Nói thật, đến Quảng Nguyên nhiều ngày như vậy, Dương Tử Mi thật lòng cảm thấy mình hẳn là nên rời khỏi nơi nhỏ bé như thành phố A đến một nơi rộng lớn bắt đầu cuộc sống mới.

Có lẽ cô nên suy nghĩ về lời đề nghị đến đây học trung học của ông.

Thấy trên mặt cô có sự do dự và động lòng, Tăng Thiên Hoa tiếp tục nói: 

- Nữu Nữu, cháu không cần lo lắng về sinh hoạt phí, ông sẽ lo tất cả. Chỉ cần ông còn có cơm ăn, nhất định không để cháu chết đói.

Nghe thấy vậy lòng Dương Tử Mi có chút cảm động, mặc dù cô cũng không cần ông bố thí.

Nhưng dù sao đó cũng là lo lắng xuất phát từ tình thân. 

- Nữu Nữu, cháu ở đây học ba năm cấp ba, thi vào một trường đại học ở thủ đô. Đi đến nhà họ Tăng chúng ta nhận tổ quy tông, cho dù đối với cháu hay là Tiểu Tuệ đều là chuyện tốt, để cháu khỏi phải ở bên ngoài trôi dạt không nơi nương tựa.

Tăng Thiên Hoa tiếp tục khuyên bảo.

Với việc nhận tổ quy tông, Dương Tử Mi không có chút hứng thú nào nhưng bà nội thì khác. 

Dù ngày đó bà vì nguyên nhân gì mà rời khỏi thủ đô mà trốn ở một thôn núi nhỏ nhưng trong lòng bà chắc chắn muốn trở lại thủ đô, muốn cùng người nhà đoàn tụ, chỉ là có chuyện khó giải quyết nên mới không dám về mà thôi.

Dù cho thế nào, cô phải thay bà nội cởi bỏ khúc mắc này.

- Ông, để cháu về bàn bạc với bố mẹ đã ạ. Nếu họ đồng ý, cháu cũng muốn ở lại Quảng Nguyên học trung học. 

Dương Tử Mi nói.

Nghe cô nói vậy, Tăng Thiên Hoa nở nụ cười.

Lúc nãy cô vẫn còn từ chối ông, cuối cùng bây giờ đã chịu nhận ý tốt của ông rồi, khiến ông rất vui vẻ, cuối cùng mình đã có thể giúp đỡ em họ. 

- Nữu Nữu, cứ cho là bố mẹ cháu không muốn đến Quảng Nguyên thì ông hy vọng cháu có thể khuyên Tiểu Tuệ đến sống cùng chúng ta, bù lại cuộc sống khó khăn trước kia của nó.

Tăng Thiên Hoa khẩn thiết nói.

- Dạ! 

Dương Tử Mi gật đầu. Di động vang lên, là điện thoại ở nhà, cô nhanh chóng nghe máy.

- Nữu Nữu…

Âm thanh của bà nội mang theo mấy phần do dự. 

- Ông cậu của cháu có ở bên cạnh cháu không?

- Ở đây ạ! Bà nội, bà có muốn nói chuyện với ông không? Ông ấy rất nhớ bà.

Dương Tử Mi hỏi. 

- Được, để ông ấy nghe máy đi. Bà muốn trò chuyện với ông ấy mấy câu.

Âm thanh bà nội vẫn mang theo một sự kích động phức tạp.

Dương Tử Mi cầm điện thoại đưa cho Tăng Thiên Hoa. 

- Là bà nội cháu, bà đồng ý nói chuyện với ông rồi.

Thiên Hoa kích động nhận điện thoại. Âm thanh cũng khác xa lúc nãy, mang theo một chút run rẩy.

- Tiểu Tuệ, là anh... Thiên Hoa đây! 

Dương Tử Mi vểnh tai nghe lén.

Tai cô rất thính, cho dù âm thanh rất bé cô cũng có thể nghe thấy.

Ở bên kia đầu dây, bà nội trầm mặc một lát sau đó nghẹn ngào gọi. 

- Anh Thiên Hoa…

Nghe được cách xưng hô, trong đầu Dương Tử Mi tưởng tượng ra hình ảnh bà nội khi còn trẻ, mặc một chiếc váy trắng ngọt ngào gọi anh họ.

Nghe thấy Tăng Tuệ gọi, Tăng Thiên Hoa kích động đến nỗi rơi nước mắt. 

- Tiểu Tuệ, hơn 40 năm rồi… Sao em nỡ nhẫn tâm giận dỗi không liên hệ với anh họ lâu như vậy?

- Xin lỗi, anh Thiên Hoa… Em thật sự không biết nên đối mặt với mọi người như thế nào…

Tăng Tuệ bình tĩnh lại, ngữ khí có chút thương cảm nói. 

- Aiz, em thật là…

Tăng Thiên Hoa tức giận than một tiếng.

- Chuyện đã qua hơn 40 năm rồi. Chúng ta cũng không muốn nhắc lại, ai cũng không tính toán chuyện trước kia nữa. Từ sau khi em bỏ đi, chú hai ngày nào cũng lải nhải nhắc đến em, thím hai vì u buồn mà ngã bệnh đã lâu, ngày ngày hi vọng em trở về. 

Bên kia điện thoại lại im lặng, sau đó Tăng Tuệ cẩn thận hỏi.

- Bố mẹ em có còn sống không?

- Thím hai mất từ năm kia, chú hai vẫn còn sống. Năm ngoái anh có đến thăm ông, tình tình sức khỏe cũng không tốt lắm, nếu em còn không về sợ rằng không được thấy ông ấy nữa đâu. 

Tăng Thiên Hoa nói.