Hạ Hoa nghe tới đây thì ý tưởng muốn trồng mía bay mất luôn. Văn Quý nghĩ tới gần đây có rất nhiều người muốn mua đất hoang, hắn cũng phải nhanh chóng đi mua, hắn không định trồng mía, nhưng sẽ trồng những thứ khác, hắn trước đem dự tính của mình nói cho Từ Lang biết, Từ Lang quấn lấy hắn không ngừng hỏi hắn muốn trồng cái gì.

Văn Quý đã chọn được vài loại để mua rồi, bất quá hỏi ý kiến Từ Lang một chút cũng tốt, vì thế dắt tay Từ Lang đến nhà thôn trưởng, “Em muốn chúng ta trồng gì? Có dưa hấu, đào, dâu tây, đậu phộng, em thích cái nào?”

Từ Lang nhíu nhíu mày, hắn có thể không chọn không? Sau đó thực bình tĩnh trả lời: “Đều trồng đi!”

Văn Quý: …

Cái vấn đề này về sau hỏi ai thì hỏi, đừng có hỏi thằng nhóc tham ăn này, thật luôn!

Lại tới nhà Văn Hào mua đất, Văn Hào lần này không thèm tỏ thái độ hòa nhã gì với Văn Quý, hơn nữa gần đây đã có rất nhiều người muốn mua đất rồi, hắn mới không sợ Văn Quý! Vì thế chỉ ngồi đó, không phản ứng gì lại.

Văn Quý mỗi lần thấy Văn Hào tính tình y hệt tiểu hài tử thì cảm thấy buồn cười không thôi, mặc kệ người này có nói lý hay không, lớn tiếng gọi, “Gia gia, cháu lại đến mua đất nha, lần trước gia gia cho cháu mua đất hạ đẳng mà, cháu đã trồng không ít khoai lang, đậu tương đấy, đến khi thu hoạch cháu sẽ mang đến biếu cho gia gia.”

Văn Hào hừ một tiếng tỏ vẻ mình mới không ăn những thứ đó, mứt trái cây nhà thằng nhãi còn chưa đưa qua cho ông nếm lần nào đâu! Nhưng mà vừa có thể kiếm tiền vừa được tặng không đồ, ai lại đi từ chối miếng thịt dâng đến tận miệng thế này chứ.

Từ Lang tầm mắt sắc bén đảo qua Văn Hào một lần lại một lần, Văn Hào run lên, phiền não gõ gõ điếu thuốc, hướng Văn Quý lung tung phất tay, “Đi đi, mấy miếng ruộng kia tự mà chọn, nhớ trả đủ tiền cho ta là tốt rồi.”

Văn Quý chọn không ít ruộng hạ đẳng, còn mua thêm không ít đất hoang. Đất hoang dùng để trồng cây ăn quả cũng rất tốt, còn có thể ngừa được chuyện đất màu bị trôi. Văn Quý chọn mua những mảnh ruộng liền kề với ruộng hắn đang có, thời điểm dẫn Từ Lang cùng đi nhìn, rung động không nhẹ, cả một khu ruộng lớn, đều là của hắn và Từ Lang…

Từ Lang trên một đường dốc cao cao nhìn xuống, ánh mắt thâm thút. Không biết từ khi nào Văn Quý đến ôm hắn từ phía sau, cằm đặt trên vai Từ Lang, ôn nhu nói: “Nhìn xem, cả mảnh đất này đều là của chúng ta.”

Gió nhẹ thổi qua khiến mấy lọn tóc trước trán Từ Lang bay bay, khóe miệng Từ Lang cong lên, trong lòng tràn đầy mãn nguyện, đúng vậy, đây chính là mảnh đất thuộc về hai người bọn họ.

Từ Lang bắt đầu chỉ điểm, “Chỗ này trồng dưa hấu, nơi đó trồng đào, bên đây thì trồng dâu tây,…” Văn Quý ôm Từ Lang thực thích ý, hiện tại đương nhiên vợ nói gì thì chính là cái đó nha!

Buổi tối trở về, Văn Quý pha trà, ướp lạnh, Từ Lang rót nước trà vào chai đóng kín. Văn Quý tiếp tục làm mứt trái cây, “Để lại nhiều cho em nhé? Tôi thấy hôm nay em ăn không nhiều lắm, có đói bụng không? Nếu đói thì nói cho tôi hầm xương làm cháo cho em ăn bữa khuya.”

Từ Lang đang đóng gói trà, cũng không quên uống vài hớp, xong một chai uống một, hai ngụm, không bao lâu thì một lô trà cũng chưa làm xong, Văn Quý hừ hừ vài tiếng, “Tham ăn!” Từ Lang không thèm để ý, chờ mong nhìn Văn Quý, “Uống ngon a! Văn Quý, mau nấu cháo đi, em lấy hồng tiêu đặc chế ra ăn cùng.”

Từ Lang thực nhớ mong hương vị của hồng tiêu, Văn Quý vì sợ hắn ăn quá cay sẽ thương tổn đến tràng dạ dày, thức ăn quá cay không thể ăn nhiều, dạ dày bị ảnh hưởng thì không phải chuyện đùa được, trước kia, khi Văn Quý học trung học có một cô bạn rất thích ăn cay, cuối cùng tràng dạ dày bị hư, về sau ăn gì cũng bị tiêu chảy, không bao lâu sau, từ hơn một trăm cân giảm một lần còn bảy mươi mấy, cả người gầy guộc đến đáng sợ.

(1 cân của TQ = ½ kg của mình, tức là cô bạn này từ hơn 50 mấy kg giảm còn khoảng 30 mấy kg)

Văn Quý cũng không dám để Từ Lang hồ nháo như thế, chỉ cần cho ăn một chút là Từ Lang có thể ăn cả ngày! Không hạn chế là không được bởi vì Từ Lang luôn cảm thấy ăn nhiều không có vấn đề gì.

Bất quá Từ Lang gần đây tâm trạng luôn không tốt, ăn rất ít, khó có khi tinh thần hắn tốt như hôm nay cho nên Văn Quý cũng không hạn chế hắn. Lỗ lỗ thú hôm qua Từ Lang săn được, Văn Quý vẫn còn giữa lại phần xương trong kho. Được rồi, Văn Quý đã không còn ý kiến gì với việc Từ Lang cực kì chấp nhất lỗ lỗ thú nữa rồi.

Đặt nồi cháo lên bếp nấu, Văn Quý bắt đầu đem đồ vật trưng bày lên kệ bán. Cửa tiệm vừa mở liền có một đoàn người như đại hồng thủy ập vào, tranh giành đến lợi hại. Từ Lang cũng đang trong đám người nhàn nhã đi dạo, rất nhiều bán thú nhân đề phòng với cái vị ‘chồng của ông chủ’ này, thần thú a, chồng của ông chủ sao cứ vào giành đồ với bọn họ a!

Bất quá lần này Từ Lang không đến tranh mua, Văn Quý đã để lại rất nhiều mứt trái cây cho hắn, lát nữa còn có cháo xương hầm với hồng tiêu đặc chế, hắn mới không cần giành giựt với bọn họ! Từ Lang đổi nhân vật ảo của mình thành một bán thú nhân vừa thô cuồng lại hung mãnh bưu hãn, chính là cái loại người vừa nhìn vào là biết không tốt.

Vừa trừng mắt đã khiến người ta tay chân bủn rủn, cố tình hắn lại còn đi tới đi lui khắp nơi.

Mấy á thú nhân trái tim yếu ớt đến phiên mình tính tiền, hoảng sợ trình bày chi tiết với Văn Quý, Văn Quý cười cười lắc đầu: “Hắn cũng không làm gì đâu, mọi người đừng để ý đến hắn là được.”

Ngoài ra, cư nhiên còn có người lén tìm Từ Lang ra giá gấp đôi để mua lậu hàng, Từ Lang lập tức đề phòng: “Không có!” Đồ sắp đến miệng hắn làm sao có thể bán cho bọn họ!

Bán thú nhân lúc trước đã tặng Văn Quý lệnh bài hôm nay đến chậm chân có mấy phút đồng hồ, kết quả cái gì cũng chưa mua được, nghĩ đến lát nữa tắt máy đã nhìn thấy lão bà đen mặt trừng mình liền hoảng hốt trong lòng, vội đuổi theo Từ Lang cầu bán hàng cho hắn.

Từ Lang bị theo đuôi phiền muốn chết, cau mày nhìn, cái tên này trước kia da mặt cũng đâu có dày thế đâu, hiện tại đổi tính rồi hả? Văn Quý tính tiền xong mới phát hiện Từ Lang đang lâm vào tình cảnh khó khăn, Văn Quý đến gần mới nghe được bán thú nhân kia đang nói, “Chồng của ông chủ a, anh xem, ta không mua được mứt trái cây thì lão bà sẽ cho ta ngủ ngoài sảnh luôn, ta nói thật đó…”

“Ta muốn không nhiều đâu, chồng của ông chủ a, làm ơn tốt bụng bán cho ta hai hũ mứt trái cây, hoặc là năm sáu bình trà lạnh? Không nhiều lắm, thật đó, hai bình rượu trái cây cũng được mà…”

Từ Lang cảm thấy cả người đều đau, vậy mà còn kêu không nhiều! Hắn mới có mười hũ mứt trái cây, trà lạnh một chai cũng không có, rượu trái cây thì sao? Văn Quý nói đêm nay không được ăn nhiều quá, đem bán hết rồi…

Văn Quý đều cảm thấy Từ Lang đang ủy khuất cùng với cái vị bán thú nhân kia đều có chút buồn cười, bất quá Văn Quý hình như thấy người này hơi quen mắt? Suy nghĩ một chút mới nhớ ra, nguyên lai người khi trước có từng đưa cho hắn một cái lệnh bài, nói về sau có việc gì cần thì đều có thể gọi hỗ trợ, Từ Lang còn nói bán thú nhân này là cấp dưới của mình, lúc hai người này nói chuyện với nhau, biểu cảm Từ Lang rất nhu hòa, xem ra cảm tình của hai người họ cũng không tệ lắm.

Bất quá, Từ Lang tên nhóc tham ăn này, hoàn toàn không định bán đồ gì cho người kia. Văn Quý vội vàng kéo Từ Lang ngồi cạnh mình, hướng bán thú nhân kia tươi cười nói, “Đồ vật trong tiệm đã bán hết rồi, nhưng mà trong nhà tôi còn hồng tiêu đặc chế đây, trước bán cho anh bao nhiêu đây.”

Sau lại đề cử cửa hàng nhà Hạ Hoa cho hắn, “Có một người bạn của tôi, cửa hàng vị ấy hiện tại chắc vẫn còn một ít mứt trái cây, chất lượng không thua gì cửa hàng chúng tôi, anh đến đó xem xem.”

Bán thú nhân kia vô cùng mừng rỡ, liên tục nói lời cảm tạ.

Từ Lang mặt suy sụp, ai oán nhìn Văn Quý, đó là bữa khuya của em mà!

Văn Quý bán cho bán thú nhân đó một nhúm hồng tiêu đặc chế, lấy giá năm nghìn khối, vị kia thời điểm trả tiền cực kì hào sảng, không hề cảm thấy Văn Quý bán mắc chút nào.

Từ Lang không vui, cáu kỉnh. Văn Quý không nói gì, chỉ lôi kéo Từ Lang thoát mạng đi xem hắn nấu cháo xương hầm, thơm quá!

Văn Quý dùng canh xương hầm để nấu cháo, ngoài ra còn bỏ thêm thịt vụn đã được ninh nhừ vào trong cháo, cháo không quá lỏng, dính dính vừa đủ, mùi vị rất ngon. Văn Quý nếm một hơi, khoa trương nói: “Thơm quá nha, chậc chậc, mình lại đi lấy thêm một hũ hồng tiêu đặc chế nữa, ai không ăn đáng tiếc nha, chắc là phải đưa qua tặng tiểu Hổ tử rồi, tiểu Hổ tuổi còn nhỏ, cũng không nên để bụng đói a.”

Lưng Từ Lang cứng lại rồi, ôm bàn hết gõ rồi lại gấp gáp nhìn nhìn hắn. Văn Quý buồn cười cũng không đùa Từ Lang nữa, múc một chén cháo lớn, lấy nửa chén hồng tiêu đặc chế đặt trên bàn cho hắn, “Được rồi, nhanh ăn đi.”

Từ Lang mím môi không nhúc nhích, Văn Quý cũng không quản hắn đang tức giận, ôm cổ Từ Lang gặm cắn, “Đừng giận nữa, không đụng đến hồng tiêu của em, đã hứa cho em rồi, đều là của em đây.” Từ Lang mặt lạnh băng không đổi sắc, trong lòng nói Văn Quý thật là xấu, trước kia mẹ hắn cũng là dùng cách dụ dỗ thế này khiến cha không thể nào chống đỡ được phải mềm lòng, Văn Quý vậy mà cũng dỗ ngọt hắn!!

Nghĩ đến đây, khóe miệng nhếch lên thật cao.

Tay Văn Quý lẳng lặng chạy đến bên hông Từ Lang nhéo nhéo, Từ Lang đỏ mặt trừng một cái, bưng chén lên thở hổn hển ăn, không bao lâu đã ăn xong một chén, cầm chén lên đưa cho Văn Quý, Văn Quý múc thêm cháo vào chén.

Từ Lang được Văn Quý ôn nhu tiếu ý hầu hạ đến thoải mái, đến khi được Văn Quý ôm vào phòng làm càn, tâm tình Từ Lang vẫn còn rất sung sướng. Hắn tưởng tượng về sau trồng được dưa hấu rồi, thì buổi tối có thể cùng Văn Quý mỗi người một nửa ăn, còn có thể là hắn đút Văn Quý một miếng, Văn Quý đút hắn ăn hai miếng…