Trung thu đi qua, ngày khôi phục sự yên bình ngày trước. Chuyện Từ Lang mang thai giống như một trái bom vậy, đem đám người Hạ Hoa oanh tạc không nhẹ. Thời điểm Hạ Hoa gặp lại Văn Quý cùng Từ Lang thì tự nhiên cảm thấy xấu hổ không thôi, theo lý thuyết Văn Quý là chủ nhà, Từ Lang là ‘vợ’, thì hắn vốn là phải cùng Từ Lang giao hảo, chứ không phải cùng Văn Quý lui tới thân thiết, nhưng mà, nhìn thấy bộ dáng uy vũ của Từ Lang thì Hạ Hoa cảm thấy như chính mình bị táo bón luôn rồi.

Rồi sau đó vẫn cảm thấy phương thức ở chung như trước kia là tốt nhất, đừng có thay đổi gì hết, Hạ Hoa trong yên lặng đã hạ một quyết định như vậy.

Hạ Hoa cảm thấy chuyện Từ Lang mang thai rất là không thực, qua vài ngày rồi mà hắn vẫn chưa tin là Từ tướng quân mang thai, chân tướng hiện ra giống như hắn đang nằm mơ vậy. Mỗi lần nhìn thấy Văn Quý đối xử với Từ Lang muốn bao nhiêu ôn nhu thì có bấy nhiêu ôn nhu, lúc này hắn mới nhớ ra đây là vì Từ Lang đang mang thai, sau đó còn phải tự mình câm nín để tiêu hóa sự thật này.

Văn Khoan thì bình tĩnh hơn nhiều, chỉ là cái tên Triệu Báo ở nhà cả ngày đều nói đi nói lại phiền hắn muốn chết, còn có tới tối thì tự tìm ngược muốn cho hắn cũng phải có thai giống vậy, nói chung là đối với chuyện Từ Lang có thai thì Văn Khoan có cảm tưởng gì quá lớn.

Trong thôn thiếu chuyện vui liền khôi phục lại bộ dáng thường có.

Không, nhìn kỹ lại mà nói thì trong thôn có vẻ lạnh lùng đi nhiều, những bán thú nhân quay trở về thôn được vài ngày lại rời đi, mà những ngưởi có ý định từ trước cũng rời đi, trong thôn đột nhiên thiếu vắng đi sự náo nhiệt của những người trẻ tuổi.

Hạ Lan cũng đi ra ngoài, Hạ Hoa lúc chạy đến nói chuyện này cho Văn Quý biết, còn rất tức giận.

Văn Quý gần đây đều ở trong nhà cùng Từ Lang, hiếm khi ra cửa, Từ Lang thì không đi săn thú nữa, nếu như có bán thú nhân muốn tìm Từ Lang thì Văn Quý đều tiếp đón khách đến ngoài cửa, nói rằng thân thể Từ Lang có nội thương, phải dưỡng thương trong nhà.

Văn Quý trong nhà cũng thanh tịnh, thời điểm Hạ Hoa nói đến đây, tâm tình cũng đã bình tĩnh không ít, “Ngươi có điều không biết thôi, Hạ Lan nhìn thấy Văn Nhã đã trở thành đại nhân vật, nghĩ rằng bản thân không kém, ở nhà quậy một trận long trời lở đất đòi phải đi ra ngoài. Mẹ hắn hai ngày trước giận đến hôn mê, phụ thân đánh cho hắn một bạt tay, kết quả hắn cùng Lưu tiểu tử trong thôn cùng nhau bỏ trốn, ngày hôm sau cả nhà hắn chạy đi tìm khắp nơi, vẫn là chủ nhà Lưu gia nghe được tin nói cho bọn họ biết, nếu không thì không biết còn nháo thành ra cái gì nữa.”

Nghĩ đến Hạ Lan cái tên nhóc này thật không khiến người khác bớt lo, đi ra ngoài không biết phải nếm bao nhiêu khổ nữa, “Hắn thấy Văn Nhã gả cho đại nhân vật liền ganh tị, hắn tưởng gả cho nhà giàu có quyền lực tốt lắm hay sao? Cứ nhìn những gia đình đó đi, ngoài mặt thì tình cảm thắm thiết, sau lưng thì không biết đã phải nín nhịn bao nhiêu khổ, nuốt bao nhiêu nước mắt rồi.”

Trước kia mẹ của Từ Lang cũng là một thôn dân nghèo, đi ra khỏi thôn liền được đại nhân vật ưu ái, nhưng cũng không phải chịu bao nhiêu khổ sở đó sao? Chồng thì bận rộn, quanh năm suốt tháng chỉ gặp được vài ngày, luôn phải ứng đối nguy cơ gia tộc, phải chăm sóc con nhỏ, lại còn phải dè chừng ánh mắt nguy hiểm của người ngoài. Mà ít nhất mẹ của Từ Lang vẫn còn tốt lắm, ít nhất trượng phu luôn thủy chung với mình, người trong gia tộc cũng rất đơn thuần.

Còn cuộc sống của Văn Nhã thì không được như vậy, trên có cha mẹ chồng, trái phải thì có chị em dâu thân phận cao quý, mà vị hôn phu của hắn thì chỉ muốn lợi dụng năng lực hạng ưu của hắn mà thôi, ai có thể biết được Văn Nhã rốt cuộc phải sống qua những ngày tháng như thế nào đâu…

Hạ Hoa tưởng tượng đến những ngày tháng như vậy. Hắn vẫn luôn cảm thấy cuộc sống trước kia của mình đã rất buồn khổ rồi, nếu còn phải phiền não chuyện lợi ích nữa thì cũng không phải có thể dễ dàng ly hôn như vậy. Hắn từng gặp qua hai người họ hàng xa bối phận là cô của mình, cũng được gả vào nhà cao cửa rộng, nhưng không bao lâu sau thì chết bất đắc kỳ tử, ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng chết non, còn liên lụy đến nhà mẹ đẻ, anh em đều ở trên chiến trường ‘anh dũng hy sinh’.

Một gia đình cứ như vậy đều chết không rõ lý do, nghĩ lại liền không rét mà run. Hạ Hoa chứng kiến hết lúc cô cô qua đời, còn nhớ rất rõ một màn kinh tâm động phách này. Khi đó hắn còn rất nhỏ, trong lòng bị ám ảnh, đến tận bây giờ vẫn không dám ra khỏi thôn, đối với thế giới bên ngoài cũng mang theo tâm lý chán ghét cùng bài xích.

Hiện giờ đối với Hạ Lan, hắn cảm thấy vừa buồn bực vừa thương tiếc, về sau tên nhóc này không biết sẽ chịu bao nhiêu đau khổ đây, không chừng đến cuối cùng còn làm liên lụy đến cả nhà mẹ ruột của mình nữa, khi đó mới hối hận giá như lúc trước mình đừng làm.

Văn Quý không khỏi suy nghĩ, cũng không biết có phải là cái đêm Trung thu hôm đó hắn dọa đến Hạ Lan, Hạ Lan sợ hắn trả thù cho nên vội chạy ra khỏi thôn để tìm lực lượng hùng hậu làm chỗ dựa vững chắc chăng?  Hắn thật không còn lời gì để nói, hắn cũng đâu có đến mức ra tay đánh một thằng nhóc mới vị thành niên đâu.

Cũng không biết vì chuyện này đã chọc tới một nhà Hạ Lan hay không mà mẹ của Hạ Lan cực kì bất mãn với Văn Quý, lúc đi lại trong thôn lúc nào cũng sẽ nói cạnh khóe vài câu không tốt về Văn Quý để biểu đạt sự bất mãn của mình.

Những người khác đều không thèm nói với hắn, Văn Quý hiện tại đã được tất cả mọi người công nhân là đại tài chủ trong thôn này rồi, Văn Quý bây giờ còn có người quen chăm sóc cây ăn quả hoa mầu giúp hắn, ngay cả đất trồng rau cũng tìm được người hỗ trợ, cuộc sống không phiền lụy ai lại còn giúp mọi người kiếm được tiền, tất cả mọi người ai cũng vui lòng, lúc này ai sẽ nói Văn Quý không tốt chứ, đầu óc rơi mất mới ăn nói lung tung.

Đối với mẹ Hạ Lan, người ta còn sau lưng nói thầm vài câu, “Con trai nhà mình gây chuyện, đổ thừa Văn Quý thì thôi còn dám nói xấu người ta, lừa ai chứ, có quỷ mới tin mấy lời nhảm nhí đó.” Sau thì cũng không ai để ý đến hắn nữa.

Văn Quý muốn ở nhà chiếu cố Từ Lang đang mang thai, mà bởi vì mọi việc đều có người làm thay, hắn đã đem linh tuyền đổ vào giếng nước trong nhà, mỗi ngày đều có người đến gánh nước tưới, bản thân hắn thì rất ít đi ra ruộng, mà bởi vì muốn che dấu chuyện linh tuyền nên hắn còn bỏ không ít tiền ra mời những á thú nhân thể chất tốt đến nhà để tụ khí các khu vực khác nhau.

Kỳ thật chuyện tụ khí này Văn Quý không thể làm, nhìn người ta làm cũng không thấy được cái gì, á thú nhân chỉ là đi ngang qua một lần, xoa xoa mặt đất rồi lại xoa tay lên thực vật, thế nhưng khi bọn họ rời đi thì Văn Quý có thể cảm giác được rất rõ ràng thực vật khỏe khoắn hơn nhiều lắm, tuy rằng không có biểu hiện rõ như khi tưới bằng linh tuyền, nhưng quả thật có thể cảm giác được hoa mầu trên ruộng đều lên tinh thần hẳn.

Văn Quý chỉ có thể cảm thán thật thần kỳ.

Mà đồ ăn thu hoạch được ngày thêm nhiều, khách trong cửa hàng Văn Quý cũng không còn phải khổ cực tranh giành đánh nhau mua rau dưa nữa. Văn Quý cảm thấy hoàng qua thật sự bán quá được, lại nhờ người trồng thêm hoàng qua. Hoàng qua thật sự là đồ tốt, Từ Lang gần đây ngày càng thích ăn, ngược lại thì không vừa miệng mứt trái cây nữa, chỉ thích ăn những thứ thanh đạm nhưng mùi vị thơm ngon, cũng rất thích ăn hoa quả.

Nhưng mà miệng hắn cực kì kén chọn, mua trái cây trên mạng cho Từ Lang, hắn ăn một lần liền phun hết. Lúc trước thì ăn uống sao cũng được, thân thể theo đó mà mập tròn ra, hoàn toàn không nhìn ra là đang có thai. Không nghĩ tới Từ Lang ăn đến đồ mua được trên mạng đều phun hết ra, Văn Quý không dám để hắn ăn nữa, trà lạnh lại không thể uống, chỉ còn hoàng qua dinh dưỡng phong phú, lại giòn giòn, sau khi làm thành gỏi chua ngọt thì mùi vị càng làm cho khẩu vị của Từ Lang nâng lên một tầm cao mới.

Bất quá Từ Lang gần đây rất thích ăn trái cây, đến buổi tối Từ Lang như thế nào cũng không ngủ được, giống như không ăn được trái cây thì không cách nào đi ngủ.

Văn Quý vì việc này mà phát sầu. Cây ăn quả nhà hắn mới trồng chưa được bao lâu, cho dù tưới thêm bao nhiêu lần linh tuyền thì cây cũng không có khả năng lập tức cao lên a, Văn Quý suy nghĩ có lẽ nên đi ra ruộng dưa hấu nhìn thử xem, trong lòng cầu nguyện hy vọng linh tuyền đủ làm cho dưa hấu chưa đến mùa thu hoạch cũng có thể chín đi.

Sau buổi trưa, Văn Quý chạy ra ruộng nhìn, không nghĩ tới dưa hấu quả thật có vài quả chín có thể ăn được, Văn Quý hái được ba trái mang về, mời Hạ Hoa cùng Văn Khoan đến nếm thử dưa hấu hắn trồng. Nhiều người ăn thì một là náo nhiệt, hai là toàn bộ dưa hấu cũng sẽ không rơi vào bụng một mình Từ Lang. Dưa hấu là trái cây tính hàn, Từ Lang có thai không thể ăn được nhiều lắm.

Thời điểm Văn Quý đến nhà mời Văn Khoan thì gặp Triệu Báo mặt đen như đít nồi ra đón tiếp, nhìn Văn Quý chằm chằm chỉ thiếu nhe răng trợn mắt thôi. Văn Quý không hiểu chuyện gì nhìn lại hắn, trong tay thì ôm ba bốn trái dưa hấu, bộ dáng nhìn sao cũng thấy có chút ngốc nghếch. Triệu Báo tự hỏi xem mình kiêng kị Văn Quý có phải hơi lo thừa rồi không? Văn Khoan cũng không bao giờ coi trọng người ngu ngốc…

Huống hồ, Văn Quý luôn hạnh phúc vì Từ tướng quân có thai, không thấy trên mặt có chút sầu lo phiền não gì, ngày nào cũng chỉ biết cười ngây ngô. Triệu Báo hiển nhiên đã xem Văn Quý trở thành ngốc tử rồi, hắn cũng không thèm ghen tị nữa.

Văn Khoan nghe Văn Quý nói dưa hấu hắn trồng có thể ăn được rồi thì cũng đi theo, Lỗ Đạt cũng đi cùng. Trên đường đi lại cùng Văn Quý nói chuyện phiếm. Lỗ Đạt còn không biết nên tiếp tục bán thịt hay không, khi nghe được Văn Quý nói chuyện buôn bán rất quan trọng, cho nên đang hỏi ý kiến Văn Quý.

Lúc đến cửa nhà Văn Quý, Lỗ Đạt vẫn còn đang lớn tiếng vang dội nói chuyện, đột nhiên cả đoàn người đứng lại, không có biện pháp, bởi vì họ nhìn thấy cửa đối diện nhà Văn Quý có hai người đang quỳ, một người hình như tuổi đã lớn còn đang khóc không ngừng.

Lúc này đang buổi chiều, mọi người hoặc là đang còn ngủ trưa chưa dậy hoặc là đang ngồi trong nhà lười nhác, ngoài đường chỉ có lẻ tẻ vài người, ai nấy đều tò mò nhìn hai bán thú nhân đang quỳ bên này.

Văn Quý híp mắt, đây không phải là Văn Đạt sao? Đây là hối hận? Quay đầu lại đến chỗ Hạ Hoa nhận sai?

Văn Khoan cười lạnh hai tiếng, Triệu Báo lập tức thu hồi tầm mắt, lặng lẽ nắm tay Văn Khoan, nhìn cảnh tượng đối lập trước mắt mới thấy bản thân mình cũng không tính là khổ sở gì.

Cửa nhà Hạ Hoa đột nhiên mở ra, Hạ Hoa mắt cũng không nhìn đến người quỳ trước cửa, hờ hững đi qua người họ, Văn Đạt bò tới ôm chân Hạ Hoa, thanh âm thô, khàn đến khó nghe, trên mặt nhiều thêm mấy nếp nhăn, tóc tai hỗn loạn, già nua chật vật, “Hạ Hoa, ta sai rồi, thật sự, chúng ta một lần nữa ở bên nhau được không? Ta thật sự sai.”

Đi ra ngoài mới biết được những ngày tháng trước kia của hắn chính là thần tiên, còn khi ra ngoài thì hắn so với súc sinh còn không bằng. Ngay cả đi quét đường cũng đều có người máy làm, ba cha con bọn họ vào làm cho một nhà xưởng sản xuất máy móc linh kiện, mỗi tháng luôn không đạt tiêu chuẩn của nhà máy, phải làm ngày làm đêm tăng ca, làm việc mệt ngay cả ăn uống cũng không đủ.

Còn khắp nơi bị người xem thường, bị người đè ép, hắn nhịn không được gây sự với người ta, lại đánh không lại, bị bầm dập đến mức phải vào bệnh viện, tiền được hưởng khi ly hôn cũng theo đó mà dùng hết. Người con lớn sợ bị hắn liên lụy, ngay cả người cha này cũng không chịu nhận, làm việc ở nhà xưởng được tiền lương, một đồng cũng không cho hắn, mà hắn còn phải lo cho đứa con thứ hai, hai người ngay cả chỗ ở cũng không có.

Văn Đạt chật vật bất kham, mang theo đứa con thứ hai đói bụng đi ăn xin, thì bị kiện lên tòa án vì tội làm tổn hại diện mạo thành thị bị giam giữ nửa tháng, sau khi được thả ra hắn đã muốn mệt chết, ai ngờ chính phủ lại cưỡng chế đuổi bọn họ rời đi. Văn Đạt không chịu nổi những ngày tháng thế này nữa, đứa con thứ cũng oán giận bất mãn phụ thân mình, bọn họ bây giờ còn không bằng được ai trong thôn, người không ra người, quỷ không ra quỷ, nào có phong lưu khoái hoạt như trước kia.

Quá Trung thu vài ngày, hai cha con mới trở về. Bọn họ không dám trở về trước đó, nếu không sẽ bị toàn thôn cười chết.

Khi trở lại, Văn Đạt đã tính toán sẽ cùng Hạ Hoa sống chung như trước, hoàn toàn không cần lo tiền lo bạc, còn được Hạ Hoa hầu hạ đến thoải mái biết bao, trong lòng biết Hạ Hoa tốt thế nào, liền chạy tới tìm Hạ Hoa hàn gắn quan hệ. Con trai thứ cũng hiểu được mẹ mình có bản lĩnh, có mẹ mình cung ứng cho, hắn lại trở về cuộc sống không cần vì tiền mà buồn rầu nữa, có thể giống người khác ăn uống sa hoa, vui chơi giải trí, thậm chí còn có thể mua robot nữa!

Cho nên, vì một tương lai tốt đẹp, cha con hai người dĩ nhiên muốn lấy lòng Hạ Hoa.

Đáng tiếc Hạ Hoa từ khi đi theo Văn Quý cùng Văn Khoan, đã tích lũy cho mình không ít kiến thức buôn bán, những chuyện trong thôn khiến cho quan niệm của Hạ Hoa hoàn toàn chuyển biến, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện phục hôn với Văn Đạt, bản thân Hạ Hoa bây giờ cùng Văn Hổ sinh hoạt thoải mái lắm, tại sao phải đi tìm người về rồi tự rước vất vả vào thân làm gì cơ chứ.

Văn Đạt đến đây hai ngày trời, mặt dày khen Hạ Hoa không ngừng, Hạ Hoa một chút cũng không mềm lòng, ngược lại còn từ trong miệng người khác nghe được tính toán trong đầu của Văn Đạt và đứa con thứ. Trái tim đã lạnh đến tận cùng băng giá, nếu như Văn Đạt bọn họ thật sự ăn năn, thì tuy hắn không phục hôn với Văn Đạt nhưng ít nhất cũng sẽ giúp đỡ cho con trai mình một chút, giúp cuộc sống nó bớt khổ.

Nhưng mà kết quả thì sao, Văn Đạt bọn họ uống rượu với bán thú nhân trong thôn. Say rượu xong thì đầu tiên là khóc rống nói mình bất hạnh ra sao, sau thì đem toàn bộ tính toán của mình nói ra, cái gì mà bán thú nhân khác xem thường hắn, chúng đều là người xấu hết, rồi lại nói sang Hạ Hoa, cái gì mà Hạ Hoa phải chú ý một chút, coi chừng bị người khác hại, rồi cuối cùng gì Hạ Hoa cũng sẽ quay về hầu hạ hắn thôi.

Hiện tại Văn Đạt bày ra cái bộ dáng khó coi như thế, Hạ Hoa nhìn thấy liền tức giận đến run người. Ngay cả thủ đoạn quỳ hạ đẳng thế này cũng không biết xấu hổ mà dùng tới rồi, lại còn dẫn con nhỏ theo, Hạ Hoa có thể không giận hay sao!

Văn Quý nhìn Hạ Hoa sắc mặt xanh mét, phỏng chừng Văn Đạt đã thật sự chọc tới Hạ Hoa rồi, nếu không một kẻ sĩ diện như Văn Đạt sao lại chịu quỳ gối trước người khác chứ?

Hạ Hoa giãy dụa nhưng không thoát ra được, Văn Quý nhíu nhíu mày, đi qua nhéo tay Văn Đạt, Văn Đạt hét thảm một tiếng rồi buông tay ra, hung hăng trừng mắt nhìn Văn Quý, Văn Quý lười nhìn đến hắn, chỉ quay sang Hạ Hoa ý nói Hạ Hoa cùng vào nhà đi.

Hạ Hoa vào cửa lau nước mắt: “May mắn tiểu Hổ đang ngủ, nếu không nhìn thấy phụ thân mình như thế này, phỏng chừng về sau sẽ khó chịu cả đời.”

Văn Đạt biết mấy lời mạnh miệng lúc mình say rược đã tới tai Hạ Hoa, cho nên mới vội vàng kéo con trai lại đây quỳ, muốn làm Hạ Hoa mềm lòng. Nhưng càng như vậy thì Hạ Hoa càng thấy tâm thêm lạnh lẽo.