Edit: Nayuki

Beta: Sakura

Ở cửa ra vào của xưởng Rehmann, William kéo một nhà mạo hiểm tới nói, “trang bị [Thương dài hệ sét] [cao cấp]mới tinh chưa được sử dụng đây, chỉ 8 đồng vàng thôi!”

Nhà mạo hiểm kia có chút động lòng, nhưng không tránh khỏi nghi ngờ, “trang bị [Thương dài hệ sét] [cao cấp]giá thị trường là 10 đồng vàng mà?”

Thói đời khốn khổ, giá cả thương phẩm rất cao, đau xót mớ tiền trong túi. Nhưng giá cả quá rẻ lại lo lắng sợ gặp vấn đề.

“Thấy giá thấp, tiện tay bán thôi.” William lơ đễnh bảo, “Nói thật cho người anh em biết, tôi rút thăm trúng thưởng ở tiệm vũ khí Alice, giải nhì nên được một kiện trang bị [cao cấp], chính là thứ trong tay này.”

“Cũng bởi dùng không vừa tay nên đành đem đi bán.”

“Nói chung không quan trọng, tôi tìm người khác bán là được. Có điều đồ tốt thế này, bán là xong, sau này đừng trách tôi không nói trước.”

Nhà mạo hiểm kia tâm tình thay đổi lên xuống, trong lòng cực kỳ phân vân.

Đợi một lúc, không nhận được câu trả lời, Willam quay người định đi tiện thể nói thêm một câu, “Không sao cả, tôi kiếm người khác.”

Nhà mạo hiểm kia vội vàng níu lại, “8 đồng vàng đúng không? Được, tôi mua.”

William huýt sáo, khóe miệng hơi nhếch.

Trước đó, anh ta đã mua dao găm [cao cấp]ở tiệm vũ khí Alice, còn có thêm một phiếu rút thăm trúng thưởng.

Vốn chẳng coi trọng tờ phiếu, ai mà ngờ lại trúng thưởng, lại còn trúng giải nhì, được một kiện trang bị [cao cấp]!

William vui muốn điên, cứ nghĩ sẽ lấy được một bộ áo giáp để mặc. Đáng tiếc lại nhận được thương dài.

Anh ta dùng dao găm đã quen, không muốn đổi qua thương dài, bởi vậy quyết định đem đi bán.

Nói thì nhẹ nhàng, nhưng muốn bán cũng không dễ tí nào.

Trước đó anh ta đã mời mọc 5 người. Có người thì lo lắng trang bị [cao cấp]có vấn đề, có người lại lo mua xong có chuyện tìm không được người bán, cũng có người không phù hợp, nên tất cả bỏ đi hết.

William không biểu lộ gì, có điều cũng đã bực bội. Cho dù trang bị tốt đến mấy không sử dùng tới cũng vô dụng.

May mà gặp được nhà mạo hiểm thiếu kiên nhẫn, đồng ý mua.

8 đồng vàng nha!

William bùi ngùi mãi, dao găm của anh ta cũng là dùng 8 đồng vàng mua được. Sau khi nhận được tiền hàng, coi như mua được một món trang bị [cao cấp]mà không tốn một đồng nào.

Chuyện tốt như vậy, sau này chắc cũng không có nữa.

“Mua đồ ở tiệm vũ khí Alice, không những không mất tiền mà còn kiếm được một món hời nữa đó!”

“8 đồng vàng mua một món trang bị [cao cấp], lại còn được thêm món trang bị [hi hữu].”

“Trang bị [cao cấp], mua một tặng một, cơ hội hiếm có, đừng bỏ lỡ!”

Trong một đêm, đủ các lời đồn kỳ quái đã lan tràn khắp thị trấn.

“A.” Một tên thanh niên cười nhạo, “Nghĩ rằng giảm giá sẽ thu hút khách hàng sao? Quá ngây thơ!”

Dứt lời, một người đang vội vội vàng vàng đi qua hắn. Nhìn phương hướng thì đúng là tiệm vũ khí Alice.

Sắc mặt thanh niên nọ hết xanh lại trắng, cảm giác không còn mặt mũi. Gằn giọng bảo, “Cho dù có một hai người bị dụ, thì phần lớn mắt vẫn sáng như sao! Tất cả mọi người đều rất thông minh, không ai bị lừa đâu!”

Tiếng bước chân lộn xộn vang lên.

Một đám người từ xa tới, rảo bước đến tiệm vụ khí. Liếc qua cũng thấy hơn mười người.

Thanh niên nọ, “…”

Hắn ta im lặng, không bao giờ muốn mở miệng nữa.

Tại tiệm vũ khí Alice.

Abigail đang mời khách hàng, đột nhiên một đám người xông vào.

“Làm cách nào để có trang bị [hi hữu]? Dùng tiền mua được hả?

“Nghe nói trong tiệm có hoạt động mua một tặng một trang bị [cao cấp]đúng không?”

“Được nhận trang bị không mất tiền mà còn được cho thêm đồng vàng à?”

Một người lại thêm một người, hỏi đến người ta u mê luôn.

Abigail chợt tỉnh, đang định trả lời thì có ba người khách cùng đi vào trong tiệm.

“Kiếm của tôi bị chặt gãy, ở đây sửa được không?”

“Xin chào, tiệm có nhận đặt hàng trang bị theo yêu cầu không?”

“Tôi là kiếm sĩ có thêm thuộc tính Thủy, mua trang bị [cao cấp]có đặc tính gì thì hợp?”

Hết câu này đến câu khác đổ xô như thủy triều làm cho anh ta chìm ngập trong đó.

Trong cửa hàng có hai nhân viên. Nghĩ đến vấn đề này, Abigail muốn ngừng thở, đoán rằng sắp tới mình sẽ rất bận.

Đến giờ đóng cửa tiệm vũ khí buổi tối.

Hai nhân viên bán hàng nằm sấp trên mặt quầy, sắp thành phế nhân.

“Cửa hàng mới mở, chưa chuẩn bị kỹ, không định mở rút thăm trúng thưởng sớm như vậy.” Alice thở dài.

Abigail định nói gì đó, nhưng một chữ cũng không thốt ra được. Anh ta cảm nhận việc hoạt động phải diễn ra sớm có liên quan đến mình.

Ho một cái, cậu ta đành chuyển chủ đề, “Giải đặc biệt để trang bị [hi hữu]thật sự ổn chứ ạ? Vất vả kiếm tiền còn không bằng trúng được cái trang bị [hi hữu]nữa.”

“Nếu như buôn bán tốt, lợi nhuận có thể bù lại được.” Alice thản nhiên nói.

Dựa theo kế hoạch lúc đầu, hoạt động đấu giá sẽ diễn ra khi tiệm đã kinh doanh ổn định. Chỉ là kế hoạch không theo kịp biến hóa, cửa hàng vắng teo, căn bản chẳng buôn bán được gì.

Lòng nhân công ko ổn định, dường như bất cứ lúc nào cũng có khả năng bỏ trốn.

Nếu như cứ mặc kệ, không kịp đợi kinh doanh ổn định thì cửa hàng đã phải dẹp luôn rồi. Cho nên Alice mới quyết định thật nhanh, quyết tâm mở hoạt động rút thăm trúng thưởng sớm.

Sự thật đã chứng minh, hoạt động này rất hiệu quả. Mới một ngày, lượt khách ghé cửa hàng đã tăng lên đáng kể, khách xin cố vấn không ngớt, còn bỏ tiền mua trang bị.

“Buôn bán tốt hơn, nhân công sợ là không đủ.” Abigail nhắc nhở.

“Tôi sẽ xem xét tuyển thêm, cố gắng chịu hai ngày này.” Alice dặn dò.

Trong lúc nói chuyện, cô nghĩ, Rehmann mở xưởng mới ở đâu, ở đó chắc chắn có người bị hại. Chỉ cần xem bản đồ phát triển của nó, thông báo tuyển dụng rất dễ.

Mấy ngày sau, Alice chạy khắp đế quốc, ra sức đào bới nhân tài.

Tiệm vũ khí thì vẫn người đến người đi, lượt khách tăng nhanh chóng. Người mua đồ trong tiệm, không ai mà không cầm chắc phiếu rút thăm trúng trửng, chờ mong tới lần quay sau.

Một chiều nọ, ở nơi ra vào phía ngoài cửa hàng, có một tiểu đội đang tranh luận.

Một người ra sức khuyên bảo, “Johnan, nghe tôi đi, muốn mua vũ khí phải đến xưởng Rehmann chứ. Tiền nào của nấy, được bảo đảm, dùng sẽ yên tâm hơn.”

Johnnan lắc đầu như trống bỏi, “ Không không không, hiện tại không thể nghe lời cậu được. Mua đồ ở đây, có thể có phiếu rút thăm trúng thưởng. Lỡ mà trúng giải lớn thì sao?”

Không chừng chỉ cần mua một cái trang bị [cao cấp], lại trúng được một cái trang bị [hi hữu]cũng nên.

“Chỉ là diễn lừa người thôi, vậy mà cậu cũng tin hả?” Joseph liếc mắt sắc lẻm.

“Trước tìm người giả thành khách hàng vào mua đồ. Sau đó tổ chức rút thăm trúng thưởng, làm cho người mình trúng. Cứ như vậy chủ quán chỉ phải trả phí tổn rất nhỏ cũng đạt được hiệu quả quảng cáo rất lớn.”

“Chẳng lẽ cậu cho rằng khách hàng bình thường có thể rút trúng hay sao? Đừng nhắc tới giải đặc biệt là trang bị [hi hữu], giải nhì là trang bị [cao cấp]cũng chưa chắc rút được chứ đùa à!”

“Mang theo tiền tiết kiệm bao nhiêu năm, cậu tỉnh táo một chút đi.”

“Cậu muốn đến xưởng Rehmann thì cậu đến, dù sao mình cũng sẽ đến tiệm vũ khí Alice.” Johnnan quyết tâm.

Joseph thuyết phục không được, cảm giác lòng tốt không được để tâm nên rất mệt mỏi. Băn khoăn một lúc, cũng chẳng làm được gì, đành theo bạn mình vào tiệm vũ khí.

“Chào hai ngài, có gì cần hỗ trợ ạ?” Abigail chủ động chào hỏi.

“Tôi…” Johnan vừa định nói chuyện thì cửa bị người đạp “Uỳnh” một cái.

Một thằng cha cơ bắp vẻ hung ác gào lên, “Chủ tiệm vũ khí đâu? Ra đây cho tôi!”

Thái độ hung dữ, nhìn như có vẻ muốn tới đập phá.

Abigail hơi mỉm cười. Cậu ta xin lỗi. “Xin lỗi, có tình huống đột xuất, tôi qua xem thế nào đã.”

“Cậu đi đi.” Johnan vừa nói vừa nhìn quanh hiếu kỳ.

Joseph bĩu môi, ấn tượng về cửa hàng càng kém hơn – khai trương chưa được bao lâu đã có người đến tìm đến cửa? Vậy còn đồ gì có thể mua chứ? Tặng không trang bị [hi hữu], còn không bị lo là đồ thứ phẩm hay sao!

Abigail thong dong đi đến trước mặt thằng cha cơ bắp, nhẹ nhàng nói, “Cô chủ không ở đây, có chuyện gì nói với tôi cũng được.”

“Chất lượng vũ khí của tiệm quá kém!” Thằng cha cơ bắp kia lớn tiếng nói, làm cho tất cả khách hàng ở trong tiệm đều bị thu hút sự chú ý về đây.

“Mấy năm trước ta có mua cây dao găm [cao cấp]ở tiệm Rehmann, dùng đến giờ vẫn tốt. Gần đây thấy lưỡi dao bị cong nên tính đổi cái mới.”

“Nghe nói tiệm vũ khí Alice mua trang bị được nhận phiếu rút thăm trúng thưởng, mong có cơ hội nhận được trang bị [hi hữu], nên ta không có mua ở xưởng mà đến đây mua.

“Không ngờ thật sự không ngờ tới!” Vẻ mặt thằng cha cơ bắp kia vô cùng khổ sở, “Cái dao găm mới này của tiệm còn không bằng cái dao cũ kia a!”

“Chỉ là để kiểm tra chất lượng vũ khí mới, nên mới đem hai con dao chém vào nhau, ai nhờ nháy mắt, con dao mới mua bị cắt thành hai đoạn.”

Đám người vây xem xung quanh nhỏ to xì xào.

Mí mắt Abigail giần giật, giọng nói lại vẫn bình tĩnh như trước, “Làm sao chứng minh được dao mới mua đó là từ tiệm chúng ta? Có phiếu rút thăm trúng thưởng không?”

“Có!” thằng cha cơ bắp kia móc một tờ giấy và hai mảnh con dao từ trong túi ra.

Abigail cầm tờ giấy, thấy bên trên có dấu của ma pháp cô chủ đã để lại.

Nhìn đến hai mảnh dao găm, cũng thấy kiểu dáng rất quen thuộc, đúng là từ tay của người chế tạo của tiệm.

Vậy thì quá kỳ lạ. Mỗi một món đồ trước khi đem ra bán đều đã được kiểm tra cẩn thận, làm sao có thể bị chém gãy như bánh quế được chứ?

Abigail cau mày trầm tư, nghĩ một lúc, cậu ta hỏi, “Cái dao găm bị cong đâu rồi?”

“Nó đây.” thằng cha cơ bắp rút từ bên hông ra.

Abigail không nói gì, âm thầm dùng “giám định thuật”.

[trạng thái vật phẩm]

Tên: Dao găm hợp kim

Đặc tính: sắc bén.

Chỉ có một đặc tính, là trang bị [cao cấp], sao có thể chém gãy dao găm ngang cấp được chứ.

Nghĩ một chút, anh đi tới khay chưa đồ cầm một con dao khắm khác có phẩm chất [cao cấp], đặc tính [cứng cỏi].

Sau khi được thằng cha cơ bắp đồng ý, Abigail cầm hai con dao chém vào nhau.

“Đinh.” Một tiếng gãy giòn vang lên, con dao găm mới đã bị chia làm hai nửa. Còn con dao bị cong kia không hề sứt mẻ tí nào vẫn nằm yên trên bàn tay của cậu.

“Nhìn đi!” thằng cha cơ bắp gào lên, “Chất lượng đúng là quá tồi.”

Tiếng xì xào xung quanh vang lên không ngớt.

Trán Abigail toát mồ hôi lạnh. Anh ta mắm môi mắm lợi, không nói một lời, nhìn chằm chằm con dao cong kia, vừa rồi cũng đã kiểm tra qua, dao găm trên khay chứa được chế tạo rất tốt, không hề có khiếm khuyết gì cả.

Nếu không phải vật phẩm để bán có vấn đề, thì chắc chắn cái con dao nọ có gì đó bất thường.

Thế nhưng rốt cục vấn đề nằm ở đâu? Phải làm sao bây giờ?

Thời gian vẫn trôi qua, Abigail lật tới lật lui con dao kia mà vẫn không tìm thấy sự bất thường ở đâu.

Thỉnh thoảng lại có khách hàng lắc đầu rời đi, đối với tiệm vũ khí Alice thất vọng vô cùng.

Cả lòng bàn tay lẫn mu bàn tay Abigail đều là mồ hôi, như bị đẩy vào cảnh tuyệt vọng.