Tăng Thiên Hoa thấy cô cúi nhìn khối đá thô này, ông ngồi xổm xuống lấy kính lúp và đèn pin nhỏ ra quan sát tỉ mỉ lớp vỏ ngoài của đá thô. Sau đó hỏi Dương Tử Mi có ý kiến gì với khối đá thô này không.

- Khối đá thô này có lớp vỏ màu đen, vừa nhìn đã biết được đào ra từ hố cũ. Nó còn vân màu xanh, khớp với lời ông nói lúc nãy là có thể cho ra ngọc.

Dương Tử Mi đáp lời. 

- Trẻ nhỏ dễ dạy, xem ra khả năng lĩnh ngộ của cháu cũng rất tốt! Mới đây mà đã sử dụng được tri thức trong lời nói của ông.

Tăng Thiên Hoa khen ngợi.

- Theo quan điểm của cháu, cháu nghĩ khối đá thô này có đáng đặt cược không? 

- Ông, cháu không biết gì đâu nhưng dựa vào cảm giác, cháu sẽ không đổ khối đá thô này.

Dương Tử Mi tỏ vẻ không biết gì nói.

Cô mới lấy tay chạm vào đá thô, không cảm nhận được bên trong có cảm giác của ngọc, mở thiên nhãn ra nhìn cũng không thấy có ánh sáng nào cả. 

Không nghi ngờ gì nữa, đây là một khối phế liệu.

- Ha ha, đúng là đổ thạch ngoài dựa vào kinh nghiệm tích luỹ được thì vẫn cần dựa vào cảm giác.

Tăng Thiên Hoa sờ đá thô cười nói. 

- Nhưng ông lại cảm thấy nó đáng đổ.

- Ông à, khối đá thô này giá những 100 vạn đó. Đắt quá, nếu đặt cược mà thất bại thì tiếc lắm.

Dương Tử Mi không thể trực tiếp nói với ông là khối đá thô này chính là phế liệu, dù cô có nói chưa chắc Tăng Thiên Hoa đã tin. 

Hiện nay khoa học phát triển như vậy, ngay cả thiết bị hiện đại nhất cũng không thể biết được bên trong một khối đá thô có ngọc hay không thì đừng nói bằng mắt thường có thể nhìn thấy được.

Dương Tử Mi cũng không thể nói với Tăng Thiên Hoa là mình có thiên nhãn được.

Đây là bí mật lớn của cô, ngoài Long Trục Thiên cô không muốn cho ai biết cả. 

- Ha ha... Nữu Nữu, không cần tiết kiệm như vậy! Chỉ 100 vạn thôi mà, nếu đổ trúng giá trị sẽ Tăng gấp 10 lần, còn thua thì là do vận may của bản thân thôi. Cháu có muốn đánh cược với ông một ván không?  Ông sẽ mua khối đá thô này rồi cắt ra, nếu có ngọc thì cháu chuyển sang ở với ông, nếu không có ngọc thì ông cho cháu 10 triệu, được không?

Tăng Thiên Hoa cười nhìn cô.

Dương Tử Mi lại cảm thán. Ông của cô rất có ý tứ, ông muốn thông qua lần đổ này khiến cô nhận lấy sự giúp đỡ của ông. 

- Được ạ!

Dương Tử Mi sảng khoái chấp nhận, ông đã định là thua.

Chỉ tiếc 100 vạn kia thôi. 

Chung quy thì đó cũng là ông mình, lấy 100 vạn hoang phí thật sự rất đáng tiếc.

Dương Tử Mi nhìn bốn phía, phát hiện ra một khối đá thô màu vàng nhìn giống quả bóng bàn. Mơ hồ thấy nó toả ra một chút ánh sáng màu xanh, lập tức nói với Tăng Thiên Hoa.

- Ông cậu, ông có muốn mua khối đá thô này không? Cháu cảm thấy trong nó có ngọc. 

- Bề ngoài nó không tốt lắm nhưng nếu Nữu Nữu muốn mua thì ông sẽ mua, xem xem vận may của cháu tốt hay ông tốt.

Tăng Thiên Hoa yêu chiều nói.

Dương Tử Mi chọn khối đá thô có kích thước khá nhỏ, bề ngoài bình thường, giá chỉ năm vạn. 

Tăng Thiên Hoa cầm hai khối đá thô đi thanh toán, rồi tiếp tục chọn các khối đá thô khác tránh cho người khác chọn hết đá thô tốt.

Dương Tử Mi đi theo sau ông, thấy ông chọn ba khối có một khối có thể cho ra ngọc, ánh sáng toả ra có màu hồng đậm không tệ, đoán chừng sắp có thể thu hồi lại số tiền thua cược nên cô không nói gì nữa.

Cô tìm một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy một khối đá thô có ánh sáng, có điều ánh sáng đó lại là màu vàng. 

Chẳng lẽ là phỉ thuý vàng?