Edit: Nayuki

Beta: Sakura

“Nếu chịu hợp tác, sau khi cửa hàng đóng cửa sẽ tặng cho một phần ăn sáng.” Thỏa thuận không được thì cô chuyển qua dụ dỗ.

“…Cô làm hay sao?” Noah hỏi.

“Ừ.”

“Đồng ý.”

Vừa dứt lời, không khí trong sảnh trở nên dễ chịu hơn nhiều, khách hàng dường như thở phào nhẹ nhõm.

“Chị chủ, sandwich bán rất nhanh, đã bán hết sạch rồi. Lại lấy 100… không, 150 cái.” Hunter đi vào cửa hàng, kích động báo tin vui.

Vì anh ta tới muộn, Noah đã che dấu hơi thở, nên cũng không hề chú ý trong sảnh có một bóng người quen thuộc.

Alice hơi ngừng chút, người nào đó sáng nay mới xuất hiện ở thị trấn nhỏ Clayton, trừ khi…

Cô giả vờ không để ý, hỏi thăm, “Ở học viện Hoàng Gia, có phải đã gặp được một pháp sư lợi hại?”

“Có, buổi sáng có mấy học viên vì đến muộn nên dùng pháp thuật hệ Phong chạy.” Hunter trả lời.

“Thế còn pháp sư hệ Không gian đâu? Dịch chuyển nhanh hơn chứ?” Alice hướng vào vấn đề.

“Dùng dịch chuyển vào thẳng phòng học á, chưa gặp ai.” Hunter trả lời.

Không lẽ đoán sai rồi?

Alice vừa nghĩ, chợt nghe Hunter bảo, “Học viên hệ Không gian thì không thấy, nhưng giáo sư thì có thấy.”

“Có cái gì mà giáo sư Noah, đang nếm thử sandwich trước mặt thì một giây sau đã biến mất.”

“Nghe nói là một người cực kỳ lợi hại, pháp sư Không gian trên Lv 90, còn nghe nói là giáo sư vinh dự trẻ tuổi nhất, thuộc về vương tộc, còn tinh thông cả thuật luyện kim, chế dược. Nghe người ta giới thiệu, suýt tí nữa thì tôi tưởng họ đang kể chuyện truyền kỳ để dỗ trẻ em trước khi ngủ cơ.”

Hunter đang vui vẻ, nửa đùa nửa thật giỡn. Tất nhiên anh ta không tin truyền thuyết có thật.

Trong lòng Alice đã hiểu rõ, lời đồn quả thực rất hay phóng đại, thực ra mô tả không đúng cho lắm.

Căn bản Noah không phải là pháp sư Không gian gì cả, mà là pháp sư toàn hệ trên Lv 90 rồi. Anh không chỉ nắm rõ ma pháp, mà còn là kiếm sĩ cấp cao, thích khách cấp cao nữa.

Gì mà tinh thông luyện kim thuật, chế dược, mấy cái này nói còn quá là khiêm tốn. Luyện kim thuật sư Lv 97, Dược tề sư Lv 92, tuyệt đối thuộc về số người hiếm hoi cao tầng.

“Dường như rất thú vị, rảnh rang chạy qua học viện Hoàng Gia xem thử mới được.” Alice nắm được tình báo, nhẹ nhàng nói một câu qua loa.

Hunter nhiệt tình mời mọc, “Nếu quý cô Alice đã muốn đi, có thể đi cùng chúng tôi.”

“Tôi sẽ suy nghĩ.” Alice cười cười bảo.

**

Chưa tới 7 giờ, số lượng khách trong cửa hàng đã gần như không còn.

Đầu sỏ gây nên sự vụ thì bình tĩnh ngồi uống Cocacola, thuận tiện đợi tiêu cơm.

Alice đành bảo nhân viên, “Trời cũng tối rồi, mấy đứa về trước đi.”

Catherine liếc nhìn vị khách duy nhất còn lại trong sánh, hơi lo lắng.

Nghĩ một chút, cô bé bắn cắn răng, “Chị chủ, hay là em ở lại cùng một lúc nhé?”

Alice ngạc nhiên nhìn cô bé, cười cười, “Không cần đâu, em về đi.”

Nói xong, sờ đầu cô bé trấn an, “Chị không sao mà.”

Lúc này Catherine mới lưu luyến rời đi.

Đến lúc tiệm chỉ còn đúng hai người, Alice thu lại vẻ mặt vui cười, “Anh cố tình tới phá quán hả?”

“Không phải.” Noah phủ nhận.

Làm sao mà không biết xấu hổ phủ nhận vậy hả?

Alice lạnh lùng hỏi, “Một pháp sư cao cấp ngồi trong tiệm, toàn thân bốc lên vẻ lạnh lẽo, còn khách nào dám vào ngồi ăn nữa hả?”

Cho dù đồ ăn có cho không, người bình thường nào muốn ngồi cùng lồng với mãnh thú mà ăn chứ.

Noah đề nghị, “Sau này khi nào ta ăn cơm sẽ bao hết tiệm?”

Nếu như cả tiệm chỉ có mình anh thì tất cả đều nhẹ nhõm rồi.

Alice, “…”

“Không thích.” Cô lạnh nhạt từ chối.

“Có tiền cũng không muốn kiếm sao?”

“Muốn kiếm tiền nhanh thì tôi đi dãy núi U Minh bắt ma thú cao cấp rồi.”

Hai người trừng mắt nhìn nhau, phóng thích ma lực, không ai nhường ai.

Nhìn nhau một lúc, Noah nhắc nhở cô, “Cô nói phối hợp xong sẽ đưa cho ta một phần ăn sáng.”

Cô đang chờ người ta động thủ trước, vậy mà người ta chỉ đòi ăn khuya…

Cô xụi lơ đỡ trán, “Đợi đó, tôi đi làm vậy.”

Lấy trong tủ lạnh đơn giản ra một miếng thịt heo, cô định làm thịt kho tàu.

Noah thấy vậy bảo, “Ở bên ngoài tủ lạnh vẽ một cái ma pháp trận, nó sẽ tự động làm lạnh.”

“Tôi biết, tôi cũng vẽ được ma pháp trận, nhưng mà tạm thời không có tài liệu để làm.” Đang nói tự nhiên Alice nhớ ra quay ngoắt lại hỏi, “Chẳng lẽ anh có?”

“Đúng là có rất nhiều.”

“Thế đá không gian thì sao?”

“Cũng có.”

“Nhánh cây Long Văn thì sao?

“Tạm thời không có trong tay. Có điều cần thì cũng có cách để lấy.”

Alice im lặng thật lâu.

Đá không gian là tài liệu chính để chế tạo trang bị không gian. Có đá không gian rồi thì cô có thể tự làm cho mình một cái nhẫn không gian chứa đồ.

Còn nhánh cây Long Văn, thì tên như ý nghĩa, trên nhánh cây ấy có vẽ Long Văn, nó là loại chất liệu rất đặc biệt, trời sinh đã có khả năng hấp thụ tất cả thuộc tính ma lực. Nếu dùng nó làm pháp trượng thì không chỉ tốc độ thi pháp cực nhanh, mà còn có thể tiết kiệm được ma lực nữa.

Nếu gặp phải cường địch (như Noah chẳng hạn), có pháp trượng trong tay thì đối phó nhẹ nhàng hơn nhiều.

“Có bán không?” Alice ôm hi vọng hỏi.

“Nếu đồ ăn ngon thì có thể xem xét.” Noah trả lời.

Thằng cha này, ba câu không rời khỏi chữ “Ăn” tí nào. Alice thở dài xoay người.

Thịt kho tàu dùng loại thịt ba chỉ xen kẽ lớp nạc lớp mỡ với nhau, khi chọn thịt cô đã đặc biệt lựa.

Rửa sạch, cắt khối, cho vào nồi, động tác cực kỳ trôi chảy.

Noah ngồi chờ đến chán ngán, một lúc sau mùi hương kỳ lạ bay tới.

Anh cực kỳ mong chờ.

Sau đấy, Alice mang một chén đầy để trước mặt chàng, “Đây là thịt kho tàu, mời dùng.”

Miếng thịt có lớp da mỏng mềm mại, màu hồng sáng, nhìn cực kỳ hấp dẫn.

Noah cầm dao nũa, lấy một miếng cho vào miệng. Nước thịt đậm đà tứa ra, vừa giòn mềm lại không nát, hương thơm dịu mà không hề ngán.

Hai mắt anh sáng rực, đề nghị ngay, “Nấu cơm cho ta mỗi ngày đi, tất cả có trong kho tùy cô chọn.”

“Nếu tôi muốn đá không gian, nhánh cây Long văn, anh cũng đồng ý?” Alice hiếu kỳ.

“Có thể.” Noah trả lời dứt khoát.

“Vậy thì tất cả đều lấy!” Alice không hề muốn hiểu cái gì gọi là khách khí, thậm chí còn nghe ngóng thêm, “Còn có thứ gì tốt không?”

Noah bất ngờ nắm lấy tay cô. Một giây sau, cả hai và bát thịt kho tàu cùng nhau biến mất.

**

Alice mở mắt ra đã thấy mình xuất hiện trong phòng thí nghiệm.

“Đây là chỗ làm việc của ta, tài liệu đều để trong tủ, thích cái gì lấy cái đó.”Noah đưa chìa khóa ra, bê bát thịt kho tàu ngồi ngay ngắn trên ghế.

Trong lòng Alice tự nhủ, cái người này không sợ cô sẽ nổi máu tham cầm đồ chạy mất sao?

Mở ngăn tủ thứ nhất ra, rốt cục cô đã biết người ta dựa vào cái gì – nguyên một đám hình người trong tủ, một đám khôi lỗi luyện kim được xếp ngay ngắn.

Dùng kỹ năng giám định, một bảng hiện lên trước mắt cô.

[Trạng thái vật phẩm]

Số thứ tự: 101 (Lá chắn – còn gọi là tanker)

Giá trị bọc thép (đồng dạng với HP loài người): 6333/6333

Giá trị năng lượng (đồng dạng với MP loài người): 3876/4500

Kỹ năng: kháng ma pháp siêu mạnh, phòng ngự siêu mạnh.

[Trạng thái vật phẩm]

Số thứ tự: 102 (Pháp sư)

Giá trị bọc thép: 3145/3145

Giá trị năng lượng: 4914/5500

Kỹ năng: ma pháp hệ Hỏa, ma pháp hệ Phong.

[Trạng thái vật phẩm]

Số thứ tự: 103 (Kiếm sĩ)

Giá trị bọc thép: 5500/5500

Giá trị năng lượng: 4050/4222

Kỹ năng: truy tìm, che dấu hơi thở, kiếm thuật siêu cao.

Người này giấu trong tủ cả một quân đoàn hình nhân, dĩ nhiên không hề lo lắng xung đột xảy ra rồi!

Luyện kim thuật sư Lv 97, lại đặc biệt có tiền, quả là tai họa. Alice nhắm mắt làm ngơ, đóng cửa lại, mở ngăn tủ thứ hai cao bằng nửa người.

Tủ vừa mở, ánh sáng chói mắt lấp lánh.

Alice tập trung nhìn vào thấy nào là đá không gian, nào là thủy tinh kỳ dị, Hải Dương Chi Tâm (trái tim của biển), đủ các thể loại khoáng thạch nhồi nhét trong ngăn tủ muốn tràn cả ra.

Đá không gian trước đó đã đề cập tới, là loại dùng để làm nguyên liệu chính chế trang bị không gian, một cục là đủ làm một cái.

Cần phải biết rằng, trang bị không gian cực kỳ quý hiếm. Rất nhiều người dùng số tiền lớn mong mua được, nhưng lại không thể mua tới. Mà trong ngăn tủ này, Alice nhìn lướt qua một vòng cũng thấy sơ sơ phải mười cục đá không gian.

Thủy tinh kỳ dị thì chứa lượng ma lực cực kỳ tinh khiết.

Khi ma lực đã dùng hết, pháp sư chỉ có thể uống thuốc khôi phục ma lực, khôi phục mp. Ngoài ra còn có thể hút ma lực từ trong thủy tinh ra ra dùng.

Trong tủ có cả trăm viên thủy tinh kỳ dị, phẩm chất thì không tầm thường tí nào. Nói cách khác, trong tủ của Noah có rất nhiều thứ hồi ma lực còn cao cấp hơn cả thuốc ma lực nữa.

Hải Dương Chi Tâm lại là một loại bảo thạch màu xanh biển, đeo vào có thể tăng cường sức mạnh của pháp thuật.

Bởi vậy đám pháp sư thường nói, “Có Hải Dương Chi Tâm, đánh chết người hơn cấp không phải là chuyện trong mơ.”

Alice trầm mặc, oán giận hỏi, “Có phải trong nhà anh có mỏ không hả?”

Noah chăm chú ăn thịt kho tàu, nghe vậy cũng gật đầu, “Đúng rồi, dưới danh nghĩa của tôi có vài cái mỏ khoáng thạch ma pháp.”

Alice. “…”

Được, anh thắng.

Cái tủ thứ ba, có hoa Hỏa Diễm, có cây Phong Gian, có băng động Tuyết Liên đủ loại thảo dược.

Còn ngăn tủ thứ tư thì có Tinh sa, có bút lông thỏ, có các loại máu huyết ma thú chuyên dùng cho vẽ pháp trận.

Sau khi nhìn thấy Alice cũng chết lặng.

Ngẫm lại các loại vật phẩm trong mấy ngăn tủ, cô hơi hơi nghĩ một chút rồi báo vài vật phẩm cần thiết. Sau đó nhìn về phía Noah chờ báo giá.

“Cô muốn chế trang bị không gian, pháp trượng Long Văn, quyển trục ma pháp?” Nghe danh sách tài liệu, rất nhanh Noah đã đoán được ý định của cô.

“Đúng vậy.” Alice thừa nhận.

Sau khi ăn xong miếng thịt cuối cùng, trong lòng Noah tự nhiên thấy nuối tiếc. Chàng dùng khăn lụa lau miệng, nói chậm rãi, “Đồ có thể cho cô, phòng thí nghiệm cũng có thể cho mượn. Điều kiện là mỗi ngày làm cho ta ba bữa cơm trong vòng ba năm.”

“Một năm.” Alice mặc cả.

“Một năm quá ngắn.” Noah bất mãn.

“Tối đa một năm, dù sao bà đây cũng có thể tự mình góp nhặt.” Alice đáp một cách vô vị.

Chỉ cần phóng tinh thần lực tra hết một khu vực, một tấc cũng không bỏ, tìm lần lượt từng nơi hang cùng ngõ hẻm của Đế Quốc, chắc chắn có thể tìm được những tài liệu cần thiết. Có điều cô ngại phiền, lười phải chạy đông tây nam bắc nên mới không làm.

Mặt khác, cửa hàng khai trương, người được lãnh chúa đề cử đã bắt đầu. Thời điểm này cô không tiện lang bạt bên ngoài nên mới muốn giao dịch với Noah.

Nếu ký kết hợp đồng bán mình ba năm, chẳng bằng cô tự đi tìm cho xong.

Thấy Alice không chịu, Noah không làm được gì khác buồn bực bảo, “Đồng ý.”

Đã được nếm qua vị béo mà không ngán, mềm ngon thơm ngọt của thịt kho tàu, vốn dĩ điểm tâm miễn cưỡng có thể ăn, bây giờ cũng trở thành thứ không thể nuốt được.