Tăng Thiên Hoa có quan hệ huyết thống nhất định với cô, cô không thể suy diễn nhiều như thế không thể bói kĩ được hơn nữa.

Xem ra, cô phải mau chóng tìm cơ hội giúp ông hóa giải vận rủi lần này.

- Ông, ông có tin vào bói toán không? 

Dương Tử Mi ở phía sau hỏi, muốn dò hỏi về thái độ của ông đối với bói toán.

- Thứ mê tín phong kiến thế này ông vẫn luôn không tin. Nữu Nữu, cháu cũng là người đọc sách, phải tin vào khoa học đừng giống như cháu gái của ông, cả ngày chỉ biết kêu la chòm sao, bài Tarot gì đó. Đúng là vớ vẩn!

Tăng Thiên Hoa trước đây là học chuyên ngành Tư Tưởng Triết Học Mác, là người theo chủ nghĩa duy vật, cực kỳ bài xích mê tín. 

- Ông này, vậy Đạo Học của Huyền Môn chung quy cũng lưu truyền ở Hoa Hạ của chúng ta mấy nghìn năm chắc chắn có lý do tồn tại của nó, nếu không sao lại có nhiều người tin nó đến thế!

Dương Tử Mi nói.

- Mọi người tin nó chẳng qua là muốn lòng bình yên trong thời loạn lạc mà thôi, đều là những tư tưởng ngu muội, vô tri. Nữu Nữu, cháu đừng tin vào mấy thứ thần hóa như thế. 

Tăng Thiên Hoa dặn dò.

Dương Tử Mi cười khổ.

Đây chính là nghề của cô, cô không thể không tin nó. 

Ông cậu bài xích như thế, cô phải tìm một cách khiến ông đem theo bên mình pháp khí hộ thân mà cô sẽ tặng ông trong tương lai mới được.

Xe về tới trước cửa nhà họ Tống.

- Ông cậu, chính là chỗ này! 

- Chỗ này?

Tăng Thiên Hoa nghi hoặc dừng xe lại.

- Tống tiên sinh mà cháu nói chính là vị Tống tiên sinh ở chỗ này? Tống Triết vẫn còn sống ư? 

- Tống Triết? Là ai thế ạ?

Dương Tử Mi khó hiểu hỏi ông.

- Đây không phải nhà của Tống Triết sao? Tống tiên sinh mà cháu nói là ai? 

- Tống Huyền.

- Tống Huyền? Tiểu Huyền Tử?

Mặt Tăng Thiên Hoa như chợt hiểu ra mọi chuyện. 

- Hóa ra là con trai của Tống Triết, lúc nó còn nhỏ ông từng gặp rồi!

- Ông quen bố của Tống tiên sinh ư?

Dương Tử Mi không thể không cảm thán thế giới này thật nhỏ, giữa người với người lại có quan hệ kì diệu vậy. 

- Ừ, trước đây quan hệ còn khá tốt, nhưng sau này Tống Triết và vợ ông ấy quay về thành phố A mở một tiệm đồ cổ, thế là dần mất liên lạc với nhau. Mấy năm trước, ông nghe nói Tống Triết đã chết rồi, còn đau lòng một hồi đấy, thật không ngờ con trai ông ấy lại là thầy của cháu. Có duyên thật đấy!

Tăng Thiên Hoa gật đầu đáp lại.

- Ha ha... đúng thế! 

Dương Tử Mi nhảy xuống xe, còn chưa nhấn chuông thì Sadako đã mở cửa ra, khom người về phía cô nói:

- Chủ nhân, cô về rồi?

- Ừ! 

Dương Tử Mi gật đầu, chỉ vào Tăng Thiên Hoa nói với Sadako.

- Đây là ông cậu của tôi!

- Chào ông! 

Sadako nhanh chóng đi tới chào hỏi.

- Đây là...

Tăng Thiên Hoa nghi ngờ hỏi Dương Tử Mi. 

- Sao cô ấy lại gọi cháu là chủ nhân?

- Ha ha... Hôm nay là sinh nhật của cháu, chúng cháu chơi một trò chơi. Cháu đóng vai chủ nhân, cô ấy đóng vai người hầu, ông đừng coi là thật.

Dương Tử Mi vội vàng giải thích. 

Tạm thời cô không muốn để ông cậu biết được thân phận thật của mình, hy vọng bản thân giống như những đứa trẻ bình thường, nhận được sự quan tâm của ông, hưởng thụ lời càm ràm của ông.

- Hóa ra là thế! Cháu ấy à, đúng là một cô bé đóng vai gì không đóng lại cứ muốn đóng chủ nhân - người hầu, làm ông giật mình. Nhưng mà nhà họ Tăng trước đây cũng từng nuôi không ít nô bộc, bọn họ đều gọi bọn ông là thiếu gia, tiểu thư, hầu hạ chúng ta như chủ nhân của bọn họ.

Tăng Thiên Hoa có chút cảm thán lên tiếng. 

- Chỉ là hiện giờ thời thế thay đổi, đề cao việc người người bình đẳng, chỉ có quan hệ thuê mướn, không có quan hệ chủ tớ nữa.

- Ha ha…

Dương Tử Mi cười cười, cô càng khó giải thích về lai lịch của Sadako hơn rồi.