c- Ông cậu, cháu không sao! Trước khi thầy giáo cháu khỏi bệnh cháu sẽ không rời khỏi thầy đâu.

Tống Huyền cần cô chữa bệnh, cô không thể để thầy ở lại mà đến nhà Tăng Thiên Hoa ở được.

- Thật không hổ là con cháu nhà họ Tăng, biết tôn sư trọng đạo. 

Tăng Thiên Hoa thưởng thức nhìn cô nói:

- Thầy giáo cháu có được một học trò như cháu chính là phúc khí của cậu ta. Nhưng Nữu Nữu à, cháu còn nhỏ như vậy là công chúa nhỏ của nhà họ Tăng chúng ta, sao có thể đi hầu hạ chăm sóc bệnh nhân được chứ? Ông cậu giúp cháu mời vài hộ lý chăm sóc cậu ta, cháu chuyển đến ở với ông đi, được không?

- Ông cậu, không được đâu! Cháu còn phải châm cứu cho thầy ấy nữa. 

Dương Tử Mi giải thích.

- Châm cứu? Tuổi cháu còn nhỏ như vậy mà đã biết loại việc bác đại tinh thâm như châm cứu ư? Thầy giáo cháu bị bệnh gì vậy, tìm thầy thuốc đông y châm cứu cho cậu ta không phải là được à? Ông biết một vị bác sĩ trung y nổi tiếng của tỉnh, trình độ châm cứu rất tốt để ông giới thiệu ông ta cho thầy giáo cháu nhé?

Tăng Thiên Hoa kinh ngạc nói. 

Dương Tử Mi mỉm cười.

-  Trước kia cháu có từng học châm cứu với sư phụ, vừa hay có thể giúp thầy giáo trị liệu, đổi thành người khác cháu không yên tâm. Cháu muốn tự mình điều trị thật tốt cho thầy giáo.

Tăng Thiên Hoa trừng to hai mắt nhìn cô. 

- Nữu Nữu, cháu còn điều gì làm ông ngạc nhiên nữa không đây?

- Không có mà, cháu cũng chỉ là một cô bé bình thường thôi!

Dương Tử Mi khiêm tốn cười đáp. 

- Ông tin chắc cháu không phải là một cô bé bình thường.

Tăng Thiên Hoa lắc đầu.

- Rốt cuộc Tiểu Tuệ đã dạy dỗ cháu thế nào vậy, nuôi dạy ra một cô bé tốt như vậy? 

- Ha ha…

Dương Tử Mi không biết nên trả lời ông thế nào.

Người thực sự dạy dỗ cô là sư phụ Ngọc Thanh. 

Vừa nghĩ đến sư phụ mất tích đến nay vẫn chưa có bất cứ tin tức gì, tim cô như bị một bàn tay to bóp một cái, đau đớn biết bao.

Ân tình cô nợ sư phụ vẫn chưa kịp trả.

Thấy thần sắc cô khác thường, trong mắt hiện lên vẻ khổ sở. 

Tăng Thiên Hoa vội vàng hỏi:

- Nữu Nữu, cháu sao vậy? Có chỗ nào khó chịu không?

- Ông cậu, cháu không sao cả! 

Dương Tử Mi miễn cưỡng cười.

- Chỉ là cháu nhớ đến sư phụ thôi.

- Sư phụ cháu? Không phải là thầy giáo bây giờ của cháu à? 

Tăng Thiên Hoa nghi ngờ hỏi.

- Thầy giáo bây giờ chỉ là người dạy về đồ cổ cho cháu thôi, còn người có ân tình rất lớn với nuôi dạy cháu là một vị sư phụ khác.

Dương Tử Mi cũng không muốn giải thích nhiều với Tăng Thiên Hoa, chuyện này thực sự rất phức tạp. 

Hơn nữa, cô cũng không muốn để ông phải biết mấy chuyện phức tạp.

Tăng Thiên Hoa nhìn cô hiểu rõ cô không đơn giản, hoá ra cô được như vậy là có liên quan đến vị sư phụ kia chứ không phải do Tiểu Tuệ dạy dỗ nên.

Tuy rằng năm đó Tiểu Tuệ cũng là một cô bé đáng yêu nhưng thực ra tư chất rất bình thường, không có khả năng dạy dỗ ra một đứa cháu gái như Dương Tử Mi trừ phi là có kỳ ngộ khác. 

Thấy cô không muốn nói nhiều, Tăng Thiên Hoa đành kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình lại không hỏi nữa. Lại yêu cầu cô dẫn ông đi xem nơi cô đang ở, xem “Tống tiên sinh” trong lời nói của cô.

Biết ông quan tâm mình, Dương Tử Mi không lay chuyển được ông đành phải nhận lời.

- Mộ Dung tiên sinh, chúng tôi đi đây, có chuyện gì liên lạc sau! 

Dương Tử Mi chào tạm biệt Mộ Dung Vân Thanh.

- Được!

Hôm nay Mộ Dung Vân Thanh lại biết thêm được tài năng đặc biệt của cô, âm thầm tán thưởng cô quả không phải là người thường. 

- Ngày mai anh muốn đến thăm Tống Huyền, tên nhãi này bị bệnh cũng không nói với người bạn già như anh tiếng nào.

- Anh ấy không muốn để ai biết cả, sợ truyền đến tai chị Thanh Mai, sợ chị ấy không chịu nổi đả kích. Mộ Dung tiên sinh, anh phải giả vờ là không biết gì hết nhé!

Dương Tử Mi cười khổ nói: 

- Có thể bây giờ anh ấy không muốn gặp ai cả đâu!

Vì phải hóa trị, tóc của Tống Huyền bị rụng rất nhiều, người luôn để ý hình tượng như anh ấy đương nhiên không muốn gặp người quen. Huống hồ bạn bè bình thường như Mộ Dung Vân Thanh.