Liệt Vong quốc, đấu trường tại hoàng cung

“Keng” Tiếng va chạm của binh khí không ngừng vang lên trong võ trường. Ngay giữa võ trường, một nam nhân gương mặt tinh xảo tựa thiên sứ, trên tay cầm trường mâu hắc sắc, sắc thái chật vật phòng thủ những đòn tấn công liên tiếp của nam bào liệt diễm đối diện.

Liệt Hồng Hiên trên tay cầm Xích Kiếm, với những chiêu thức biến ảo khôn lường, không ngừng chơi đùa với tiểu thuộc hạ của hắn. Vô Ngạn là một tay hắn rèn đúc từ nhỏ đến lớn, cũng là người duy nhất có thể bên hắn lâu như vậy. Vô Ngạn luôn là một con chó trung thành của hắn, chưa từng có ý nghĩ phản bội hắn, điều này khiến cho Liệt Hồng Hiên khá hài lòng. Nhưng điều hắn hứng thú ở Vô Ngạn nhất, đó là có thể thấy được sắc thái trên gương mặt luôn diện vô biểu tình của y. Như mọi lần hắn lại cùng y giao đấu. Võ công của Vô Ngạn là do hắn dạy, nên hắn có thể dễ dàng nắm bắt nhược điểm và sửa lỗi cho y. Và hơn hết là hắn thích cái vẻ mặt chật vật của y, quả thật rất đáng xem.

Ngay khi Xích Kiếm từ lăng không phá phòng thủ của trường mâu, nó liền tiến thẳng đến yết hầu của Vô Ngạn, và không hề có ý dừng lại. Vô Ngạn sắc mặt trắng nhợt, trường mâu trên tay giữ không vững mà rơi xuống, hai mắt nhắm nghiền lại chờ Xích Kiếm đâm xuyên qua yết hầu, không có nửa ý định muốn phản kháng.

Nhưng đợi mãi mà không thấy Xích Kiếm đâm tới, Vô Ngạn hơi hé mắt ra nhìn, liền thấy Liệt Hồng Hiên đã thu kiếm từ bao giờ, phượng mâu mang theo tiếu ý mà nhìn y, khiến Vô Ngạn toàn thân cứng đờ. Xem ra y lại bị chủ nhân đùa bỡn rồi.

“Tiểu tử ngốc, lần nào cũng vậy, ngươi rõ ràng có thể dùng trường mâu đâm ta, thế nhưng từ đầu đến cuối chỉ nhất nhất phòng thủ, kiếm ta đâm tới cũng không thèm tránh, muốn chết vậy sao?”

Liệt Hồng Hiên đi tới nắm lấy cằm Vô Ngạn, nhếch mép đầy khinh mạn thì thầm vào tai y, làm không khí xung quanh mơ hồ trở nên ái muội dị thường.

Gương mặt tinh xảo của Vô Ngạn bởi hành động bất ngờ của hắn làm cho ửng đỏ, hai tay nắm chặt, cố chấn định đáp:

“Ta là thuộc hạ của chủ tử, thuộc hạ thì không thể thương tổn chủ tử”

Liệt Hồng Hiên bật cười lớn. Ha ha, quả nhiên trêu đùa tiểu tử này rất thú vị. Nhưng cái gì cũng phải có điểm dừng, Liệt Hồng Hiên nghiêm túc nhìn Vô Ngạn, trầm giọng hỏi:

“Kế hoạch thế nào rồi?”

“Vẫn đang tiến hành thưa chủ tử. Chu Tước đã thành công tiến nhập vào hoàng cung” Thần kinh vẫn luôn căng chặt của Vô Ngạn bởi thái độ đột nhiên nghiêm túc của Liệt Hồng Hiên mà dần thả lỏng xuống.

“Phải đảm bảo rằng không có sai lầm gì. Bổn điện hạ luôn tin tưởng vào ngươi” Liệt Hồng Hiên hài lòng gật đầu, Vô Ngạn chưa từng khiến hắn phải thất vọng.

“Đó là nhất định, thưa chủ tử” Vô Ngạn trịnh trọng gật đầu, xong như nhớ ra điều gì, y lại hỏi “Bẩm chủ tử, còn về Thập tứ công chúa Lăng Ngạo quốc thì sao? Có rất nhiều điều kì lạ xảy ra sau khi nàng ta trúng độc tỉnh lại. Lãnh Thần Phong xem chừng rất sủng nàng”.

“Hừ, Lăng Vân Hạo đúng là tên vô dụng, chuyện đơn giản như vậy cũng làm không xong, còn tự làm hại đến bản thân. Đáng ra ta không nên dùng hắn mới đúng. Thành công không thấy, bại sự thì có thừa” Không nhắc đến thì thôi, Vô Ngạn vừa nhắc đến chuyện này khiến Liệt Hồng Hiên liền không thoải mái.

Tấn công Lăng Ngạo quốc chỉ là chuyện sớm muộn. Hắn vì muốn trong Lăng cung xảy ra nội loạn mà chỉ điểm Lăng Vân Hạo vốn có hiềm khích sâu với Lăng Vân Trúc, hạ độc chết nàng ta.

Ai cũng biết Lăng đế thương yêu cô công chúa này đến nhường nào, nếu biết nàng bị độc chết bởi một trong những đứa con của mình thì sao có thể để yên. Mà như thế lại càng đúng theo dự định của hắn. Thời điểm một quốc gia nội loạn là khiến quân địch được chọn để tấn công nhất.

Ai ngờ Lăng Vân Trúc lại không chết, còn chưa được bệnh ngốc, đã vậy còn an toàn gả cho Lãnh Thần Phong nhằm mục đích hòa thân. Hừ, làm hắn trộm không được gà còn mất nắm gạo.

Lãnh Ngân quốc giống Lăng Ngạo quốc đều là cái đinh trong mắt Liệt Hồng Hiên, đặc biệt là khi có cái tên tiểu tử đáng chết Lãnh Thần Phong kia.

Hắn và Lãnh Thần Phong là sư huynh đệ, nhưng hắn lại không hề muốn điều đó. Lãnh Thần Phong từ lúc xuất hiện luôn chiếm hết sự chú ý của Âu Dương Thần, dù là mặt nào cũng nổi trội hơn hắn. Ngoài mặt hắn giả như hòa hảo cùng với Lãnh Thần Phong, nhưng bên trong chỉ hận không thể bóp chết tên đáng ghét đó.

Lần này hắn là muốn tấn công Lăng Ngạo quốc trước. Nếu thành công, nguồn tài lực hắn thu được sau chiến tranh cũng đủ để hắn tiếp tục tấn công Lãnh Ngạo quốc, và điều đầu tiên hắn làm chính là đùa bỡn cái thân tàn của Lãnh Thần Phong. Chậc, chỉ nghĩ thôi cũng thấy rất vui rồi.

Nhưng sai lầm của Lăng Vân Hạo khiến cho kế hoạch của hắn đi tong hết cả. Lăng Ngạo kết hợp với Lãnh Ngân, hai cái cường quốc hợp sức như vậy một cái Liệt Vong dù có hai tiểu quốc đồng mình chống lại cũng chỉ lưỡng bại câu thương. Vì vậy hắn cần phải vạch ra một kế hoạch chu toàn hơn. Lần này kế hoạch của hắn nhất định không thể hỏng nữa.