Trong mây đen xuất hiện vô số khuôn mặt ma quái cất tiếng khóc lóc, gào thét, ai oán, cười lớn… đủ loại biểu cảm mà loại nào cũng khiến người ta nổi da gà.

Yêu ma! đây là suy nghĩ đầu tiên của tất cả mọi người.

Bọn họ hoảng loạn chạy trốn, vào nhà then cài chốt cửa.

Gào! oan hồn từ mây đen bay xuống trong tay cầm vũ khí giống như ma binh không ngừng gặt hái tính mạng người sống.

Phốc! một cái đầu bay lên, máu phun như vòi nước.

Phốc! một người khác bị bổ đôi, hai mảnh thân thể ngả sang hai bên, nội tạng trào ra.

Tiếng la hét thảm thiết, sợ hãi cực độ nhưng như vậy lại càng kích thích ma binh chém giết.

Cùng lúc tại trên mặt đất hoa văn nổi lên, nếu từ trên cao nhìn xuống sẽ phát hiện là một cái trận pháp khổng lồ.

Người sau khi bị chém chết, máu huyết không chảy xuống mà từng giọt lơ lửng bay ngược lên trên, tụ lại tạo thành một viên huyết cầu.

Huyết cầu nhộn nhạo được trận pháp không ngừng tinh luyện, loại bỏ tạp chất, giữ lại tinh hoa.

Sau thời gian đầu hoảng loạn, đối diện với cái chết, có nhiều người đặc biệt trở nên bình tĩnh, dũng cảm.

Bọn họ lập tức cầm lên vũ khí chống trả.

“Chó má! ta chém các ngươi.” một tên nam tử to con cầm dao chặt thịt nhào tới một cái ma binh, vô cùng phẫn nộ vì bên cạnh ma binh là xác vợ con hắn.

Ma binh nhìn hắn, khuôn mặt hư ảo hiện lên nụ cười khinh bỉ.

Vút! dao chặt thịt chém xuống, xuyên qua ma binh, hắn trợn mắt, sao lại như vậy?

“Khặc, khặc…” ma binh phát ra tiếng cười, lưỡi hái nâng lên chém ra tiếng gió.

Phốc… nam tử đầu thân mỗi thứ một nơi.

Mọi người nhanh chóng phát hiện không thể gây tổn thương được ma binh, bọn chúng giống như là không khí vậy, không thương không tổn.

Cái này… còn đánh cái gì nữa… mọi người mạnh ai nấy chạy, mạnh ai nấy trốn.

Nhưng chạy ra bên ngoài bọn họ phát hiện có một bức tường vô hình.

Rầm rầm… bọn họ đập tường gào khóc.

Tuyệt vọng!

“Thả ta ra… thả ta ra…”

“Làm ơn thả ta ra… ta không muốn chết…”

Tại trong tủ quần áo, hai em nhỏ đang co ro ôm nhau, cố gắng không phát ra tiếng động nào, chợt! một cái ma binh đi qua vung lưỡi hái… xoẹt một tiếng, từ trong khe tủ một dòng máu đỏ tươi chảy ra, chiếc tủ vẫn hoàn hảo.

Ma binh có thể xuyên qua đồ vật.

Con người lúc này mới nhận ra: chém không chết, chạy không thoát.

Đây rõ ràng là đồ sát!

Mạc Thiên Cửu nắm trong tay một cây dao dài, nhặt được chỗ bán thịt.

Hắn mồ hôi đổ ròng ròng, hai tay cầm chắc dao giống như cọng rơm cứu mạng.

Hắn từ khi đến thế giới này, nghe rất nhiều câu chuyện thần tiên yêu ma, cho rằng là do dân chúng ngu muội không có kiến thức khoa học, tự tưởng tượng ra.

Như vậy rất tốt, người càng ngu càng dễ bị lừa.

Nhưng mà cảnh tượng trước mắt khiến hắn sợ chết khiếp.

Thật sự có ma quỷ!

— QUẢNG CÁO —

Event

Ta còn đang tuổi ăn tuổi chơi, ta chưa muốn chết!

Ma binh tại khắp nơi thu gặt mạng sống, không có lý gì bỏ qua hắn, một cây đao lớn bổ xuống đầu hắn.

Mạc Thiên Cửu gào lớn, theo bản năng vung dao dài đón đỡ.

Nhưng theo các tình huống trước đó đây là hành động vô dụng.

Phốc! bất ngờ đã xảy ra, hắn chém đứt đao lớn sau đó thuận thế chém đầu tên ma binh, cảm giác như chém vào bông, lực cản rất nhỏ gần như bằng không nhưng đúng là cảm nhận được chém phải thứ gì đó.

Ma binh bị chém đứt ngang người sau đó từ từ tan rã.

Mạc Thiên Cửu tròn mắt kinh ngạc, nhìn cây dao trong tay mình, chẳng lẽ trước đây đều là hiểu lầm, ta thật là tiên nhân trừ ma vệ đạo? ta thật sự có tiên duyên tiên khí?

Một cái ma binh gần đó lập tức chú ý đến nơi này, quay đầu, lướt nhẹ một cái vung lên lưỡi hái.

Mạc Thiên Cửu lần này không còn sợ hãi như trước, tự tin đánh trả.

Hắn lách sang một bên tránh đòn, cùng lúc lưỡi dao lướt nhẹ chém ngang hông ma binh.

Hắn động tác rất thành thục, không phải tay mơ.

Đơn giản vì hắn đã từng học võ, học đủ mọi loại võ.

Loại người lừa gạt, chuyên làm chuyện xấu như hắn, không có vài ba chiêu võ phòng thân là không thể sống đến lúc này được.

Vút! lưỡi dao cắt gió, ma binh vẫn hoàn hảo.

Mạc Thiên Cửu trợn mắt, sao lại không linh rồi? vừa nãy không phải chém được sao?

Ma binh quay đầu, lưỡi hái hạ xuống.

Mạc Thiên Cửu tránh đi, tiếp tục ra tay, hắn không tin tà.

Sau vài lần vô dụng, hắn đau đầu.

Rốt cuộc là khác nhau chỗ nào? vì sao lần đầu chém được, những lần sau lại không được?

Đầu óc hắn cấp tốc luân chuyển, các loại suy nghĩ hiện ra.

Trong lúc nguy cấp, có người sẽ mất hết lý trí, có người lại đặc biệt minh mẫn.

Hắn thuộc loại người thứ hai.

Lần đầu tiên thành công có cái gì đặc thù? lúc đó ta hét lớn, bùng nổ tất cả sức lực, ý chí… hình như còn kèm theo cả dị năng.

Trên lý thuyết dị năng của hắn không thể có hiệu quả với yêu ma, nhưng sắp chết rồi, ai còn quan tâm, có cái gì dùng hết cái đấy.

Dị năng?!

Dị năng của hắn là điều khiển kim loại và cảm nhận kim loại.

Khoan đã! có thể là hắn hiểu sai, dị năng của hắn hẳn là điều khiển từ trường.

Hắn chợt nhớ đến câu chuyện chiếc radio ma quái của Tesla.

Tesla là một nhà khoa học thiên tài vĩ đại, ông có nhiều sáng chế liên quan đến điện từ trường.

Khi đó, ông muốn chế tạo một thiết bị thu sóng điện từ, nhưng trong quá trình thử nghiệm ông đã nghe thấy một số âm thanh kỳ lạ và đáng sợ, dường như có tiếng một vài người đang nói chuyện, có tiếng la hét khóc lóc, khi ông cẩn thận lắng nghe cuộc đối thoại thì không thể nào hiểu được, giống như ngôn ngữ đó không thuộc về thế giới con người.

Từ đó nhiều người cho rằng điện từ trường có thể tương tác được với thế giới tâm linh.

Lúc đầu khi nghe câu chuyện này Mạc Thiên Cửu chỉ cười khẩy, ngu ngốc đâu! nếu quả thật như thế vậy đầy người đang dùng thiết bị điện từ sao không ai gặp ma?!

Hắn cho rằng mình thông minh, đã giải thích hợp lý nên không tiếp tục để ý.

Nhưng hôm nay… phải suy nghĩ lại.

Đúng hay không vậy thử liền biết.

— QUẢNG CÁO —

Event

Ma binh lướt tới trước mặt hắn giơ cao lưỡi hái bổ xuống, Mạc Thiên Cửu né sang một bên, mấy ma binh này tấn công đơn điệu, với một người học võ như hắn không khó né tránh.

Hắn tay đánh ra phóng xuất dị năng, ma binh thân hình gợn sóng chịu ảnh hưởng.

Phốc! lưỡi dao chém ngang, cắt đôi ma binh, ma binh hai phần thân hình tan biến.

Hắn ánh mắt tỏa sáng, thật có hiệu quả.

Hắn vui mừng quá đỗi, hắn sống rồi!

Mạc Thiên Cửu ra tay tiêu diệt ma binh giúp đỡ mọi người chạy trốn, hắn không phải cái gì anh hùng nhưng cũng không phải người vô tình, nếu có thể cứu hắn hay là nguyện ý.

“Đa tạ… đa tạ…”

“Đa tạ tiên trưởng!”

“Có tiên trưởng ở đây, chúng ta được cứu rồi.”

Những người được cứu cám ơn rối rít, cảm giác như tuyệt cảnh trùng sinh.

Mạc Thiên Cửu ngoài mặt bình tĩnh trong lòng lo lắng, sự việc khác thường tất có trá, vì sao đột nhiên xuất hiện ma binh? Hắn không biết, chỉ hy vọng mọi chuyện không biến quá xấu.

Trên không bên ngoài trận pháp, hai tên trùm mũ đen đang đằng không quan sát, bọn chúng nở nụ cười, kế hoạch thuận lợi, chỉ cần cắn nuốt hết máu thịt dân chúng ở đây huyết đan coi như bước đầu thành công.

Đúng lúc này bọn hắn nhíu mày, trong đại trận xảy ra chuyện.

“Quả nhiên là tên tiểu tử kia!” ngũ sư đệ hừ lạnh.

Có chút bực bội nhưng vẫn trong kế hoạch, bọn chúng đã điều tra qua Mặc Thiên Cửu, không phải cái gì tiên nhân, thậm chí tu sĩ cũng không phải, chỉ là một kẻ tầm thường, không biết học lỏm ở đâu được một chút thuật pháp.

Rất tốt! dùng ngươi làm đan lô luyện huyết đan.

Ngũ sư đệ kết pháp ấn, ngón tay chỉ vào trận pháp, linh khí bắn ra, cả trận pháp sáng lên một cái.

Mạc Thiên Cửu đang chiến đấu đột nhiên thân thể cứng đờ giống như có vạn cân lực đè xuống, hắn lòng than không ổn.

Chuyện quái gì đây?!

Hắn cố gắng vùng vẫy phóng ra từ trường nhưng lực lượng khống chế hắn quá mạnh, từng sợi ma khí như xiềng xích chui vào người hắn, khóa lại cơ thể.

Tiếng kêu oan hồn công kích thẳng vào não bộ khiến hắn tinh thần tan rã.

“Tiên trưởng… tiên trưởng…” đám dân làng sợ hãi kêu gọi nhưng tất cả đều vô dụng.

Mạc Thiên Cửu bị kéo thẳng lên trời tới gần huyết cầu.

Hai tên trùm đầu lại kết một loại ấn ký khác, huyết cầu thò ra từng sợi dây máu giống như những con giun ngoe quẩy.

Sau đó… vút! giun máu đâm vào người Mạc Thiên Cửu, chui vào người hắn.

Mạc Thiên Cửu trong trạng thái vô thức vẫn cảm nhận được nguy hiểm, bản năng gồng lên tất cả sức mạnh giãy giụa, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, cổ họng phát ra tiếng gầm trầm thấp.

Nhưng đáng tiếc cố gắng của hắn hoàn toàn vô ích.

Hắn như con chuột trong cũi bị chích điện, toàn thân co giật.

— QUẢNG CÁO —

Event

Giết chóc vẫn đang diễn ra, máu huyết không ngừng chui vào người Mạc Thiên Cửu khiến hắn hóa thành huyết nhân căng phồng có thể bạo nổ bất kỳ lúc nào.

“Cẩn thận! giữ hắn một hơi, không được để hắn chết, đại sư huynh cần phải nuốt sống hắn mới có hiệu quả.” tứ sư huynh nhắc.

“Vâng!” ngũ sư đệ gật đầu.

Tại trong pháp trận, ma binh vẫn không ngừng gặt hái sinh mạng, người dân gần như không có chút nào sức chống trả.

Chu phủ, đây là nơi phồn hoa nhất xã này, ma binh tất nhiên không thể bỏ qua, chỉ là… bị ngăn cản.

Chu gia tham vọng gia nhập vào tầng lớp thượng lưu quan lại, nếu tổ tiên phù hộ may mắn có thể thành tiên gia thế lực, bởi vậy bọn họ đối với tiên duyên rất chú ý, chỉ cần nghe thấy có tiên sư đạo trưởng pháp thuật thông thiên liền không tiếc tiền bạc mời về làm phép, Mạc Thiên Cửu chính là ví dụ điển hình.

Mặc dù phần lớn đạo sĩ đều lừa đảo nhưng quả thật vẫn có tên có bản lĩnh thật.

Trong Chu phủ lúc này có mấy điểm sáng nổi bật, xua đuổi tà khí khiến cho ma binh e ngại, tạm thời chưa dám lại gần, người tại trong vòng sáng có thể an toàn.

Thứ nhất là chuỗi phật châu Chu Thường đeo, thứ hai là bức tranh Nho gia thánh nhân, thứ ba là tượng Bắc Đẩu Thần, thứ tư là mấy lá bùa.

Chuỗi phật là Chu Thường thỉnh từ Thanh Long Tự, đệ nhất tự tại kinh thành cũng là đệ nhất tự Đại Trịnh quốc.

Bức tranh Nho gia thánh nhân là mua lại từ một nho sinh nghèo cũng tại kinh thành.

Chu Thường lúc đó xem chất liệu tranh biết không tầm thường mới dốc tiền mua về, còn nhớ vị nho sinh kia đòi tới một trăm lượng bạc, nhưng bây giờ xem ra giá trị bức tranh hơn thế nữa.

Tượng Bắc Đẩu Thần thì mua được tại chợ đen từ bọn trộm mộ, lúc đó Chu Thường chỉ nghĩ đây là cổ vật, không ngờ còn là thần vật.

Còn về bùa chú, Chu gia mỗi năm đều mời pháp sư về làm phép, bùa chú dán một đống khắp nơi nhưng hiệu quả lại chỉ được mười tám tấm, mà lại rất yếu ớt.

Chu Thường có chút không vui, mời bao nhiêu người tốn bao nhiêu tiền lại chỉ có được mười tám tấm.

Tất cả ghi lại, sau đó thoát nạn, đối với chủ của mười tám tấm bùa hậu tạ, những kẻ khác hừ… biết tay ta.

Lừa gạt Chu Thường ta đều phải trả giá.

Nhưng có một điểm khiến hắn khó nghĩ, đó là mười hai đồng tiền Mạc Thiên Cửu cho không phát sáng, vị tiên trưởng này rốt cuộc là thật hay giả, hắn tận mắt thấy Mạc Thiên Cửu làm phép với đồng tiền nhưng đồng tiền lại không phát sáng.

Chu gia tạm thời an toàn nhưng ma binh áp tới càng lúc càng nhiều, mấy món kia thần vật chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu.

Thời gian qua đi được khoảng một nén nhang, dân chúng đã chết một nửa, đường phố bây giờ vắng tanh, ai chạy được thì chạy, chạy không được đều đã thành xác lạnh, ma binh lượn lờ trên đường tìm người sống, chẳng khác nào là âm ty địa phủ.

Chỉ sợ một lát nữa thôi nơi đây sẽ thật sự thành nghĩa địa.

Huyết tế mấy ngàn người dân, dùng thân người làm đan lô, đây quả thật việc làm tàn ác, trời đất phẫn nộ.

Đúng lúc này, có tiếng quát lớn, một thanh kiếm khổng lồ từ tầng mây đâm xuống.

“Lũ chuột nhắt, chịu chết đi!”

Hai tên trùm đầu tái mặt, bọn họ biết kẻ đến là ai..