Tiểu Bạch nói câu “Cám ơn” với Thượng Quan Vân Nhi xong, cũng nhanh cầm lấy bánh quẩy đặt vào cháo gà nấm hương, học dáng vẻ Thượng Quan Vân Nhi chấm chấm, liền nhắm thẳng miệng mình nhét vào, từng ngụm từng ngụm mà ăn, Tiểu Bạch tới bây giờ chưa ăn qua món nào ngon như vậy, sau khi vội vàng ăn mấy miếng to xong, rất là thỏa mãn khẽ thở dài một tiếng.

Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch ăn khí thế, ăn điểm tâm giống như đang đánh giặc, liền lo lắng nói với Tiểu Bạch nói: “Tiểu Bạch ăn chậm một chút, không ai tranh với ngươi, ăn nhanh như vậy, không cẩn thận sẽ bị sặc.”

Giống như xác minh lời Mộ Dung Lâm Phong nói, qua không bao lâu Tiểu Bạch liền “khụ khụ khụ” bị sặc, hai má phình lên hồng hồng, Mộ Dung Lâm Phong lập tức lấy một chén nước ấm ấm, để bên miệng Tiểu Bạch ý bảo Tiểu Bạch uống xuống đi.

Tiểu Bạch ho không ngừng, liền hai tay cầm chặt cái chén, “ừng ực ừng ực” uống xuống một chén nước đầy, đồ ăn vướng trong cổ họng mới chậm rãi trôi xuống.

“Không phải kêu ngươi đừng ăn vội như vậy sao? Hiện tại đã nuốt xuống rồi đi.”

Tiểu Bạch đáng thương đến tội gật gật đầu, bất quá này không trách được Tiểu Bạch, bình thường Tiểu Bạch đều là mỗi ngày ba bữa ăn no ơi là no, bởi vì lạc đường nên chưa ăn qua bữa nào.

Lúc sau Tiểu Bạch đều là dưới tầm mắt nhìn chằm chằm của Mộ Dung Lâm Phong, chậm rãi quét ngang hơn phân nửa đồ ăn trên bàn, cuối cùng mới cảm thấy mỹ mãn buông bát.

Mà những người khác đều ăn không nhiều lắm, mỗi người trong lòng đều tràn đầy tâm tư.

Tiểu Bạch nhìn thấy Trúc Tử bình thường đều lẩm bẩm lầm bầm với mình, từ lúc bé đi ra đến giờ vẫn luôn nặng nề yên lặng, cứ như vậy ngồi quy củ, không yên lòng ăn điểm tâm.

Tiểu Bạch cảm thấy được kỳ quái lại hỏi: “Trúc Tử, ngươi hôm nay làm sao vậy?”

Trúc Tử nghe được Tiểu Bạch vẻ mặt nghi hoặc nhìn mình, dừng một chút, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, cúi đầu tiếp tục không yên lòng ăn cháo gà nấm hương còn lại không nhiều lắm trong bát.

Thượng Quan Vân Nhi nhìn thấy không khí cứng ngắc, thử hòa giải nói: “Có thể là Trúc Tử, tối hôm qua tìm ngươi thật lâu...... Hiện tại mệt chết đi.”

Tiểu Bạch cái hiểu cái không gật gật đầu, nhìn Trúc Tử nói: “Thực xin lỗi...... Tiểu Bạch tối hôm qua không nên chạy loạn.” Tiểu Bạch cảm thấy bé đã làm sai thật, làm hại sư phụ cùng Trúc Tử lo lắng cho mình như vậy, mà còn làm bản thân không được ăn cơm, Tiểu Bạch biết bụng bị đói là khổ sở nhất.

Mộ Dung Lâm Phong nhìn cái đầu nhỏ quấn băng trắng của Tiểu Bạch, nhẹ nhàng thở dài nói: “Cũng không nên có lần sau, tất cả mọi người sẽ lo lắng cho ngươi, có biết không?”

“Đúng vậy, Tiểu Bạch đệ đệ lần sau cũng không nên nghịch ngợm ham chơi như vậy, sư phụ ngươi chính là thực lo lắng cho ngươi.” Thượng Quan Vân Nhi ở một bên cũng nói.

Tiểu Bạch vẻ mặt xấu hổ nhìn Mộ Dung Lâm Phong cùng Trúc Tử nói: “Bởi vì...... Chỉ có Tiểu Bạch ở một nơi xa lạ...... Cho nên Tiểu Bạch mới muốn đi tìm sư phụ...... Tiểu Bạch lần sau... không dám nữa.”

“Ân...... Tiểu Bạch đã biết, sư phụ đừng nổi giận, sư phụ các ngươi cũng nhanh ăn điểm tâm đi.” Tiểu Bạch lần này rất là tự trách nói, Tiểu Bạch đơn thuần cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới bé sẽ được nhiều người coi trọng như vậy, trừ bỏ tự trách tràn đầy, trong lòng Tiểu Bạch vẫn là thực vui vẻ thực thỏa mãn, bất quá lần sau cũng không dám tái phạm nữa.

Trúc Tử vẫn cúi đầu nghe được Tiểu Bạch nói như vậy, trong lòng lại tự trách, trước đó đầu đều là thực hỗn loạn, rời đi Yến Thanh tửu lâu, lúc ấy tư tâm Trúc Tử chính là hy vọng Tiểu Bạch đợi không được chủ nhân trở về, tự chạy ra ngoài rồi lạc đường, sau đó cậu cũng có thể nói là Tiểu Bạch tự chạy loạn. Trúc Tử chỉ đơn phương nghĩ rằng Tiểu Bạch tồn tại là một nhược điểm rất lớn đối với chủ nhân của mình, làm người hầu của Mộ Dung Lâm Phong, Trúc Tử cảm thấy bản thân phải hủy toàn bộ nhược điểm bên cạnh Mộ Dung Lâm Phong, cam đoan Mộ Dung Lâm Phong chính là hoàn mỹ như trong cảm nhận của cậu, vốn tưởng rằng Tiểu Bạch chỉ là đơn giản có thể khiến cho Mộ Dung Lâm Phong thấy hứng thú, chỉ tồn tại như một món đồ chơi để đùa bỡn, tuy rằng Trúc Tử quả thật hy vọng Mộ Dung Lâm Phong có thể có thêm nhiều sung sướng của phàm nhân, nhưng là nếu sung sướng lại có nhược điểm bỏ thêm vào, Trúc Tử cảm thấy không cần, sung sướng chính là khi Mộ Dung Lâm Phong thật hoàn mỹ mới đúng, cho nên liền thừa dịp Mộ Dung Lâm Phong không để ý, làm mất Tiểu Bạch là được, nhưng không nghĩ tới chủ nhân một chút liền nhìn ra tâm tư của cậu, tuy rằng chủ nhân cái gì cũng không nói với cậu, nhưng Trúc Tử cũng biết chủ nhân mình đã dùng khinh thường để trừng phạt cậu, hoàn toàn coi Trúc Tử là một người trong suốt, Tiểu Bạch sau khi trở về, cậu cũng hiểu được không có mặt mũi nhìn bé, tuy rằng Trúc Tử vẫn cảm thấy cậu làm đúng, nhưng nhìn thấy Tiểu Bạch vẻ mặt không biết gì còn nhận hết sai lầm về phía mình, trong lòng liền cảm thấy gồ ghề không thoải mái.

Trúc Tử nhìn mặt bàn ngu muội thanh âm nhỏ giọng nói: “Là ta thực xin lỗi ngươi, tiểu ngu ngốc.”

Nhưng bởi vì Trúc Tử nói thật là nhỏ giọng, hai người khác đều không nghe được, chỉ có Mộ Dung Lâm Phong ở một bên hôn má Tiểu Bạch, chậm rãi cong một bên khóe miệng lên.

Thượng Quan Vân Nhi nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong rất là thân mật hôn hai má Tiểu Bạch, trong lòng hiện lên một cảm giác quái dị, nhưng không nói được là quái ở chỗ nào.

Mộ Dung Lâm Phong nhìn nhìn Thượng Quan Vân Nhi đoan đoan chính chính ngồi trên ghế, liền nói: “Vân Nhi tiểu thư ăn xong điểm tâm, cũng nên về rồi.”

Thượng Quan Vân Nhi suy nghĩ nói: “Kỳ thật, ta trước đó nghĩ đến Tiểu Bạch đệ đệ còn chưa tìm được, vốn định dẫn theo người cùng các ngươi tìm, nhưng Tiểu Bạch đệ đệ hiện tại cũng đã trở lại, ta cũng yên tâm, còn có một việc, là về Bạch Quả.”

Mộ Dung Lâm Phong vẻ mặt bình tĩnh bởi vì Thượng Quan Vân Nhi nói hai chữ ‘ Bạch Quả ‘ mà sáng lên, vội vàng hỏi nói: “Vân Nhi tiểu thư là biết ‘ Bạch Quả ‘ ở đâu?”

Thượng Quan Vân Nhi vẻ mặt khó xử nói: “Kỳ thật, ta cũng không rõ ràng lắm, gia gia nói ‘ Bạch Quả ‘ vốn là dược liệu thực trân quý, là thứ chỉ có Mộc Triệt hoàng thất mới có thể có được, hơn nữa gia gia hiện tại thân thể cũng không tiện đường dài bôn ba trở về, cho nên......”

Mộ Dung Lâm Phong trong lòng thật là thất vọng nghe Thượng Quan Vân Nhi nói xong cũng đáp lại: “Không có việc gì...... Tại hạ sẽ tự nghĩ biện pháp.” Tuy rằng thất vọng, nhưng ít nhất cũng biết Bạch Quả là ở trong tay hoàng thất.

Mộ Dung Lâm Phong nhìn nhìn Tiểu Bạch đang ngồi nhàm chán, trong đầu hiện lên vài suy nghĩ, xem ra phải tự mình đi Mộc Triệt quốc hoàng cung một lần mới được......