Văn Quý nhìn cây lúa nhà mình chín vàng hết cả ruộng, chỉ cần chờ hắn thu hoạch là có thể đem về, nhưng mà hắn căn bản không đủ sức động tay!
Hắn đang do dự không biết có nên đến nhà Hạ Lan nhờ một tay hay không, nhưng mà chỉ cần nhớ đến cảm tưởng của mấy vị bán thú nhân nghĩ về hắn là Văn Quý đã muốn dựng hết tóc gáy. Hắn vậy mà cũng có ngày mất hết mặt mũi như vậy, lúc trước hắn làm tiếp thị da mặt dày thật dày, không sợ bất cứ gì hết. Vậy mà…
Bây giờ hắn không thể tự tìm nhục được, hắn cũng không muốn bị người ta cho là hồ ly tinh đi câu dẫn người. Văn Quý chỉ cần nghĩ tới có người nói xấu hắn như vậy là đã rất khó chịu rồi.
Thực là phiền chết đi được!
Không nghĩ tới bạn lữ của Văn tam gia Triệu Lỵ tìm tới Văn Quý. Triệu gia được xem đại khái là hộ nghèo trong Xuân Thủy thôn, dân số không nhiều lắm, bất quá họ làm người rất phúc hậu, lại chịu khó. Mà Triệu Lỵ là nữ á thú nhân, phải quán xuyến nhiều chuyện trong nhà hơn, Văn tam gia lúc trước đều đem mấy đứa nhỏ đồng lứa hắn quăng cho Triệu Lỵ chăm.
Triệu Lỵ gặp Văn Quý, kéo tay hắn thân thiết nói: “Ai nha, tiểu Quý, thóc nhà con còn chưa thu hoạch đúng không? Việc nhà chúng ta dạo này cũng bớt bận rộn rồi, con có cần người hỗ trợ không? Ta gọi người nhà đến giúp con. Lần trước con khẩn hoang đất mọi người trong nhà lại không có ai nhàn rỗi đề tới giúp, chúng ta cũng thấy có lỗi với con, bây giờ ai cũng rảnh tay rảnh chân, bọn họ dù sao giờ ở nhà cũng không có việc gì làm hết mà.”
Văn Quý nghĩ không ra, Văn tam gia cùng Văn Quý trước giờ không có giao tình gì, Văn tam gia và Văn Hào là đường huynh đệ, nhưng mà cũng không quan hệ tốt lắm. Bây giờ sao lại muốn chủ động giúp hắn đây? Văn Quý cảm thấy chắc chắn có việc gì mờ ám rồi.
Lập tức tự phỉ nhổ suy nghĩ này, chắc là người ta tưởng hắn chiêu đãi thịt đạt lỗ thú cho bán thú nhân nên mới muốn ăn thôi chứ có gì mà mờ ám đâu? Văn Quý nghĩ, dù sao thì có người giúp còn hơn không, bây giờ hắn chỉ có một mình, người khác tính kế hắn làm gì cơ chứ? Lại nói hắn cũng không phải người dễ bị bắt nạt!
Hắn không từ chối mời gia đình Triệu Lỵ ngày mai đến, Triệu Lỵ nghe được câu trả lời của Văn Quý, hài lòng quay về.
Lát sau tới lượt mẹ của Văn Quý đến nhà hắn, liếc mắt hỏi: “Thóc nhà mày nhờ ai thu hoạch? Vẫn là đám hôm trước tới ăn thịt đạt lỗ thú hả? Nếu vậy thì mai ta kêu anh của mày đến.
Văn Quý xem thường, nói qua loa: “Mẹ thật biết nói đùa, con thì vẫn còn tiền nhưng mà một tháng này còn phải dựa vô nó mà sống, nào còn dư đâu mà mua thịt đạt lỗ thú chứ. Nhà của Văn tam gia muốn đến hỗ trợ, con còn chưa biết nên mời họ cái gì đâu, mẹ muốn giúp con sao? Vậy mẹ làm ơn hào phóng mua chút thịt tới để con còn mời nhà bọn họ một bữa.”
Mẹ của Văn Quý trừng mắt, túm quần áo Văn Quý hét lớn: “Mày còn dám nói không có tiền? Không có tiền mà mua được quần áo tốt như vậy sao? Dám lừa tao hả? Suốt ngày chỉ biết câu dẫn nam nhân là giỏi. Mày đã không muốn mấy anh trai mày đến phụ thì tao mặc kệ mày. Mới bây giờ mà ngu dốt thiếu suy nghĩ, sau này mày gả ra ngoài, không có anh em giú p đỡ, coi mày có sống tốt được hay không!”
Nói xong còn cười lạnh liên tục, giống như đang tưởng tượng được tình cảnh sau khi Văn Quý lập gia đình cũng khốn khổ như tên Hạ Hoa kia, bị cả gia đình dòng họ chán ghét vứt bỏ, nhà chồng thì bài xích không muốn thấy mặt, tới lúc đó thì chỉ kêu khổ thôi. Hèn gì mà Văn Quý với Hạ Hoa hợp ý như thế, nguyên lai là cùng một dạng người!
Người nào đó tự cho mình là đúng, mang theo nụ cười lạnh và ánh mắt thương hại quay trở về, chỉ còn chờ ngày sau Văn Quý đến cửa nhà khóc lóc cầu xin gia đình mình giúp đỡ.
Văn Quý vừa nghe thấy mấy chữ lập gia đình là đổ mồ lạnh, nghe đến khúc hắn đi câu dẫn nam nhân thì toàn thân nổi hết da gà, hoàn toàn không để ý tới suy nghĩ điên khùng của mẹ mình, bây giờ Văn Quý chỉ mong sao cái tên kia đi càng nhanh càng tốt, đừng bước vào cửa nhà hắn nữa, mỗi lần người này đến là mang theo sát khí đùng đùng với cả toàn chuyện động trời!
Lúc chuẩn bị thu hoạch, Văn Quý mua mấy cái lưỡi liềm về rồi mới dẫn người nhà Văn tam gia đến ruộng nhà hắn thu hoạch. Nhắc đến việc này cũng thật kỳ cục, rõ ràng khoa học kỹ thuật phát triển như vậy lại còn dùng lưỡi liềm đi gặt lúa? Hắn nghe đâu lúc trước có người dùng máy móc nhưng mà mạ đều chết hết. Nếu như tự mình trồng rồi dùng máy móc thu hoạch thì lại không còn rễ với mầm cho đợt trồng sau. Ban đầu nếu giữ rễ và mầm đó thì thóc có thể mọc liên tục mỗi tháng trong cả một năm, nhưng dùng máy móc thu hoạch xong thì bị tổn thất trầm trọng! Cho nên sau đó quốc tế mới ban hành quy định, không được dùng máy móc trong nông nghiệp nữa.
Mấy loại hoa mầu thật sự quá thể đáng…
Đến ngày kế, Triệu Lỵ đến nhìn xem thóc nhà Văn Quý, không khỏi than, ai nói Văn Quý thể chất yếu, không có cách nào tụ khí các khu vực lại? Mảnh đất khô cằn như vậy mà Văn Quý còn đạt được thành quả như vậy, nếu mà nói Văn Quý thể chất yếu thì trên đời này chắc không có á thú nhân nào thể chất tốt luôn quá!
Thực ra ban đầu mảnh ruộng này vô cùng tươi tốt, nhưng mà tổ tiên Văn gia dùng máy móc trồng trọt nhiều quá, lại liên tục dồn khí từ các nơi về mới thành ra như bây giờ, trong thôn cũng chỉ có chỗ này là đất hoang, liên tục không thu hoạch được gì, ai còn đủ kiên nhẫn đến đây nữa chứ. Lúc trước bà nghe được Văn Quý bị mẹ hắn phân cho mảnh ruộng này, bà chỉ cảm thấy người này thực sự quá tàn nhẫn, nhưng lại không nghĩ rằng Văn Quý có năng lực như vậy. Trong lòng thay đổi suy nghĩ về Văn Quý.
Không chỉ Triệu Lỵ, những người khác trong nhà Văn tam gia cũng có cùng suy nghĩ. Bình thường những việc nặng nhọc lúc trồng trọt đều là bọn họ đảm nhiệm, cũng biết được một chút về làm nông, nếu như không thể tụ khí từ nhiều khu vực lại thì không cách nào trồng trọt thuận lợi, cho nên bán thú nhân bọn họ rất coi trọng những á thú nhân thể chất tốt để làm chuyện này.
Nhưng mà, bây giờ nhìn thấy một mảnh đất khô cằn, căn bản là không có sự sống, trở nên vàng óng ánh toàn lúa là lúa, nhìn đi nhìn lại không kém những nhà khác là bao. Nếu như ngày sau Văn Quý tiếp tục bội thu như thế này nữa, mà bọn họ vẫn giữ tốt quan hệ với Văn Quý thì trong nhà họ cũng không cần phải sầu khổ chuyện lương thực, lại còn có thể hưởng chút lợi từ việc bán buôn của Văn Quý nữa!
Văn Quý không biết suy tính của bọn họ, chỉ dẫn bọn họ đến nơi sau đó quay về làm cơm trưa, hắn còn đang do dự không biết có nên lại mua thịt đạt lỗ thú không, mua hình như cũng không tốt, nếu như cứ vậy hoài thì vấn đề tài chính của hắn sẽ có chút khó khăn, đây là còn chưa nói đến việc người trong thôn xem hắn tiêu tiền như rác, nhà hắn chỉ có hai mẫu ruộng, chỉ cần một bán thú nhân làm trong một ngày là thu hoạch xong. Nhưng lần nào cũng một người rồi thêm một người đến, lần này nhà Văn tam gia đến hết bốn người, tức là hắn phải mời hết bốn người bữa trưa nay.
Trên đường trở về, đến cửa nhà thì hắn nhìn thấy hình như có người đang chuyển nhà, lại còn dọn đến cách vách nhà hắn! Nhà bên trái hắn bây giờ Đông tử đang ở, nhưng mà cậu ta suốt ngày chỉ biết giam mình trong nhà, đâm ra Văn Quý cũng không thân cận lắm. Còn chỗ bên phải trước giờ vẫn để trống.
Văn Quý không thể giao lưu với vị á thú nhân Đông tử cách vách, mấy nhà đối diện đều là bán thú nhân thì ai cũng khinh thường Văn Quý, cho nên hắn cũng không muốn lui tới với họ, vì thế cho đến giờ Văn Quý rất bi kịch là không thân quen được với vị hàng xóm nào cả. Nhưng mà bây giờ hắn lại có hàng xóm mới, cũng không biết là ai, nếu có thể làm thân một chút vẫn là tốt nhất, về sau có việc gì thì hắn cũng có thể nhờ người đến giúp một phen, dù sao bà con xe cũng đâu bằng láng giềng gần!
Văn Quý còn chưa thấy mặt mũi người dọn đến thì Hạ Lan lúc này mang khuôn mặt đỏ như gấc đến tìm hắn, đôi mắt như làn nước mùa thu nhìn quanh nói: “Văn Quý, lúc nãy anh đi đâu thế? Tôi nãy giờ đi tìm mà không gặp anh.”
Văn Quý nhướng mày, hắn sẽ không tự kỷ đến mức cho rằng Hạ Lan có ý với hắn, nhưng mà nhìn bộ dáng xuân tâm rạo rực này thì không lẽ nhà kế bên là một anh đẹp trai nào hay sao? Vậy về sau hắn có nên hay không đi chủ động làm quen hả trời! Văn Quý phẫn uất, ông trời vì sao không cho hắn làm bán thú nhân hả? Hắn tuy là tính hướng thích nam nhân nhưng mà hắn là đàn ông thứ thiệt nha!
(Ý ảnh là ảnh là công cho nên không muốn bị đè a:)))Đột nhiên một thân ảnh cao lớn xuất hiện trong tầm mắt đang bực bội của Văn Quý.