Edit+beta: Sakura

Sắp tới giữa trưa, Alice hơi đói bụng. Cô thuận tay cầm một cái sandwich lên, đang định nhét vào miệng thì bỗng nhiên nghĩ đến một ý kiến hay.

Bỏ sandwich thịt bò xuống rồi cầm lấy vị thịt heo, cắn một cái thật to, mùi vị đặc thù của thịt muối bay ra.

Mấy người đi qua thì ngửi thấy mùi thơm không khỏi dừng bước lại, ngạc nghiên nói, ” Vị gì thế? Thơm quá.”

“Hương vị cũng quá hấp dẫn! Tôi cũng đói!”

“Tôi thề, đã lớn như vậy mà chưa từng ngửi qua mùi thịt kì lạ như thế!”

Trong lòng mọi người ngứa ngáy, bọn họ trái nhìn một cái, nhìn bên phải một chút, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Alice đang đắc ý gặm sandwich.

Dường như Alice không hề biết, cứ ở trước mặt tất cả mọi người cắn thêm một miếng sandwich, đồng phát ra tiếng than thở, “Ăn ngon thật.”

Thịt muối càng ngày càng thơm, mọi người ngửi thấy cùng nhau nuốt nước bọt.

Rốt cục có người không nhịn được, bước đi lên trước hỏi thăm, “Cô ăn cái gì thế?”

” Sandwich thịt heo.” Alice vô tội nói rồi vụng trộm lộ ra nụ cười như ý.

“Bao nhiêu tiền?”

“20 đồng tệ một cái.”

“Đoạt tiền à?!” Sắc mặt người hỏi thay đổi, trong lòng oán thầm đang muốn rời đi.

Xoay người, phát hiện vô số người nhìn chằm chằm mình. Từng khuôn mặt xem kịch vui, giống như sắp sửa chế giễu anh ta không có tiền, ngay cả một cái bánh sandwich cũng không mua nổi.

20 đồng tệ thì thế nào? Hiếm khi được ăn một lần, ăn cũng được thôi!

Anh ta khẽ cắn môi, từ trong hàm răng gạt ra mấy chữ, “Cho tôi một cái.”

“Được.” Alice cười tủm tỉm đưa sandwich lên, đồng thời không khách khí nhận lấy 20 đồng tệ.

Một phần sandwich dám bán 20 đồng tệ, anh ta muốn xem nó ngon như thế nào!

Nghĩ như thế, anh ta cắn mạnh  một cái

Sau đó anh ta chấn kinh rồi.

Sau đó anh ta điên cuồng.

Sau đó anh ta cắm đầu ăn ngấu nghiến một cách say mê không thể ngẩng đầu lên nổi.

Đám người, “...”

Diễn trò? Hay thật ăn quá ngon?

Trong toàn bộ ánh mắt hoài nghi có thêm một dũng sĩ đứng ra. Chỉ thấy anh ta nhẹ hừ một tiếng, giọng nói không cao không thấp, “Tôi gọi Rose, đã từng du lịch khắp đế quốc, sẽ không dễ dàng bị lừa!”

Ánh mắt của anh ta như có như không nhìn về phía người đang ăn kia.

Đáng tiếc cái người trước mắt đang mải ăn không thèm đếm xỉa gì tới anh ta.

Rose lại hừ nhẹ. Anh ta đi đến trước mặt Alice, thờ ơ nói, “Trừ vị thịt heo còn có cái vị khác không?”

“Có vị thịt bò.” Alice cười trả lời.

“Được, mỗi loại một cái.” Rose hạ quyết tâm, muốn nói rõ chân tướng cho thế nhân biết.

Trả tiền, cầm sandwich lên rồi cắn xuống, con mắt tròn xoe lên.

Bánh mì trắng mềm dai, rau xà lách sướng miệng cùng với thịt bò non thơm hoàn mỹ dung hợp lại, anh ta còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể ăn ăn ăn!

Thế là, một người lại luân hãm.

Đám người, “???”

Các anh đã thương lượng trước với nhau rồi hay sao? Vì sao cắn sandwich xong thì đều là cùng một cái phản ứng?

Mặc kệ những người khác nghĩ như thế nào, Alice lại gặm tiếp sandwich, trên mặt thỏa mãn mỉm cười.

Không thể không nói, hình tượng ba người hạnh phúc ăn sandwich rất có lực trùng kích. Lại thêm mùi thơm thịt muối trong không khí càng lúc càng nồng nặc, đám người càng không kìm nén được.

Rốt cục, một người không thể nhịn được nữa, vọt tới trước mặt Alice, “Cho tôi một cái sandwich thịt heo.”

Cái này như là mở ra cái chốt, khá nhiều người như ong vỡ tổ tuôn đi qua, “Tôi cũng muốn!”

“Một phần vị thịt heo, một phần thịt bò, tôi đều muốn nếm thử hai loại.”

“Một cái sandwich thịt heo.”

“Không nên gấp, từ từ sẽ đến, mọi người theo trình tự xếp thành hàng.” Alice thong thả làm giao dịch, dẫn đầu duy trì trật tự.

“Ai dám giành giật với tôi?” Một tráng hán vượt qua đám người, hắn khinh thường nâng cằm lên, thần sắc kiêu căng, “Tôi đứng đầu tiên, không ai có ý kiến chứ?”

Người xếp hàng phía trước giận mà không dám nói gì, dồn dập cúi đầu xuống nhường cho gã.

“Soạt ——” đất bằng thổi lên một cơn gió lốc, cuốn gã phách lối kia lên trời. Rất nhanh, bóng ảnh kia hóa thành sao băng, biến mất ở chân trời.

Alice vẫn cười tủm tỉm, “Đã bảo mọi người xếp hàng cơ mà.”

Một số người rùng mình một cái, mỹ thực cũng không cần nhanh chóng chạy đi.

Một số người chần chờ đang do dự mua hay không mua.

Đúng lúc này, người đầu tiên đã ăn xong sandwich, không hề do dự móc ra 2 0 đồng tệ, “Làm ơn lại cho tôi thêm một cái, vị thịt heo!”

Giờ phút này, vấn đề đắt hay không đắt đã không nằm trong phạm vi lo lắng của anh ta. Trong đầu chỉ có một cái ý niệm đó chính là —— ăn ngon, còn muốn ăn tiếp.

Alice thu tiền, đưa sandwich lên.

Người đầu tiên ăn như gió cuốn, lại hạnh phúc bắt đầu ăn.

Cuối cùng, khát vọng mỹ thực chiến thắng sợ hãi, khách hàng tự phát tự giác xếp hàng.

Cũng có người thực sự sợ, lặng lẽ chạy đi.

Alice cũng mặc kệ những người rời đi, chỉ để ý mình buôn bán nhỏ, “Xin chào, anh cần gì không?”

“Một… một cái sandwich.” Lúc nói chuyện, khách hàng nói hơn run run.

“Loại nào khẩu vị?” Alice nhẫn nại tính tình truy vấn.

“Thịt heo.”

“Được.”

Dưới sự uy hiếp của võ lực thì hết thảy ngay ngắn trật tự.

Khi Rose ăn xong hai cái sandwich thì vẫn chưa thỏa mãn, lúc muốn mua lại thì Alice chỉ chỉ đội ngũ cuối cùng, “Xếp hàng đi.”

Rose trợn mắt hốc mồm.

Mãi lâu sau anh ta mới tìm được tiếng nói của mình, “Tôi không phải khách hàng thứ hai sao?”

“Muốn mua thêm thì phải xếp hàng.”

“Vừa rồi anh ta cũng không có xếp hàng!” Rose chỉ vào khách hàng đầu tiên.

“Đó là bởi vì lúc anh ta mua lần thứ hai thì không ai ở phía trước cả.”

Rose không lời nào để nói, đành phải ngoan ngoãn đứng ở phía sau cùng.

Hơn nữa chủ quán nói rất có đạo lý, không thể nào phản bác. Một phương diện khác... ánh mắt chủ quán có chút nguy hiểm, anh cũng không muốn bị gió lớn thổi đi.

Nghe nói muốn mua lại thì phải xếp hàng lại từ đầu, khách hàng đang chuẩn bị mua đồ thì vội vàng đổi giọng, “Tôi muốn một cái... Không, hai cái sandwich thịt heo.”

“Được.” Alice lấy tiền, đưa sandwich, tương đương bận rộn.

Bên cạnh, quán nhỏ bán sandwich tương tự thì ế chỏng ế chơ

Có vị chủ quán không phục, học theo, cũng muốn biểu diễn ăn truyền bá, hấp dẫn khách hàng. Nhưng thịt luộc ăn rất nhạt nhẽo nên anh ta không thể hiện ra vẻ say mê được.

Cắn hai cái, bất đắc dĩ từ bỏ. Trong lòng thật cảm thấy, khẩu vị của khách hàng quá kì quái! Cái sandwich chó má gì, lại kẹp rau quả lại kẹp thịt, còn không ngon bằng bánh mì trắng.

Hình như anh ta đã quên mình nhái hàng của người khác.

Alice cười bình tĩnh lại thong dong. Hết thảy đều trong dự liệu, khách hàng hoặc không chịu tuỳ tiện nếm thử, hoặc nếm qua sau đo mê mẩn, trở thành fan hâm mộ trung thực.

Không biết qua bao lâu, Alice lấy ra sandwich thịt heo cuối cùng, trịnh trọng tuyên bố, “Vị thịt heo đã bán sạch.”

Tiếng kêu rên liên tiếp.

Có khách hàng thất vọng rời đi đội ngũ, cũng có người nghĩ nghĩ, hỏi thăm, ” Sandwich thịt bò còn lại bao nhiêu

Alice nhìn lướt qua, “Mười bốn cái.”

Khách hàng bị mùi thơm hấp dẫn của thịt mà đến, mua phần lớn là vị thịt heo. Ngẫu nhiên có người không thiếu tiền mới thử hai loại. Cho nên, vị thịt bò còn lại rất nhiều.

Nghe nói còn thừa mười bốn cái, người hỏi lập tức nhẹ nhàng thở ra, “Vị thịt heo bán hết cũng không sao,  chủ quán nấu ngon thế thì vị thịt bò chắc cũng ngon!”

Nói xong, thành thành thật thật xếp hàng.

Không ngờ sau đó đến phiên Rose. Chỉ thấy anh ta vung tay lên, phóng khoáng nói, ” Tôi muốn lấy hết sandwich còn lại!”

Người hỏi, “...”

Anh yên tâm quá sớm.

**

Sau khi dọn quán thì Alice tiến vào hẻm nhỏ rồi thuấn di về quán trọ —— nếu như ngay trước mặt những người khác sử dụng thuấn di thì cô sợ đột nhiên xuất hiện, đột nhiên biến mất sẽ hù đến người khác.

Còn không có thi triển ma pháp, đột nhiên thần sắc khẽ động, nhìn về phía đầu ngõ.

Một gã cường tráng đang chắn đường cười gằn nhìn cô, ” Pháp sư hệ Phong? Giỏi, dám thổi bay ông mày!”

Nghe thấy lời này, Alice mới kịp nhớ ra gã này từng chen hàng nên bị cô dạy dỗ một chút.

Ngẩng đầu nhìn sắc trời, cô thấm thía khuyên bảo nói, ” Chớ cản đường. Nếu dây dưa thì sẽ đưa anh đi ngủ ở sơn mạch U Minh một đêm đấy.”

“Lúc trước không có phòng bị nên mới bị cô ám toán! Cô cho rằng có thể dùng lại thủ đoạn cũ?” Tráng hán khó thở, từng bước tới gần.mục tiêu

Ai ngờ đất bằng nổi lên một trận gió lốc, lực đạo mạnh hơn lần trước, tốc độ gió càng nhanh.

Tráng hán còn chưa kịp chống cự, lại bị thổi bay lên trời.

“Sự thật chứng minh, có thể  mà.” Alice lầm bầm một câu, thuấn di rời đi.

**

Bên trong Tiệm tạp hóa.

Wilson dùng cái cân nhỏ thận trọng ước lượng bột phấn, tiếp lấy bột màu trắng và bột màu xám dựa theo tỉ lệ nhất định rồi hỗn hợp lại.

Toàn bộ quá trình, hắn ngừng thở, thần sắc cực kì chuyên chú. Thẳng đến khi bột phấn đã trộn đều, không có phát sinh bất luận phản ứng không tốt nào thì mới thả lỏng người ra.

” Rốt cục thuốc trị thương bản cải tiến đã làm xong.” Wilson vui mừng nói.

Cho đến lúc này, anh ta mới cảm giác được đói.

Đồng thời con mắt chua xót, đầu óc như đánh nhau, thân thể đang kháng nghị, thúc giục anh ta nhanh nghỉ ngơi.

“Dùng não quá độ.” Wilson tự giễu cười một cái, tiện tay nắm lên sandwich, nhét hết vào trong miệng.

Đối với với anh mà nói, ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là thể nhét đầy cái bao tử.

Kết quả bánh mì mới vừa vào miệng thì anh ta quá kinh ngạc.

Đây là bánh mì gì? Làm sao lại mềm như vậy, thơm như vậy?

Rau xà lách lại giòn giòn?

Thịt bò như kỳ tích rất ngon miệng?

Bên trong xoát cái tương gì đó? Tại sao lại có vị ngọt?

...

Anh ta đều biết rõ nguyên liệu để làm ra Sandwich, Wilson nghiêm mặt, hoài nghi mình đang nằm mơ.

Sẽ không phải cắm đầu làm thí nghiệm, không cẩn thận té xỉu?

Anh ta còn chưa nghĩ xong thì cảm giác chua xót giống như thủy triều thối lui, đầu cũng không còn đau nữa. Cả người tràn đầy tinh lực dồi dào, sức sống.

Quả nhiên mình đang nằm mơ, Wilson nghĩ như thế.

**

Lãnh chúa phủ đệ.

Quản gia nhìn không chớp mắt, trầm giọng báo cáo, “... Trên trấn đột nhiên hưng khởi một loại tên là đồ ăn ‘Sandwich’.”

“Theo điều tra, trước hết làm ra loại thức ăn này chính là vị thiếu nữ tên là Alice.”

“Đồ ăn chỉ to bằng lòng bàn tay, giá bán  tới 20 đồng tệ nhưng lại rất đông khách. Vì mua được sandwich, khách hàng xếp hàng rất lâu.

“Những người đã ăn qua đều nói hương vị vô cùng mỹ diệu, khiến cho người khó mà quên.  Sau khi nếm qua sandwich có lẽ không thể ăn đồ khác được nữa.”

Nghe xong báo cáo, Nam tước —— Gretel. Ford lâm vào trầm tư, thật lâu không nói.

Thật lâu, ông chậm chạp mở miệng, “Alice? Cùng tên với vị pháp sư Quang Minh mà ta gặp ở sơn mạch U Minh.”

Quản gia cung kính nói, ” Thưa ngài Lãnh Chúa, là cùng một người.”

“Hóa ra là cô ấy.” Trong mắt Gretel. Ford hiện lên vẻ khác lạ.

Quản gia tiếp tục giới thiệu, “Quý cô Alice không chỉ trù nghệ tinh xảo, tu vi ma pháp cũng khá cao sâu. Cô  ấy chữa khỏi tay cho một học sinh học viện Hoàng Gia, cũng làm cho mạo hiểm giả bị trọng thương, không ngừng chảy máu khôi phục khỏe mạnh.”

“Trước mắt thông qua sảnh lớn thành trấn mướn một tòa lầu các, hình như dự định mở tiệm làm ăn.”

“Nghe nói người rất được.” Gretel. Ford rủ xuống tầm mắt, thấp giọng tự nói, “Nếu như là pháp sư Quang Minh, Cứu Tử Phù Thương, trên thân sẽ có loại lực lượng tương tác với thiên nhiên.”

Quản gia như là thạch điêu bình thường đứng ở bên cạnh, lẳng lặng chờ ngài Lãnh Chúa phân phó.

Không biết qua bao lâu, Gretel. Ford rốt cục quyết định, “Ta tuyên bố, Alice trở thành Lĩnh Chủ người dự bị. Ryan, sáng mai ông hãy tự mình đi một chuyến, gặp cô ấy một lần.”

“Vâng.” Quản gia lĩnh mệnh.