Đến khi Văn Quý bọn họ biết được Hạ Hoa thiếu chút nữa bị Văn Đạt cưỡng bức thì đã qua nửa ngày, chuyện này Hạ Hoa tìm Văn lão thái gia chủ trì công đạo.

Văn lão thái gia trầm ngâm một lát, hít một hơi mới quyết định trong lưu đày Văn Đạt, trong vòng một trăm năm Văn Đạt sẽ không được bước vào Xuân Thủy thôn nửa bước. Một trăm năm sau, Văn Đạt đã hơn bốn trăm tuổi, khi đó tuổi đã già, khi trở về cũng có nơi để dưỡng già. Văn lão thái gia ra quyết định này cũng không quá tuyệt tình.

Văn Đạt không thể tin được, bị lưu đày! Lưu đày là gì? Có nhà không thể về, giấy căn cước còn bị in dấu từng bị lưu đày, hắn làm sao có thể đi đâu sinh sống được? Người khác chỉ cần biết rằng hắn bị lưu đày, làm sao ai cho hắn công tác? Làm sao cho hắn thuê nhà? Phỏng chừng ngay cả thức ăn cũng không muốn bán cho hắn! Hắn còn có thể sống được sao?!

Hắn bên ngoài lăn lộn không nổi nữa mới quay về thôn, hiện giờ lại còn bị lưu đày, Văn Đạt trước mắt một trận hắc ám, hắn chỉ là nhất thời lỡ chân, vẫn chưa có thật sự làm ra chuyện gì, vì thế Văn Đạt không kiềm được giận dữ, “Dựa vào cái gì! Ta đã phạm tội thành đâu!”

Hạ Hoa không có lên tiếng, lưu đày cái này là hình phạt rất nghiêm trọng, cuộc sống sau này sẽ rất khổ cực, ở bên ngoài cũng chỉ có thể làm những việc thấp kém nhất, không có cái gọi là nhân quyền, đãi ngộ chỉ có thể tốt hơn nô lệ một ít thôi. Nhưng Hạ Hoa không cảm thấy Văn Đạt đáng thương, chỉ là lưu đày, không có tuyệt đường sống của hắn, chỉ cần hắn nguyện ý chịu cực khổ một chút thì vẫn có thể sống tốt, nhưng nếu như hắn còn tiếp tục ở trong thôn, thì ngày sau Hạ Hoa ngay cả đi ngủ cũng phải mở to một con mắt, sẽ không còn ngày tháng an bình nữa.

Văn lão thái gia gõ gõ điếu thuốc lào, hút một hơi sau mới chậm rì rì trả lời: “Ngươi cảm thấy ta xử trí bất công? Nếu như kiện ra tòa án quốc tế thì hình phạt của ngươi không chỉ có đơn giản như vậy.” Ra tay với á thú nhân sẽ chịu hình phạt nặng nhất, tuy rằng trường hợp này là phạm tội chưa thành, nhưng đây là do có người phát hiện kịp thời ngăn cản, nếu như lên tòa, thì Văn Đạt chỉ sợ sẽ phải bị tống thẳng vào nhà giam hình sự.

Nhà giam hình sự là nơi mà không phải mấy trại cải tạo bình thường có thể so sánh được, bên trong hắc ám đến nỗi ngươi chưa từng vào bên trong thì sẽ không bao giờ cảm nhận được, nhà giam hình sự so với đi lưu đày còn khủng bố hơn gấp trăm gấp bội lần. Văn Đạt run rẩy không thôi, không còn chút kháng nghị nào nữa, lui cổ nhìn sang Hạ Hoa, hắn rất muốn biết nhiều năm làm vợ chồng với nhau như vậy, Hạ Hoa thật sự có thế nhẫn tâm đến thế sao?

“Ta  tuy rằng làm sai, nhưng ít ra ta cũng còn lương tâm, người ta nói nhất nhật phu thê bách dạ ân (Một đêm vợ chồng trăm đêm ân tình), chúng ta ở cùng nhau hơn hai trăm năm rồi, không có tình yêu cũng có nghĩa vợ chồng, ngươi nhất định phải đuổi ta đi sao?” Văn Đạt mang theo bi phẩn cùng một ít kỳ vọng nhìn Hạ Hoa.

Văn Khoan nghe xong muốn cười to, Văn Đạt như vậy mà cũng coi như có lương tâm?! Thấy Hạ Hoa có chút dao động, lặng lẽ nhéo tay hắn một cái để hắn tỉnh táo lại. Hạ Hoa hít sâu một hơi, thời điểm giương mắt một chút dao động đều biến mất tăm, “Văn Đạt, hơn hai trăm chúng ta là vợ chồng? Tôi là bảo mẫu, là nô lệ của anh mới đúng chứ? Hay là chướng ngại vật của ngươi mà, anh không phải vẫn luôn oán hận tôi sao, tôi đã giải phóng cho anh rồi đó thôi, anh đã đồng ý lấy tiền chia sau ly hôn rồi, cuối cùng còn rắp tâm làm chuyện bất lương bắt tôi quay lại với anh? Trên đời này làm gì có đạo lý như vậy. Anh nếu như không làm ra chuyện như vậy thì tôi cũng không cần làm chuyện tuyệt tình này, tất cả những gì anh gánh chịu bây giờ, đều là do anh tự tìm, tự mình giải quyết cho tốt đi.”

Hạ Hoa xoay người đi rồi, thời điểm đi ra khỏi nhà Văn lão thái gia nhìn thấy Văn Hổ béo lùn chắc nịch, tâm tình mới chuyển biến tốt đẹp, quay đầu sang nhìn thấy Lỗ Đạt đang đứng bên cạnh dắt tay Văn Hổ, Văn Hổ cười lên để lộ ra hàm răng trắng tinh, sáng láng vui vẻ, Hạ Hoa nghĩ, đoạn thời gian đau khổ này cuối cùng cũng đã chấm dứt, hiện tại cuộc sống của hắn đã lật sang trang mới rồi.

Nghe được Hạ Hoa thiếu chút nữa gặp chuyện không may, Văn Quý sợ hãi nhảy dựng, sau khi hỏi thăm Hạ Hoa nhiều lần, xác định hắn không có chuyện gì mới thở dài một hơi, căm giận mắng Văn Đạt vài câu, lại cảm tạ Lỗ Đạt đã cứu Hạ Hoa. Lỗ Đạt nhìn Hạ Hoa, mặt đỏ lên, không dám nhận lời cảm tạ của Văn Quý, đối với Hạ Hoa thì Văn Quý giống như người nhà vậy, Lỗ Đạt càng không dám nhận lời cảm tạ của Văn Quý.

Văn Quý cười cười, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, về sau có cơ hội lại báo đáp vậy.

Văn Quý an ủi Hạ Hoa một chút, quyết định đêm nay làm một bữa tiệc lớn, mời mọi người ở lại ăn cơm. Trung thu ngày đó Từ Lang tự mình săn được hai con lỗ lỗ thú, bởi vì sự tình hôm đó nên vẫn để đó chưa động đến, mấy ngày nay Văn Quý cùng Từ Lang chỉ mới ăn một con, còn một con xem như vừa thích hợp để đêm nay giải quyết một lượt.

Triệu Báo cùng Lỗ Đạt nhận nhiệm vụ xử lý lỗ lỗ thú, Từ Lang nhàn rỗi không có việc gì làm cũng muốn hỗ trợ, Văn Quý không đồng ý, hái tiểu hồng quả rồi gọi hắn đến làm mứt trái cây. Việc này vừa nhẹ vừa dễ làm, người mang thai làm cũng không vấn đề, Từ Lang lúc này có việc làm rồi mới không chạy loạn nữa.

Văn Quý cảm thán, có một ‘người vợ đang mang thai’ siêng làm việc cũng thật khổ, không bao giờ chịu ngồi yên, đã mang thai rồi mà vẫn khiến Văn Quý phải chăm chăm quan sát, không thể nào tập trung làm việc được.

Văn Khoan vẫn như cũ hỗ trợ rửa đồ ăn, Hạ Hoa thì nhóm lửa. Thấy Văn Quý cả ngày đều xoay quanh Từ Lang liền cười nói, “Ta nói này, Văn Quý ngươi cũng quá cẩn thận rồi, Từ tướng quân cũng không phải tờ giấy đâu, ta trước kia lúc mang thai còn khiêng liềm đi cắt lúa nữa kìa.” Văn Khoan cũng cảm thấy Văn Quý quá cẩn thận rồi, bất quá hắn chưa có mang thai bao giờ cho nên hiểu được mình bây giờ không có quyền lên tiếng a. ( Mau mang thai một đứa là được rồi ๑✧◡✧๑ )

Triệu Báo trộm nhìn Văn Khoan, thấy đối phương không hề tỏ ra ghét bỏ việc mang thai trong lòng liền mừng thầm không thôi, cảm thấy nếu như mình cố gắng một phen nhất định còn lợi hại hơn Văn Quý!

Hôm nay sự kiện Văn Đạt bị đuổi khỏi thôn đến buổi chiều mọi người đều nghe nói, Lưu Tam thúc cùng Lưu Hùng Kiệt đều chạy đến xem tình hình Hạ Hoa, Lưu Hùng Kiệt cực kì sốt rột, hắn vì việc kinh doanh bánh chưng mà bận rộn quá, thời gian này đã không còn nhiều thời gian đến thăm Hạ Hoa, không nghĩ tới Hạ Hoa thiếu chút nữa bị người ta khi dễ, vì vậy vô cùng lo lắng chạy tới thăm Hạ Hoa.

Thời điểm nhìn thấy Hạ Hoa thấy Hạ Hoa đang yên lặng nhóm lửa, tâm rung động như muốn ngừng thở, tay mới vươn ra liền bị ngăn lại, vừa nhấc đầu lên đã nhìn thấy một vết thẹo dài. Lưu Hùng Kiệt khó thở, “Ngươi là ai?”

Lỗ Đạt âm mặt, “Lỗ Đạt.” Lưu Hùng Kiệt quay đầu nhìn Hạ Hoa, Hạ Hoa cười giới thiệu hai người họ với nhau, sau đó lại tiếp tục nhóm lửa, không thèm nhìn đến hai bán thú nhân đang như gà chọi hùng hổ trừng nhau.

Lưu Tam thúc chạy tới chỗ Văn Quý hỗ trợ, hỏi thăm chuyện của Hạ Hoa, Văn Quý thản nhiên, cái loại sự tình thế này đâu đáng để nhắc tới, Lưu Tam thúc thấy Văn Quý kiêng kị vội ngượng ngùng chuyển đề tài: “Trung thu ngày đó hai người các ngươi cũng chưa đi chơi lửa trại, đúng rồi, thân thể Từ tướng quân sao rồi, không xảy ra việc gì chứ?”

Văn Quý lắc đầu, Từ Lang đúng là có việc thật, nhưng mà là việc vui. Nhưng mà hiện tại không tiện nói ra, Văn Quý vẫn chỉ cười nhộn nhạo nói, “Không có chuyện gì lớn, chỉ là nội thương khi trước lúc đánh giặc còn lưu lại, chỉ cần dưỡng thương là được.” Lưu Tam thúc thực đồng tình, phỉ nhổ mấy tên giặc cỏ, sau lại quay sang nói chuyện với Triệu Báo Văn Khoan, thì nhìn thấy em trai mình đang cùng một bán thú nhân mặt thẹo trừng mắt hằm hằm nhìn nhau, không khỏi nở nụ cười, “Nha, vài ngày không gặp, Lưu Hùng Kiệt xuất hiện tình địch a.”

Văn Quý nguýt hắn một cái, không nói gì, dù sao đây là đời sống tình cảm của Hạ Hoa, Văn Quý là người ngoài không tiện nói. Hạ Hoa lại chưa từng hứa hẹn gì với Lưu Hùng Kiệt, trước giờ vẫn là Lưu Hùng Kiệt đơn phương theo đuổi, mà Hạ Hoa đã xác định tâm ý mình sẽ không theo Lưu Hùng Kiệt. Văn Quý ngược lại hỏi Lưu Tam thúc, “Mấy ngày nay thúc đi đâu tiêu dao thế? Ngay cả người cũng không nhìn thấy.”

Lưu Tam thúc mặt đỏ hồng, Trung thu đêm đó ăn nhiều lắm nên đã đến phòng khám, nhìn trúng thầy thuốc Văn, nhỏ giọng chia sẻ tâm sự với Văn Quý. Văn Quý trầm mặc, sao hắn cứ có cảm giác là hai thụ ở cùng nhau thế này?

Lưu Tam thúc căm tức Văn Quý, “Như thế nào, ngươi cảm thấy ta không xứng với hắn?” Văn Quý không có lời gì để nói, “Không, con chỉ muốn hỏi hai người nếu ở cùng nhau thì ai sẽ là chồng đây?” Lưu Tam thúc lập tức tắt lửa giận, rối rắm không thôi, chần chừ nói: “Thầy thuốc Văn nhìn rất mạnh mà, hắn không được sao?”

Văn Quý thiếu chút nữa chửi thề, đàn ông có thể nói không được sao! Cho nên hắn thẳng thắn đề nghị bọn họ làm rõ chuyện này với nhau, nếu không đến đợi đến đêm động phòng mới phát hiện cả hai đều là thụ thì việc này liền không còn đường cứu luôn.

Lưu Tam thúc chìm trong hoang mang rối rắm.

Buổi tối đồ ăn rất phong phú, Triêu Báo thở dài, tay nghề của Văn Quý còn tốt hơn hắn nhiều lắm, hỏi sao mà Từ tướng quân không cam nguyện gả vào cho được, còn vì Văn Quý mà sinh con, Văn Quý thật sự rất có bản lĩnh a. Hâm mộ nhìn Văn Quý, lại mong chờ nhìn Văn Khoan, đáng tiếc Văn Khoan chỉ thờ ơ.

Văn Quý làm rất nhiều món cho mọi người, hắn còn đang cố gắng bắt Từ Lang ăn rau xanh. Từ Lang ban đầu không kén ăn bao nhiều, gần đây lại không thích ăn rau dưa nữa, Văn Quý dỗ mãi Từ Lang mới miễn cưỡng ăn được một chút, còn lại thì phun hết. Văn  Quý suy nghĩ ra món rau dưa trộn, Từ Lang cảm thấy mới lạ nên ăn được nhiều hơn, sau đó không bị nôn ra, Văn Quý mới thở phào một hơi.

Rau dưa được cắt thành từng miếng dài rồi thêm hồng tiêu đặc chế, ăn vào cảm giác được vị hơi cay, lại mang theo sự thanh khiết của rau dưa, ăn ngon không cưỡng lại được, hai loại hương vị trộn lẫn nhau khiến Từ Lang cảm thấy tuyệt không thể tả! Nhấc đũa ăn lựa mấy loại mình thích ăn, cảm thụ mỗi hương vị không giống nhau, Từ Lang ăn xong cảm thấy rất thích thú.

Trừ bỏ Từ Lang, những người không ai thích ăn cái món rau dưa trộn kì cục kia, bởi vì Văn Quý làm giống như ăn đồ sống vậy. Vậy mà Từ Lang lại ăn rất ngon lành, khiến cho mọi người đều không kiềm được mà nghĩ thế gian này thiếu đồ ngon đến mức này sao.

Văn Quý tìm được phương pháp khiến cho Từ Lang chịu ăn rau, tâm tình tốt lên nhiều, thật sự là hết nói nổi, con hắn có phải người thường không thế, về sau ra đời rồi có thể hay không trực tiếp ăn đồ sống luôn?

Sau bữa cơm chiều Từ Lang muốn ăn dưa hấu. Sau lần ăn dưa hấu hôm trước, Từ Lang liền cực kì yêu thích, Văn Quý lại hạn chế không cho hắn ăn nhiều, cố tình đã tới mùa thu hoạch, những bán thú nhân phụ giúp khiêng về khiến trong nhà chỗ nào cũng là dưa hấu, Từ Lang làm sao mà nhịn được nữa?

Từ Lang nháo muốn ăn, Văn Quý hết cách, bổ một quả tự mình ăn hết phân nửa, Từ Lang chỉ có thể gặm vài hớp cho đỡ thèm. Từ Lang muốn bổ thêm một trái một mình ăn lại bị Văn Quý phát hiện được, Văn Quý sợ mình không trông chừng được, lỡ như Từ Lang ăn xong lại bị tiêu chảy liền thảm, cho nên nhất quyết đem hết lên mạng bán.

Khách hàng trên mạng được hưởng thụ một phen, mùa này đã có dưa hấu, hơn nữa hương vị so với nhà khác không chỉ ngon hơn một hai lần, không bao lâu dưa hấu đã bị giành mua hết. Từ Lang nhìn căn nhà ban đầu đầy là dưa hấu, bây giờ thì trống trơn, hắn khóc không ra nước mắt, cắn ngón tay nhìn Văn Quý, căm giận chỉ trích, sau đó vài ngày không chịu nhìn Văn Quý.

Lại nữa rồi, Từ Lang lại bướng bỉnh nữa, Văn Quý trồng thêm mấy luống rau, thấy bí đỏ có thể ăn được rồi liền mang về nấu cháo bí đỏ, ngọt ngào dịu nhẹ, thu phục được cái miệng khó chiều của Từ Lang, tiếp theo là đem bí đỏ cắt ra thành miếng nhỏ đem đi phơi nắng rồi xào lên đến mùi thơm ngào ngạt, Từ Lang có đồ ăn vặt rồi, rốt cục không nháo nữa.

Văn Quý có thời gian rảnh thì làm thêm đậu hũ hoa (món này ở mình kêu là đậu hũ nước đường), mời Văn Khoan Hạ Hoa bọn họ nếm thử chút, khẩu vị Từ Lang ngày càng kỳ quái, hắn nhìn thấy đậu hũ trắng trắng nhớt nhớt thì không muốn ăn, chỉ ngồi một bên nhìn, đòi ăn dưa hấu.

Văn Quý cười cười không nói gì, tự mình múc một chén ăn, ăn xong ai nha nha thở dài nói sao mà ngon thế này, hấp dẫn Từ Lang đến vò đầu bứt tai, nhưng vẫn không chịu nói hắn muốn ăn.

Đến khi Hạ Hoa dẫn Văn Hổ đến, Văn Quý múc cho Văn Hổ một chén, thêm nước đường vào, Văn Hổ thở hổn hển ăn hết chén này đến chén khác, đến khi Văn Hổ ăn chén thứ ba thì Từ Lang trong lòng không thoải mái rồi, xoay người nhăn nhó lay lay tay Văn Quý nói cũng cho mình một chén, nói xong còn sợ Văn Quý chê cười hắn, trực tiếp chỉ vào Văn Hổ nói rằng: “Em hôm nay phải ăn nhiều hơn nhóc này!”

Hệt như đứa con nít vậy, Hạ Hoa nở nụ cười, nói Văn Hổ nhường phần cho Từ tướng quân, Từ Lang lại càng không chịu, rầm rì tựa sau lưng Văn Quý ăn đậu hũ hoa, đậu hũ hoa mềm mềm mịn mịn, thêm nước đường nâu ăn vào thì ngọt ngào không tả được, Từ Lang ăn một hơi không khỏi liếm liếm miệng, rất nhanh liền ăn hết một chén, Từ Lang trộm nhìn nhìn Văn Quý, nhớ đến vừa nãy mình còn nói với Văn Quý không chịu ăn, bản thân cảm thấy áy náy không thôi.

Văn Quý cùng Hạ Hoa liếc nhau, hai người đều nở nụ cười.