-“Trong Nội Viện còn có mấy chuyện này sao? Các vị cũng không có cấm?”-Nhược Lâm lên tiếng hỏi, dù nàng là đạo sư ngoại viện nhưng nàng vẫn không biết gì về nội viện cả.

-“Ha hả, tại sao phải cấm? Loại cạnh tranh này, chính là thứ nội viện chúng ta cần có, muốn không bị người khi dễ, như vậy liền chỉ có thể đề cao thực lực của bản thân mình, nếu không, tất cả đều không phải bàn nữa. Cường giả vi tôn, vĩnh viễn đều là chủ đạo tại thế giới này. Chúng ta cũng không muốn để cho nội viện chỉ trở thành một cái tháp ngà voi vô tư vô lự, bởi vì với hoàn cảnh như vậy, không thể xuất ra cường giả chân chính.”-Tô trưởng lão thản nhiên nói-“Cho nên, cho các ngươi ở cùng một chỗ, kỳ thật là muốn các ngươi hình thành một đoàn đội, lúc ở trong cuộc săn, các ngươi chắc là đã biết được một cái đoàn đội có khả năng sản sinh ra lực chiến đấu mạnh mẽ như thế nào? Mà từ hôm nay trở đi, ta hy vọng sáu người các ngươi, đều là cùng chung đối diện với mọi khó khăn, hơn nữa phải là một cái đoàn đội không đổi không rời, nếu các ngươi có thể làm được đều này, cuộc sống của các ngươi trong nội viện cũng sẽ thoải mái rất nhiều. Lực lượng của một người, bất luận như thế nào so ra cũng vẫn kém với một đoàn đội?”

-“Trưởng lão nói sai rồi, thực lực bọn ta hợp sức sao bằng cá nhân hắn. Chỉ kéo chân hắn mà thôi.”-Tình Thiên lên tiếng nói, cảm giác này thật sự khiến nàng không vui.

-“Trưởng lão, nếu xong việc liền có thể về được rồi.”-Vô Tà lên tiếng nói.

-“Ừm.”-Tô trưởng lão gật nhẹ đầu, thân ảnh lóe lên rồi biến mất. Thực lực Vô Tà quá mạnh mẽ so với cùng lứa, đủ để đánh nát mọi cố gắng của người khác, nên việc suy sụp khi ở chung nhóm với hắn là chuyện dễ hiểu lão cũng không nói gì được, chuyện này phải để chính Vô Tà giải quyết.

-“Tình Thiên, tỷ nói đúng, tỷ rất kéo chân ta trong đoàn đội.”-Vô Tà thẳng thắn nghiêm túc nói.

-“Hạ Lãng!”-Ninh Mộng không ngờ Vô Tà nói thế nên lập tức lên tiếng.

-“Không chỉ nàng, mà mọi người cũng thế, tất cả đều kéo chân ta lại.”-Vô Tà nhìn lướt qua một lượt.

-“Hạ Lãng, anh cũng đâu cần nói như vậy.”-Nhược Lâm nhìn phản ứng của các cô gái mà nhẹ giọng nói với Vô Tà.

-“Cần chứ.”-Vô Tà phản bác lời Nhược Lâm ngay lập tức-“Sự thật thường mất lòng và khó nghe. Nhưng có một sự thật khiến các nàng khó chấp nhận hơn ở ngay trước mắt. Các vị nghĩ xem mình còn bao nhiêu năm cơ hội để phấn đấu trước khi thành quân cờ của gia tộc?”

Không một ai có thể trả lời được câu hỏi này của Vô Tà.

-“Một năm, hai năm hay năm năm đây khi mà tuổi của các tỷ đã đến lúc để gả đi.”-Vô Tà vẫn lạnh lùng nói-“Nhưng cần đạt thực lực thế nào mới coi như là đủ? Quá mơ hồ! Nếu đã vậy sao không lấy một mục tiêu rõ ràng hơn, lấy việc không níu kéo chân ta làm mục tiêu mà phấn đấu cơ chứ. Một mục tiêu rõ ràng và ngay ở trước mắt là thứ rất tốt để người ta phấn đấu cố gắng không nản trí.”

Vô Tà im lặng một chút, rồi vỗ vỗ tay nói-“Được rồi, mấy phút thất vọng thế là đủ rồi, đời lại thêm một sắc thái rồi. Hãy biến thất vọng thành nỗ lực. Nhưng tất cả hãy nhớ một điều quan trọng.”

-“Là gì?”-Tất cả đều ngước mặt lên hỏi.

-“Hâm mộ thì hâm mộ, thần tượng cũng có thể nhưng đừng thích ta đó. Bên cạnh ta có không ít hồng nhan tri kỉ đâu.”-Vô Tà cười nói.

-“Hứ, ai thèm thích ngươi cơ chứ. Mặc kệ hắn đi các tỷ muội.”-Yêu Lệ hừ một tiếng nói.

-“Cách anh an ủi người khác thật khác thường.”-Nhược Lâm tiến đến bên cạnh hắn nhẹ nhàng nói.

-“Ta cũng từng như thế. Thất vọng về bản thân, chán nản buông xuôi, rồi ta gặp lão sư của mình không an ủi không khuyên nhủ.”-Đây là Vô Tà nói về lão sư kiếp trước của hắn-“Chỉ một câu ‘Đừng vì một viên đá nhỏ trên đường mà dừng lại’. Ta mất ba ngày để vực dậy. Ninh Mộng các nàng làm tốt hơn ta rất nhiều, tương lai các nàng sẽ không thể đoán trước được.”

-“Mà này, các vị học tỷ tới đây mà không tiếng hù chết ta thì sao đây?”-Vô Tà hướng phía ngoài lên tiếng.

-“Ngươi là Hạ Lãng.”-Một thiếu nữ thay mặt nhóm tiến lên hỏi.

-“Không phải. Là thiên hạ đệ nhất lãng tử, Hạ Lãng.”-Vô Tà cười đáp. 

-“Học đệ quả nhiên thú vị như lời đồn.”

-“Quá khen quá khen. Các vị học tỷ nếu có chuyện vào trong rồi nói, tuy hàn xá chưa dọn dẹp nhưng chưa được dọn dẹp, nếu không chê.”-Vô Tà ra hiệu mời vào.

-“Đa tạ học đệ. Ta là Diệp An.”-Nhóm thiếu nữ cúi đầu cảm tạ rồi theo Vô Tà vào trong. 

-“Các vị học tỷ tới là có chuyện gì nhờ sao?”-Vô Tà từ nhẫn trữ vật lấy ra một bộ bàn trà-“Uống trà chứ?”

-“Đa tạ!”-Chỉ có Diệp An mới ngồi xuống, những người còn lại thì đứng sau nàng ta. Yêu Lệ các nàng cũng bắt chước mà đứng sau lưng Vô Tà.

-“Mọi người cứ ngồi đi, đừng đứng vậy. Ta dù sao cũng là học đệ.”-Vô Tà phất tay, lấy ra ghế từ nhẫn trữ vật đủ số với người ở trong nhà.

-“Học đệ có biết về bang hội trong nội viện chứ?”

-“Tất nhiên rồi, tuy chưa tìm hiểu nhưng chắc chắn có với chính sách mà nội viện đang thực hiện.”-Vô Tà gật đầu.

-“Học đệ đoán đúng. Bọn ta tới đây có chuyện muốn nhờ, hy vọng học đệ không từ chối.”

-“Học tỷ cứ nói, ta không hứa trước bất cứ thứ gì khi chưa nghe về nó. Vì sức ta có hạn.”

-“Học đệ có thể tạo một thế lực mà thu nhận bọn ta được chứ?”-Ánh mắt những thiếu nữ phía sau ánh lên mong chờ.

-“Trong nội viện không có bang hội chỉ có nữ nhân thôi sao?”-Vô Tà ngạc nhiên-“Ta chắc là phải có chứ.”

-“Đúng là có, nhưng đối với những người thiên phú yếu ớt như bọn ta liền không có khả năng gia nhập và cũng không muốn phải bám theo một tên nam nhân nào đó. Tuy sau đó ta có thành lập một bang hội cho những nữ sinh giống thế, nhưng thực lực ta không đủ như học đệ thấy đấy ta mới chỉ là Tam Tinh Đại Đấu Sư mà thôi.”

-“Khoan đã, ta cũng là nam nhân, chưa kể đến việc ta cực kỳ xấu xa háo sắc.”-Vô Tà cười khổ nói.

-“Tuy có vẻ học đệ xấu thật nhưng học đệ đối xử với nữ nhân bọn ta khác với những nam nhân khác. Mới đầu ta chỉ nghe một thành viên về nói lại, chưa đủ tin tưởng nên đã tới đây quan sát. Sau khi nghe học đệ nói những câu đánh động vào thực tế của nữ nhân bọn ta, ta hiểu ta có thể tin được.”- Diệp An thật sự mong chờ Vô Tà sẽ đồng ý.

-“Thật sự, có mình ta nam nhân trong cái hội toàn nữ nhân, mặt ta dày nhưng không chịu nổi nha. “-Vô Tà lắc đầu cười nói-“Ta rất tiếc phải nói từ chối.”

-“Nếu học đệ đã nói vậy bọn ta cũng không làm phiền nữa.”-Ánh mắt Diệp An lướt qua vẻ thất vọng.

-“Học tỷ khoan đã.”-Yêu Lệ lúc này lên tiếng.

-“Vị học muội này có chuyện gì? Muội giúp ta khuyên Hạ Lãng sao?”- Diệp An mừng rỡ.

-“Không phải vậy, mà các vị học tỷ có thể nhờ hắn cách khác đi một tí.”-Yêu Lệ vui vẻ nói.

-“Mong học muội chỉ giáo.”

-“Nàng là Nhược Lâm, nữ nhân của hắn, thực lực cao hơn tỷ một chút, phù hợp để nàng làm hội trưởng. Một khi kéo nàng dính vào hội thì Hạ Lãng tên này cũng bị kéo vào thôi.”-Yêu Lệ nhanh ý nhận ra được ý định của Vô Tà khi hắn khẽ liếc mắt qua Nhược Lâm.

-“Đa tạ học muội đã chỉ giáo.”- Diệp An thấy Vô Tà không nói gì, rất tùy ý, rồi lại thấy Nhược Lâm gật đầu liền mừng rỡ.

-“Nhược Lâm tỷ, tỷ đồng ý dẫn đầu bọn ta chứ?”- Diệp An đứng lên hướng về phía Nhược Lâm mà cúi đầu xuống.

-“Ta đồng ý, trong tương lai chúng ta cùng cố gắng.”-Nhược Lâm với bản chất của nàng chắc chắn sẽ không từ chối.

-“Hội trưởng, mau đặt cho hội của chúng ta một cái tên đi.”-Diệp An vui vẻ nói.

-“Hạ Lãng, ngươi thấy sao?”-Nhược Lâm quay về phía Vô Tà hỏi, dù sao hắn mới chính là người cầm đầu.

-“Sao hỏi ta? Ừm, mà nếu toàn nữ nhân thì lấy cái tên Nữ Nhi Quốc đi, đơn giản trực tiếp.”-Vô Tà nhún vai nói.

-“Vậy sau này chúng ta sẽ gọi là Nữ Nhi Quốc.”-Nhược Lâm lập tức quyết định, những thiếu nữ kia tuy thấy không hay lắm nhưng không từ chối vì lúc này Nhược Lâm chính là hội trưởng.

-“Đây là tất cả ngày hỏa năng của chúng tôi, hội trưởng mong người hãy nhận lấy.”-Diệp An đưa một tấm hỏa tinh tạp về phía Nhược Lâm.

-“Chuyện này.”-Nhược Lâm cảm thấy việc này không cần thiết.

-“Cứ cầm đi, chuyện này chứng minh các nàng thật sự tôn em làm hội trưởng, kế tiếp hỏa năng của hội viên em sẽ quản lý, cho ai thì cho lấy của ai thì lấy.”-Vô Tà đặt chén trà xuống đứng dậy-“Ta về phòng trước, cuộc săn hỏa linh thật sự quá mệt mỏi mà. Trước khi về nhớ uống một chén trà rồi về.”

-“Anh nghỉ sớm đi cũng được, để em bàn tiếp với họ về tương lai cần làm gì.”-Nhược Lâm gật nhẹ đầu.

-“Nói anh làm gì, anh có thuộc Nữ Nhi Quốc của mọi người đâu.”-Vô Tà hai tay đặt sau đầu đi vào bên trong.

...

...

-“Hội trưởng, Hạ Lãng hắn là người thế nào vậy?”-Diệp An thấy Vô Tà đi vào trong liền quay qua hỏi nhỏ Nhược Lâm.

-“Ta cũng không rõ, học tỷ cứ tiếp xúc nhiều rồi sẽ rõ ràng.”

-“ Hội trưởng cứ gọi ta là Diệp An là được rồi.”-Diệp An lên tiếng nói, nhưng để cẩn thận trước nàng chậm rãi nói-“Ta là muốn biết một chút về hắn để có gì lúc tiếp xúc không chạm vào điều cấm kị của Hạ Lãng.”

-“Thật sự ta cũng không biết, vì ta chưa từng thấy hắn nổi giận bao giờ cả.”-Nhược Lâm lắc đầu nói. Bốn người kia cũng gật đầu khẳng định nói.

-“Hắn chưa từng nổi giận?”-Diệp An ngạc nhiên, tại một thế giới này mà chưa từng nổi giận thì đó là điều kinh ngạc cực kỳ.

-“Là ta chưa thấy qua, nhưng ta nghe Diễm tỷ nói qua hắn từng nổi giận một lần trước đó.”-Nói hết câu Nhược Lâm chợt nhận ra mình lỡ lời nhắc đến Cơ Diễm.

-“Diễm tỷ? Đó là ai vậy?”

-“Là một hồng nhan tri kỉ khác của hắn.”-Nhược Lâm biết lỡ lời rồi vậy nên cũng nói ra luôn nhưng tất nhiên không nhắc đến Cơ Diễm là Đấu Đế và hiện tại là hồn thể.

-“Hội trưởng ngươi chấp nhận chuyện đó. Nàng ta thế nào? Mạnh không? Xinh đẹp không?”

-“Nàng ta mọi thứ đều hơn ta. Từ thực lực, trí tuệ lẫn cả vẻ đẹp.”-Nhược Lâm vẫn nhẹ nhàng nói-“Một phụ nữ với vẻ đẹp khiến cả nam lẫn nữ đều bị mê hoặc, thực lực chắc Đấu Hoàng cường giả. Không chỉ một người mà theo nàng nói bên cạnh hắn không dưới năm hồng nhan tri kỉ.”

-“Chuyện này hội trưởng vẫn chấp nhận.”

-“Ta lúc đầu cũng không chấp nhận được sự thật này, nhưng tất cả những cô gái khác tất cả hơn ta chấp nhận được sao ta lại không thể cơ chứ.”-Nhược Lâm bắt chước hành động nhún vai của Vô Tà mà nói.

-“Mấy đáo hoa cắm phân trâu.”-Yêu Lệ chề mồi nói-“Mà Hạ Lãng nổi giận vì điều gì vậy?”