc này lên mặt dạy dỗ ba.”

Hả? Tôi hoang mang nhìn Lâm Vũ Hàng.

Hai người có đụng chạm gì sao?

Lâm Vũ Hàng nhíu mày kiên nhẫn giải thích với tôi: “Lâm Thư Du, tôi không có ý dạy dỗ bác trai đâu, tôi chỉ muốn giải thích hành động trộm đồ của bác trai là không đúng thôi.”

Hửm?

Trộm, trộm đồ á?

8.

Ba tôi trộm đồ trong chính nhà của ông ấy á?

Ba tôi uất ức thở phì phò: “Con gái yêu, ba nào có trộm cái gì, vậy mà thằng nhóc này dám mở mồm ra nói ba…” Ba tôi giận đến mức dùng cả từ địa phương.

“Lâm Thư Du, cậu tới đây.” Lâm Vũ hàng ngoắc ngoắc tay với tôi.

Tôi động viên ba xong thì tới chỗ cậu ta.

Cậu ta kéo tay tôi, ba tôi vừa thấy đã xông tới ngăn lại rồi cao giọng: “Cái thằng nhóc này, tay cậu để ở đâu đấy?”

“Mình sẽ làm như không thấy chuyện này, cậu nhanh nói ba cậu trả lại đồ đi, bằng không sẽ liên lụy đến cậu đấy.”

Tôi quay lại hỏi ba: “Ba lấy cái gì vậy ba?”

Ba tôi giơ miếng Tỳ Hưu bằng Phỉ thúy to bằng nắm tay lên, “Đây là quà sinh nhật của con đó, thằng nhóc này…” Ông chỉ vào Lâm Vũ Hàng, “Nó cứ khăng khăng là ba trộm đồ.”

Hóa ra là hiểu nhầm.

“Đây là ba mình, trong tay ông ấy là quà sinh nhật của mình chứ đâu có trộm cái gì?”

Cơ mà sao ba lại tặng Tỳ Hưu cho tôi nhỉ?

Muốn ám chỉ tôi giống Tỳ Hưu à?

Lúc nào mắt nhìn của ông ấy cũng khiến tôi lo lắng không thôi.

Tôi cứ ngỡ là Lâm Vũ Hàng nghe giải thích xong sẽ hiểu rõ mọi chuyện, nhưng không.

Cậu ta vẫn nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc hơn hẳn: “Lâm Thư Du, làm người quan trọng nhất là phải sống đứng đắn, tuyệt đối không được ham hư vinh, càng không được làm những chuyện gà gáy chó trộm*.”

* Google để biết thêm về thành ngữ này ạ, vì nó khá dài.

Ba tôi bắt đầu xắn tay áo, “Thằng nhóc này, thì ra mày chọn cái chết.”

Thấy ba định đánh Lâm Vũ Hàng, tôi hấp tấp dang hai tay chắn trước mặt cậu ta, “Ba à, hôm nay là sinh nhật của con đó, ba tỉnh táo lại đi.”

“Tỉnh táo cái búa ấy, đây là nhà ba, ba thích mặc cái gì ba mặc, thích lấy cái gì thì lấy, thằng nhóc này nói ba ăn trộm mà ba nhịn được hả? Ba chịu được sao?”

“Ba à, người ta là trạng nguyên của kì thi tốt nghiệp đấy.”

“Ôi chao, vậy thì chắc thằng bé hiểu lầm cái gì rồi, đến đây ngồi đi, để chú sai người pha trà cho cháu nhé.”

Tôi giật giật khóe môi.

Quả nhiên ba tôi vẫn chưa sửa được tật xấu này, cứ nhìn thấy người có học thức là sùng bái không thôi.

Ai bảo ông chỉ mới tốt nghiệp tiểu học chứ?

Lâm Vũ Hàng bị chúng tôi làm ngây cả người, “Đây là…chuyện gì vậy?”

Nhã Nhã thấy trò hay đã hết nên đứng ra nói được một câu bằng tiếng người, “Lâm Vũ Hàng, chắc cậu không biết đây là nhà Lâm Thư Du nhỉ?”

Lâm Vũ Hàng hóa đá.

Trên ban công ở tầng hai, ba người chúng tôi đang thưởng thức trà, ăn đồ ngọt và ngắm phong cảnh.

Ba tôi lén lén lút lút trốn trong góc.

Tôi đặt tách trà xuống rồi đỡ trán: “Ba à, có gì thì ba cứ nói thẳng đi.”

Ba tôi cười thật đôn hậu, ông đi tới trước mặt Lâm Vũ Hàng rồi rút ra một cuốn vở, “Nhóc, cho chú xin chữ ký với.”

Lâm Vũ Hàng: “…”

Tôi biết chắc vào giờ phút này nội tâm của Lâm Vũ Hàng đang phức tạp chẳng thua gì nguyên lý “Lỗ sâu”*.

* Lại gg để xem thêm thông tin ạ.

Tôi nói: “Ba à, ba để đám con cháu ký tên cho bậc cha chú như ba, có kỳ cục quá không vậy?”

“Có con mới kỳ cục ấy, tài không đợi tuổi mà. Cậu ấy chính là trạng nguyên trong kì thi tốt nghiệp, là trạng nguyên đấy!”

Tôi liếc mắt xem thường, sau đó huých vào tay Lâm Vũ Hàng, “Vậy cậu cho ba mình xin chữ ký đi, bằng không tối nay ông ấy ăn không ngon ngủ không yên đâu.”

Lâm Vũ Hàng mơ màng cầm lấy cuốn vở rồi ký tên vào đó.

Ba tôi nhận được chữ ký thì hớn hở rời đi, nhưng mới được mấy bước đã quay lại nói với tôi: “Con gái yêu, phải chiêu đãi bạn con cho tốt vào, muốn ăn gì thì cứ nói, đúng rồi nhóc, sau này có muốn tới công ty chú làm việc không?”

Tôi không thể nhịn được nữa, “Ba à!”

“Rồi, ba đi ba đi.”

Sau khi ba tôi đi, Nhã Nhã cũng thức thời tìm cớ chuồn mất.

Tôi phất tay với Lâm Vũ Hàng, “Này, não cậu vẫn chưa load xong à?”

Người nọ ngơ ngác nhìn sang tôi, ánh mắt từ mê ly chuyển sang bừng sáng như nhìn thấu cả thảy, trong đôi mắt ấy chứa đựng rất nhiều cảm xúc mà tôi chẳng tài nào hiểu được.

Lâm Vũ Hàng chợt lên tiếng, “Lâm Thư Du, tôi vẫn luôn cho rằng cậu…”

“Sao cơ?”

Người nọ cân nhắc một lúc rồi nói tiếp, “Gia cảnh của cậu bần hàn lắm.”

“Hả? Sao cậu lại hiểu nhầm như vậy?”

Lâm Vũ Hàng ngập ngừng, “Cậu nói với mẹ tôi, nhà cậu chuyên thu mua ve chai.”

Tôi xoa cằm, “Đúng vậy, ba mẹ tôi làm giàu từ nghề này mà, tôi có nói sai đâu?”

Lâm Vũ Hàng đỡ trán, trong mắt ánh lên vẻ lúng túng, “Vậy sao cậu không ngồi xuống ghế sofa trong nhà tôi?”

“Sợ ngồi bẩn ghế.”

“Ngày nào cậu cũng nhìn chằm chằm vào căn tin như lang như sói, ăn một hơi năm cái bánh bao, còn nói lâu lắm rồi chưa được ăn thịt, nên tôi cứ ngỡ…”

Lâm Vũ Hàng đắn đo một phen, “Hoàn cảnh nhà cậu không tốt lắm.”

Tôi vò đầu bứt tai.

“Ôi trời, đó là vì mẹ tôi bắt hai ba con tôi thực hiện chế độ dinh dưỡng gì đấy, làm đói muốn chết.”

“Vậy sao cậu lại đi nhặt ve chai trong thời tiết nắng gắt như vậy?”

“Tôi muốn trải nghiệm cuộc sống thôi, hơn nữa cậu không cảm thấy nhặt ve chai còn có thể rèn luyện thể lực, tài ăn nói cũng như kỹ năng cò kè mặc cả hả? Một mũi tên trúng ba đích đấy.”

“Ngày đó ba cậu còn cỡi xe máy điện tới đón cậu.” Người nọ vẫn chưa từ bỏ ý định.

“À, đó là xe điện của chú Trần, tài xế nhà tôi. Lâu rồi ba tôi chưa được cỡi xe máy nên mượn tạm cho đỡ thèm thôi. Đêm đó chúng tôi đi hóng gió dọc bờ sông nên hai ba con đều bị cảm, cơ mà vui lắm đó.”

Lâm Vũ Hàng không trả lời.

Tôi biết CPU của cậu ta đang phải tăng hiệu suất để tiêu hóa chuyện này, tam quan mà cậu ta vẫn luôn giữ vững cần được xây dựng lại.

Một lúc lâu sau Lâm Vũ Hàng mới thở hắt ra một hơi, “Lâm Thư Du, cậu…”

Tôi tiến tới trước mặt cậu ta rồi chớp chớp mắt, khoảng cách giữa chúng tôi còn chưa tới hai tấc, “Tôi sao cơ?”

Hình như có ánh sáng vụt qua trong mắt người nọ, hầu kết của cậu ta khẽ trượt, hơi thở ấm áp phả vào mặt tôi. Cậu ta im lặn trong giây lát rồi dời mắt đi, “Không có gì, là tự tôi hiểu lầm thôi.”

Tôi vỗ đùi, “Đúng rồi, chứ tôi có lừa cậu đâu.”

Thấy cậu ta lườm trắng mắt, tôi bèn hạ giọng, “Chẳng qua hành động của tôi khiến cậu hiểu lầm là thật.”

Đúng thế, ai mà tin một cô chiêu như tôi lại đi nhặt ve chai, còn ăn hết năm cái bánh bao một lần.

Là tôi thì tôi cũng chả tin nổi.

Tôi sợ Lâm Vũ Hàng chịu lỗ hổng tâm lý quá nặng nề nên vội vàng an ủi: “Thật ra tôi chẳng được tính là con nhà giàu đâu, ba tôi kiếm được ít tiền nhờ may mắn, chứ nhà tôi không phải gia đình có nền tảng giáo dục tốt. Bởi thế tôi hâm mộ nhà cậu lắm, vừa nhìn vào đã biết là dòng dõi có học vấn rồi.”

“Ba cậu rất thích người có học vấn à?”

Tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, “Thích lắm ấy chứ, ông ấy nói sau này nhất định phải tìm một người con rể học giỏi ơi là giỏi.”

“Vậy ư?” Lâm Vũ Hàng mỉm cười, vẻ mặt tràn đầy niềm vui, “Bác trai suy nghĩ chu đáo quá.”