Tăng Thiên Hoa nhìn mấy khối đá thô mà Chu Khiết Oánh chọn, rồi lại nhìn tám khối đá thô của mình.

Ông không tin tưởng vào bốn khối đá thô do Dương Tử Mi lựa chọn lắm.

Nếu chỉ cược một trăm vạn ông đương nhiên không do dự, tuyệt đối không thua vào tay con nhóc Chu Khiết Oánh này được. 

Nhưng Chu Khiết Oánh vừa mở miệng đã đòi đánh cược một nghìn vạn.

Chu Khiết Oánh thấy trên mặt Tăng Thiên Hoa xuất hiện sự do dự, đôi mày liễu đắc ý nhíu nhíu:

- Ông Tăng, không phải ông sợ kẻ hậu bối như tôi đấy chứ, không dám đánh cược với tôi ư? 

- Sao có thể như vậy được? Ông Tăng chính là Đổ gia của phố đổ thạch chúng ta, sao lại sợ đánh cược một nghìn vạn được?

Có người hưng phấn đổ thêm dầu vào lửa.

- Chúng ta cũng đánh cược xem ai thắng ai thua! 

Lúc này Tăng Thiên Hoa đâm lao đành phải theo lao.

Dương Tử Mi nói với Tăng Thiên Hoa.

- Ông, không sao đâu! Ông cứ đánh cược đi, chúng ta có thể thua người chứ không thua trận. 

Căn cứ vào ánh sáng mà đá thô phát ra, trừ khối đá thô phủ đầy nấm mốc kia ra, Dương Tử Mi chọn được hai khối đá thô có thể có ngọc. Hơn nữa phẩm chất không kém, lại thêm trong bốn khối đá thô mà Tăng Thiên Hoa chọn cũng có một khối có ngọc.

Đương nhiên, trong tám khối mà Chu Khiết Oánh chọn, cũng có ba khối có ngọc, hơn nữa kích thước đá thô của cô ta lớn. Dù phẩm chất ngọc của cô ta hơi kém thì vẫn có tính cạnh tranh rất lớn.

Nhưng cô tin rằng, khối phỉ thúy vàng kia có thể chiến thắng tất cả. 

Vậy nên cô giật dây Tăng Thiên Hoa tham gia đánh cược, khiến Chu Khiết Oánh mất hết mặt mũi, mất sạch một nghìn vạn đó là việc khiến lòng người thật vui vẻ.

Mà mấy người ngoài kia đã bắt đầu đánh cược.

Vì một nửa đá thô của Tăng Thiên Hoa có bề ngoài vừa xấu vừa nhỏ, mà lần trước Chu Khiết Oánh đổ được một khối phỉ thúy cực phẩm, cô ta còn là đệ tử chân truyền của thần bài nên nhà họ Trang cho rằng phần lớn của Chu Khiết Oánh lớn hơn, vốn tỷ lệ đặt cược là một mất một nhưng đặt cho Tăng Thiên Hoa là đặt một mất hai. 

Đa số đều đặt cược Chu Khiết Oánh thắng, chỉ có rất ít người cược cho Tăng Thiên Hoa thắng.

Tăng Thiên Hoa thấy tình hình này, càng không thể lui trận đành ký tên đồng ý tham gia trận cá cược này.

Nhà họ Trang mà Dương Tử Mi chán ghét kia lại dám đặt cược cho Chu Khiết Oánh thắng, cô quyết định không khiến nhà họ Trang thua sạch vốn mới thôi. Cô giấu Tăng Thiên Hoa lặng lẽ vay của Mộ Dung Vân Thanh năm trăm vạn, cược Tăng Thiên Hoa thắng. 

Mộ Dung Vân Thanh vốn là gian thương, thấy Dương Tử Mi cược năm trăm vạn Tăng Thiên Hoa thắng cũng đặt ngay năm trăm vạn bên cạnh.

Lấy cảm giác của anh, theo Dương Tử Mi kiếm tiền nhất định không sai.

Nếu không phải do quy định là chỉ được đặt cược năm trăm vạn, anh rất muốn cược luôn mấy chục triệu. 

Giải thạch chính thức bắt đầu…

Lúc này Chu Khiết Oánh bảo sư phụ giải thạch cắt khối đá thô kia ra. Đó chính là khối đá thô có ngọc, cô ta chỉ cắt vài nhát đã thấy phần lớn bề mặt ngọc lộ ra ngoài.

Nhóm người đặt cược cho Chu Khiết Oánh hung phấn kêu lên. 

- Mau nhìn xem là loại ngọc gì?

Chu Khiết Oánh hưng phấn cầm lấy bát nước trong bên cạnh tiến lên, một màu xanh tự nhiên hiện ra bên trong viên đá màu trắng lấp lánh kia. Tuy rằng chỉ là chỉ là ngọc xanh lá cây bình thường nhưng thắng ở chỗ diện tích của nó không hề nhỏ.

Sư phụ giải thạch thấy có ngọc, động tác trên tay càng thêm cẩn thận. Căn cứ vào hướng đi của bề mặt phỉ thúy, cắt xuống từng đao một sau đó lại dùng đá mài để mài đi. 

Một khối phỉ thúy xanh lá lớn như quả bóng đá được cắt ra hoàn toàn, sau khi rửa bằng nước sạch thì có màu xanh mướt khiến người ta chói mắt.

Nơi này có chuyên gia giám định phỉ thúy, nói khối phỉ thúy này ước chừng có giá hai trăm vạn.

Giá tuy không cao nhưng coi như là đổ thắng, vì khối đá thô kia chỉ mua với giá tám mưoi vạn tệ. Hơn nữa đó là khối đá thô đầu tiên được cắt, khiến người ta cảm thấy khởi đầu tốt đẹp. 

Khóe mắt Chu Khiết Oánh hiện lên sự thắng lợi, khiêu khích nhìn về phía Tăng Thiên Hoa đang không nhanh không chậm giải thạch…