Dương Thiếu Quân một mình bắt được năm tên buôn ma túy và heroine với số lượng lớn, bụng bị đâm hai nhát, tuy bị trọng thương nhưng vẫn anh dũng chiến đấu, vì vậy xuất viện rồi liền được thăng chức —— hắn được thăng liền hai chức, gia nhập đại đội điều tra tội phạm, từ nay về sau sẽ không phải… hít thở bầu không khí ô nhiễm ở ga xe lửa nữa.
Tô Kiềm một mình nhận vụ làm ăn đầu tiên, thua lỗ hàng chục triệu. Anh rất hổ thẹn, đi đến xin lỗi Tô Bác Hoa, Tô Bác Hoa lại vui vẻ cười nói với anh: “Có việc buôn bán nào mà chỉ lãi chứ không lỗ? Con đã tự rút ra được một bài học xương máu sau chuyện này, kể ra như vậy cũng không quá lỗ.” Tô Kiềm đưa cho cha một bản báo cáo chi tiết, phân tích rõ nguyên nhân thất bại là do đâu, Tô Bác Hoa xem xong rất hài lòng, cho anh một hạng mục có giá hơn hai chục triệu.
Cùng lúc này, Dương Thiếu Quân cầm hai nghìn tệ do dự thật lâu, cuối cùng mua cho mẹ một chiếc máy massage cổ, sau đó rủ các anh em trong cục đi ăn một bữa, mừng mình được thăng chức.
Tô Kiềm kết hôn được mấy tháng thì Uông Văn có thai. Với đứa con đầu tiên anh rất chú trọng, mời các chuyên gia đến lên kế hoạch bố trí thời gian biểu hàng ngày, từ kiểm tra đến dưỡng thai, tập luyện.. tiền mua thực phẩm dinh dưỡng một tuần thôi đã tốn hàng nghìn tệ, để Uông Văn không bị ốm nghén khi mang thai. Mỗi ngày có bảy tám người giúp việc vây xung quanh chị, rất có tư thái của một tiểu thư trong Hồng Lâu Mộng, thậm chí còn có cả chuyên gia tới gội đầu xoa bóp cho chị, nhưng những người này lại chen vào cuộc sống của chị và Tô Kiềm. Chín tháng mang thai, hai người không có bất kỳ sinh hoạt vợ chồng nào, thậm chí Tô Kiềm còn không ngủ cùng giường với chị, sợ khi ngủ động vào bụng, khiến chị buồn bực không nói nên lời.
Lãnh đạo của Dương Thiếu Quân làm mai cho hắn với một cô gái, hai người ở bên nhau ba tháng, trong thời gian này Dương Thiếu Quân vừa không được tự nhiên vừa cảm thấy áy náy, nhưng tận lực đè nén lại. Cũng may là cô gái kia chê hắn lương ít, hai người dừng lại, đến lúc ấy Dương Thiếu Quân mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ngày tiếp ngày, năm nối năm, giá trị tài sản trong tay Tô Kiềm lên đến hàng trăm hàng vạn triệu, nhưng anh không cảm thấy đây là thành tựu, nhiêu đấy chỉ để đảm bảo vị trí của anh trên thương trường không thể lung lay; Dương Thiếu Quân từ cấp thấp mà dần leo lên, cuối cũng có khởi sắc. Hắn vừa cố gắng vừa liều mạng, luyện thành mình đồng da sắt, vô cùng hăng hái năng nổ, cứ vài ngày thì lại bị thương, rồi cứ vài ngày lại lập chiến tích, thế nên chỉ trong mấy năm, hắn được thăng lên làm đội phó, rồi lại trở thành đội trưởng.
Trong Hồng Lâu Mộng có mấy câu thơ nói về Song Ngọc: “
Một bên hoa nở vườn tiên, một bên ngọc đẹp không hoen ố màu, bảo rằng chẳng có duyên đâu, thì sao lại được gặp nhau kiếp này; bảo rằng sẵn có duyên may, thì sao lại đổi thay lời nguyền?”(*) Mà Tô Kiềm và Dương Thiếu Quân, một người là hoa chốn vườn tiên, người kia lại nở nơi bụi rậm, hai người có duyên nên gặp nhau thuở thiếu thời. Chỉ là hết lần này đến lần khác, cả hai đối chọi gay gắt tựa hai thái cực bất đồng. Thời gian qua đi, đường hai người đi hoàn toàn đối nghịch.
– x –
Sớm hôm sau, Dương Thiếu Quân vội vã gọi cho Tô Di, nói là gần đây tinh thần Tô Kiềm không tốt lắm, muốn cậu thông báo cho người nhà họ Tô, mau chóng tới giúp đỡ. Tuy Tô Kiềm nhiều anh chị em, nhưng không có ai ở bên cạnh anh ấy, chị cả và bố mẹ đi đến Hawaii nghỉ phép, chị hai đi công tác ở Hongkong, Tô Duy và người yêu đã xuất ngoại, chỉ còn mình Tô Di ở Thượng Hải, nhưng vì Tô Kiềm sợ bọn cướp kia ra tay với Tô Di nên đã bảo em ấy cùng Lý Yêu Yêu đi Malaysia chơi. Tô Di vừa hay tin lập tức quyết định đặt vé máy bay hai ngày sau trở về nước, sau đó thông báo cho Tô Tạ Tích và Tô Tạ Nguyên.
Nói chuyện điện thoại xong, Dương Thiếu Quân thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra khỏi cửa.
Hắn trở về căn nhà cũ, vừa mở cửa mùi rượu đã xộc lên. Mặt đất đầy những lon bia rỗng, còn có quần áo bị cởi xuống. Dương Thiếu Quân lần theo dấu quần áo đi vào buồng trong.
Tề Vĩnh Húc cùng một cậu bé nằm trên giường, cả hai không một mảnh vải nào nằm ôm nhau ngủ say như lợn chết, căn bản không nghe thấy tiếng chân của Dương Thiếu Quân. Dương Thiếu Quân vừa giận dữ vừa buồn cười, xoay người đi tìm miếng xốp đặt trong ngăn kéo tủ, đi đến bên giường vò. Chỉ trong chốc lát, Tề Vĩnh Húc giật mình tỉnh lại, tóc tai dựng ngược lên, khổ sở che tai gầm: “Dừng tay!” Đến lúc này bạn giường của anh ta cũng bị đánh thức.
Hai người ngồi dậy, nửa trên đầy những dấu hôn điên cuồng. Tề Vĩnh Húc liếc mắt nhìn Dương Thiếu Quân, sau đó quay qua nhào tới xoa xoa lưng bạn giường, rên rỉ nói: “Mới có mấy giờ, ông muốn chết à!”
Mặt Dương Thiếu Quân đen như than, cười nhạt nói: “Ông khách khí quá rồi, coi đây là nhà ông luôn rồi sao!”
Tề Vĩnh Húc xoa xoa mũi, không thèm để ý nói: “Tôi giặt dra giường cho ông là được!”
Cậu bé xinh xắn lúc tỉnh dậy còn hoang mang, nghe đoạn hội thoại này xong thì thở phào, quay sang chỗ Dương Thiếu Quân cười ngọt ngào, rồi xoay người đi xuống giường. Cả người không mảnh vải che thân, vóc người thon dài, lõa-lồ mà đứng dậy. Dương Thiếu Quân không tránh đi cũng chẳng tỏ ra hứng thú, hiển nhiên không thích dáng người gầy gò như vậy.
Cậu bé nhặt quần áo lên mặc vào người, đi tới cửa xong quay đầu cười: “Em đi trước, hai người thong thả nói chuyện.”
Tề Vĩnh Húc ném điện thoại của mình qua: “Khoan đã, lưu số lại đi, anh rất thích em.”
Cậu bé bắt lấy chiếc điện thoại, nhanh chóng lưu số mình vào, sau đó ném trả về giường, tiêu sái khoát tay: “Đi đây!”
Chờ người kia đi rồi, Dương Thiếu Quân mới trừng mắt nhìn Tề Vĩnh Húc ngồi trên giường: “Không chịu nổi cậu! Em yêu nhà cậu đâu rồi!’
Tề Vĩnh Húc bày ra vẻ mặt oán giận, sau đó lười biếng nằm xuống giường: “Ai mà biết được, mấy hôm nay có liên lạc gì đâu.”
Dương Thiếu Quân trợn mắt: “Mới vài ngày đã lại gạt đứa khác lên giường tôi rồi! Còn “Anh rất thích em” cơ à, thích thích cái con khỉ!”
Tề Vĩnh Húc nhún vai.
Dương Thiếu Quân ném túi trong tay mình ra, túi rơi bộp vào mặt bạn mình, Tề Vĩnh Húc ôm mũi kêu thảm thiết. Dương Thiếu Quân nhìn thấy bộ dạng kia liền vui vẻ, phủi tay nói: “Mang mấy cái này tới khoa của ông giám định thành phần một chút. Đi luôn đi, tôi cần kết quả gấp.”
Tề Vĩnh Húc nước mắt rơi lã chã mở túi, lấy bừa mấy hộp ra xem: “Hể? Vitamin? Canxi?” Anh cầm một hộp lên quơ quơ: “Cái canxi này đắt muốn chết, nói cái gì mà dùng công nghệ nano của Nhật Bản để điều chế, giá một viên bằng cả cái đĩa bào ngư rồi. Sao vầy, chỗ ông nhận vụ nào liên quan tới thuốc giả à?”
Dương Thiếu Quân xua tay: “Không phải giả đâu. Ông hỏi làm gì, nhớ giám định cho tôi, xem trong này có thành phần cấm nào không, kiểu như amphetamine hay cocain gì gì đấy, có thể làm sản sinh dopamine trong cơ thể ấy. Nhanh lên một chút, tôi cần, rất rất gấp!”
Tề Vĩnh Húc xoa xoa mũi, oan ức đáp: “Ờ….”
Dương Thiếu Quân xoay người đi đến phòng khách, cất cao giọng dặn dò: “Tôi có việc phải đi đây. Đừng có mà ngủ nữa đấy, mau đi kiểm tra cho tôi!”
Tề Vĩnh Húc ngáp xong bĩu môi: “Làm gì mà gấp vậy.” Tuy nói vậy nhưng anh ta vẫn đứng lên mặc quần áo.
Dương Thiếu Quân rót nước uống một chén, đang chuẩn bị đi thì Tề Vĩnh Húc vừa mặc áo khoác vừa chạy tới: “À nè, chờ một chút, ông có thư đấy!”
Dương Thiếu Quân ngưng bước, thấy Tề Vĩnh Húc lúng ta lúng túng gạt đồ trên mặt bàn, lấy một phong thư dưới đống lon bia và tài liệu lộn xộn ra đưa cho hắn: “Mới gửi tới hôm qua, Đinh Thừa Phong”, anh ghé đầu nhìn: “Hình như là bạn ông lúc nhập ngũ phỏng?”
Dương Thiếu Quân nhìn tên trên phong thư, ngẩn người trong chốc lát. Đã lâu rồi hắn không liên lạc với Đinh Thừa Phong, lần gặp mặt gần nhất đã ba năm rồi, khi ấy hắn có chuyến công tác tới Quảng Châu. Sao bây giờ lại đột nhiên gửi thư cho hắn?
Hắn cầm lấy phong thư cất vào trong túi, sau đó xoay người đi ra ngoài: “Tôi đi đây, ông nhớ phải giám định cho tôi đấy.”
Tề Vĩnh Húc đứng sau lưng hắn lầm bầm: “Rồi rồi, nói nữa tôi quên bây giờ.”
Tô Kiềm nghe theo lời khuyên của Dương Thiếu Quân và lão Mạnh, cũng không bước chân ra ngoài, điều khiển công ty thông qua mạng viễn thông. Anh nghĩ, dù sao cũng bị giám sát, ở nhà sẽ không phải chạm mặt quá nhiều người. Thực ra hiện giờ Tô Kiềm rất ghét phải tiếp xúc với mọi người, bất luận là ai cũng sẽ khiến anh bị khẩn trương, ngay cả khi ở trong phòng, rất có thể trong phòng có camera giấu kín, cho nên anh luôn căng thẳng.
Nhưng nhiêu đây không đủ khuất phục Tô Kiềm. Anh cho rằng rất có thể Dương Thiếu Quân cài giám sát trong hệ thống máy tính, muốn khai thác thông tin tuyệt mật trong công ty. Thế nên anh cố ý đưa ra vài chỉ thị sai lệch, bóp méo các số liệu, để quân địch bị mê muội – kết quả là, công ty xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, ban giám đốc khẩn trương báo cáo tình hình cho Tô Bác Hoa, Tô Bác Hoa nghe tin liền gọi điện tới Tô gia. Cuộc điện thoại ấy do Dương Thiếu Quân nhận, bởi vì Tô Di bảo không cần nói với bố mẹ cậu tình trạng của anh trai, không nên để mọi người phải lo lắng, nên hắn không biết phải giải thích như thế nào. Tô Kiềm luôn cảnh cáo hắn phải che giấu quan hệ của hai người, cái này không thể nói, cái kia cũng không được tiết lộ, cuối cùng hắn đành phải nói dối, nói là gần đây Tô Kiềm bị ốm nặng, nhờ ông mời người tới xử lý công việc nội bộ. Tô Bác Hoa hỏi lại lão Mạnh để xác nhận, lão Mạnh cũng nói giống hệt như Dương Thiếu Quân, Tô Bác Hoa tin tưởng vệ sĩ trung thành theo con trai mình mấy chục năm, rốt cuộc chuyện này cũng lắng xuống.
Dương Thiếu Quân mỗi ngày đều mời Lư tiên sinh tới nói chuyện giúp đỡ Tô Kiềm, thoạt đầu Tô Kiềm còn phối hợp, nhưng sau lại thấy lạ, không chịu tâm sự cùng lão Lư nữa, tâm lý đề phòng vô cùng mạnh mẽ. Dương Thiếu Quân mời bác sĩ tới kiểm tra cho Tô Kiềm, Tô Kiềm cũng kiên quyết chống cự, thế nên Dương Thiếu Quân đành phải cho anh uống thuốc ngủ, đợi anh ngủ rồi len lén làm kiểm tra.
Hôm nay thừa dịp Tô Kiềm ngủ trưa, Dương Thiếu Quân gọi điện thoại tới thông báo tình hình Tô Kiềm cho Lư tiên sinh, lão Lư nghe xong thở dài: “Đến nước này rồi thì cậu cho cậu ta uống thuốc đi. Thế nhưng cái thuốc ức chế sản sinh dopamine có tác dụng phụ, cậu ấy có thể sẽ mắc chứng trầm cảm. Mỗi ngày chỉ được uống tối đa một viên.
Dương Thiếu Quân nắm điện thoại cười khổ: “Thật ra trước đấy cháu đã để anh ấy uống thuốc rồi.”
Lư tiên sinh an tĩnh một hồi, nói: “Cũng được, nhưng nên có chừng mực. Cảnh sát Dương à, người nhà của cậu ta đâu, sao chỉ có một mình cậu bên cạnh cậu ta thôi hả?”
Dương Thiếu Quân một tay nắm chặt ống nghe, tay kia đốt thuốc: “Người nhà anh ấy ở nước ngoài, cháu đã thông báo với anh chị em anh ấy rồi, mấy hôm nữa sẽ trở về. Mọi người đang bận rộn làm việc.”
Lư tiên sinh thở dài: “Nhiều người nhà nhỉ, nhưng chưa chắc thân tình đã sâu đâu. Tôi mới chỉ nói chuyện với cậu ta vài lần, đừng nghĩ cậu ta lăn lộn thương trường, trong tay nhiều tiền đã là tốt, thật ra cậu ta vẫn rất thiếu tình thương. Cậu ta với cậu, hai người đồng tính như vậy.. áp lực xã hội hẵng còn rất lớn, cậu cũng nên thông cảm cho cậu ta, quan tâm cậu ta nhiều hơn một chút. Người như cậu ấy, tuy nhiều hư tình giả ý, nhưng thật ra cũng biết rõ ấm lạnh, cậu thật tình với cậu ta hay không, cậu ta đều biết cả.”
Dương Thiếu Quân nghẹn lời, hít hai hơi, buồn bực nói: “Vâng, cháu biết rồi.”
Lư tiên sinh nói tiếp: “Bây giờ để cậu ta nghỉ ngơi một chút, đừng bắt lo việc công ty nữa, trạng thái tinh thần cậu ta không tốt, nếu làm tiếp chỉ tổ hỏng việc. Bảo người thân năng dẫn cậu ấy ra ngoài vào, đừng cứ ở mãi trong phòng.. À, đừng làm gì kích thích tinh thần cậu ấy, gần đây có chuyện gì không tốt, kiểu như bạn bè bị bệnh, buôn bán thua lỗ, đều không nên nói ra, cậu ấy thiếu cảm giác an toàn, không chịu được nổi đâu.”
Dương Thiếu Quân liếm đôi môi khô khốc, do do dự dự mấp máy môi: “Cháu..” Hắn muốn hỏi lão Lư, hắn mới nói chia tay với Tô Kiềm, hy vọng có thể giảm áp lực cho anh ấy, đây có tính là kích thích không? Nhưng chưa cần nói hắn đã tưởng tượng ra cảnh Lư tiên sinh mắng hắn không biết lựa thời cơ, xát muối vào vết thương của người khác — đúng vậy, hắn biết rất rõ, nhưng không hiểu sao khi ấy mình lại hồ đồ, vì sao lại nói như vậy..
Không yên lòng cúp điện thoại, Dương Thiếu Quân như một du hồn mà lảo đảo đi lên lầu, dừng chân trước của phòng Tô Kiềm. Hắn muốn gõ cửa, rồi lại thấy do dự, tay cứ giơ lên lại buông xuống. Giờ thì hắn đã biết mình lại làm một chuyện vô sỉ nữa rồi, có phải đêm đó Tô Kiềm cầm dao gọt hoa quả muốn đâm hắn vì hắn đã nói hết những suy nghĩ trong lòng ra hay không. Ngẫm lại thấy cũng đúng, nếu như người yêu ngủ với mình ba tháng, lại đột nhiên nói đã hận mình mười năm, còn nói từng muốn đánh ngã mình, nếu là hắn hắn cũng sẽ tức giận. Sao ngày hôm ấy lại nói hết ra như vậy chứ? Chẳng lẽ vì mấy ngày này bị kích thích, áp lực tụ lại nên mê muội sao.
Dương Thiếu Quân bắt đầu nghĩ, liệu khi ấy Tô Kiềm có cảm giác như thế nào? Ở đúng thời điềm này mà hắn lại muốn phủi tay rời đi, muốn vứt bỏ quan hệ để nhanh chân chạy trốn, quả đúng là một người hèn hạ!
“Mẹ nó!” Dương Thiếu Quân tự tát vào mặt mình một cái: “Đúng là điên rồi! Mày đã làm cái quái gì vậy!”
Thật ra chính hắn cũng rất sốt ruột, hắn sắp đi tới giới hạn của bản thân. Tình nhân ngủ bên cạnh hằng đêm đột nhiên xảy ra vấn đề, đẩy hắn ra trước nòng sóng mà chịu chết, đêm hôm lén lút vào phòng muốn lấy mạng. Công tác cũng không thuận lợi, phát súng kia cần phải cân nhắc lại, bị đình chỉ vài ngày rồi mà đến giờ vẫn không có tin tức gì, tên đội phó lại là con ông cháu cha, cấp trên muốn thăng chức cho người ta từ lâu rồi. Hai ngày này trông hắn có vẻ bình tĩnh, nhưng đầu óc đã sớm loạn hết cả lên.
Dương Thiếu Quân buồn bực gãi đầu, lẩm bẩm nói: “Nói thì cũng đã nói rồi, kích thích cũng đã kích thích, bây giờ còn có thể làm gì?” Hắn sốt rột đi đi lại lại, lấy thuốc ra hút, cố gắng bình tĩnh trở lại.
Hội chứng Capgras, hắn bắt đầu đặt mình vào hoàn cảnh của anh ấy, nếu một sáng tỉnh dậy, đột nhiên hoài nghi mọi người xung quanh bị đám người xấu giả mạo, liệu hắn sẽ thế nào? Sẽ giết bọn họ? Hay sẽ thử chạy trốn?
Thật ra cảm giác này cũng không quá xa lạ, ngày bé từng có một thời gian hắn bị như vậy, mẹ hắn đột nhiên ở nhà nghỉ ngơi hai tháng, mỗi ngày nấu cơm cho hắn ăn, ăn xong dẫn hắn ra ngoài tản bộ. Khi ấy hắn cũng hoài nghi mẹ đã bị thế thân. Nhưng khoảng thời gian ấy cũng không quá lâu, hắn nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ hoang đường kia đi rồi đưa ra kết luận, chỉ là mẹ hắn đột nhiên như vậy khiến hắn cảm thấy không quen mà thôi.
Có thể khẳng định, những người mắc chứng hoang tưởng kia, nhất định sẽ rất sợ hãi, sẽ cảm thấy vô cùng bất lực, sẽ không có cảm giác an toàn..
– x –
(*) Mấy câu trên nằm trong bài Uổng ngưng my (HLM thập tứ khúc), nói về Song Ngọc.
Mình không đọc HLM nên không rõ lắm, nhưng Song Ngọc ở đây có lẽ là Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc. (Mò mãi mới ra OTL)
Toàn bộ bài thơ (Bản dịch của nhóm Vũ Bội Hoàng, mình lấy từ thivien.net)
Một bên hoa nở vườn tiên,
Một bên ngọc đẹp ko hoen ố màu
Bảo rằng chẳng có duyên đâu,
Thì sao lại được gặp nhau kiếp này?
Bảo rằng sẵn có duyên may,
Thì sao lại đổi thay lời nguyền?
Một bên ngầm ngấm than phiền,
Một bên theo đuổi hão huyền uổng công.
Một bên trăng rọi bên sông,
Một bên hoa nở bóng lồng trong gương.
Mắt này có mấy giọt sương,
Mà dòng chảy suốt năm trường được chăng?