CHƯƠNG 26

Vương Hạo có hơi áy náy, còn áy náy hơn cả chuyện Trương Tiểu Dã lần trước, trơ mắt nhìn Quý Gia Hoành thở hồng hộc bỏ đi, lại không muốn xuống nước gọi hắn.

Tiểu Mai đứng bên cạnh vẫn đang bất bình thay Quý Gia Hoành, Vương Hạo hỏi: “Cô ôm chặt người ta như vậy làm gì?”

“Đây là thời đại nào rồi, anh ấy cũng không phải của riêng anh, tại sao không thể ôm?” Tiểu Mai cười hì hì nói, “Anh ghen à, chuyện này không được, bạn trai tôi ở sát bên anh đấy.”

Người trong thôn đều biết Tiểu Mai đang yêu đương cùng một thầy giáo khác, Vương Hạo không có tâm tình đùa với cô ta, ngoái đầu nhìn lại, Quý Gia Hoành đã đi xa rồi. Trong thôn nhà cửa gần như giống nhau, Quý Gia Hoành lần đầu đến đây, có lẽ muốn quay về đoàn phim, nhưng hướng đó giống như đã đi ngược đường rồi.

Vương Hạo thở dài, đuổi theo.

Quý Gia Hoành từ nhỏ bị Vương Hạo đánh rất nhiều, hôm nay đánh không tính là nhiều, một cú đấm thôi, cú đấm này so với lúc trước, cũng không phải đau nhất.

Nếu là lúc xưa, Quý Gia Hoành cùng lắm sẽ vừa căm hận tại sao chỗ nào không đánh cứ nhằm mặt hắn mà đánh vừa nghĩ cách báo thù.

Nhưng hôm nay đã không như lúc trước, Quý Gia Hoành hiện tại đã hãm sâu rồi, lúc này ôm tâm tình sục sôi lấy hết sức chín trâu hai hổ mới có thể viện lý do quay phim đến nơi này tìm Vương Hạo.

Sau khi gặp Vương Hạo loại cảm giác hạnh phúc kia vẫn không ngừng lâng lâng, lại xuất hiện một giáo viên chen chân làm người thứ ba, đã biết cái gì còn chưa làm, Vương Hạo vì cô ta mà đánh mình!

Không phân tốt xấu đã đánh người, hai người các ngươi quan hệ gì chứ? Bảo vệ cô ta như thế, yêu đương sao? Lên giường chưa?

Mới đó đã lên giường với người khác, cũng không phải hàng tốt gì, Quý Gia Hoành nghĩ, ngày mai nhét tiền bảo trưởng thôn đuổi cô ta.

Đang suy nghĩ, sau lưng truyền đến giọng của Vương Hạo: “Quý Gia Hoành! Ngươi đợi đã.”

Quý Gia Hoành quay đầu nhìn, Vương Hạo đuổi theo.

Lúc này biết đuổi theo rồi sao, muộn rồi! Anh đây không giỡn với chú nữa, chú muốn thích ai thì thích người đó, bộ tưởng anh đây thích bị chú đánh mỗi ngày sao?

Quý Gia Hoành hừ mũi một tiếng, co giò chạy thẳng.

Vương Hạo gọi: “Quý Gia Hoành, ngươi nhầm đường rồi!”

Quý Gia Hoành đang tức giận, cười lạnh vừa chạy vừa nghĩ, lạc đường, ngươi gạt ai a?

Vương Hạo không ngờ hắn càng chạy càng mau, nổi nóng: “Quý Gia Hoành ngươi đây là dằn mặt ai? Ngươi con mẹ nó sao lại ấu trĩ thế?”

Ta ấu trĩ? Ta lớn hơn ngươi ba tuổi, ta ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm! Quý Gia Hoành dồn sức chạy về phía trước, ta ấu trĩ? Ta ấu trĩ cũng sẽ không vơ đũa cả nắm mà đánh người! Đợi đến đoàn phim gọi người đánh ngươi!

Vương Hạo lại gọi: “Quý Gia Hoành ngươi có ngon thì chạy đi, lão tử mặc xác ngươi!”

Quý Gia Hoành phớt lờ hắn, tiếp tục chạy. Chạy trên cao nguyên không thể so với đất bằng, trước đó bị thổ tả lâu như vậy, thể trạng kỳ thực rất yếu, trong tình trạng suy yếu thế này vẫn đủ chạy ra ngoài thôn, sau khi điên cuồng chạy một vòng trên thảo nguyên bạt ngàn mênh mông, Quý Gia Hoành rốt cuộc đã hiểu Vương Hạo nói đúng.

Mình quả nhiên đã lạc đường rồi.

Trời tối đen, phía trước tối hù không nhìn thấy đường. Quý Gia Hoành thở hổn hển xoay người định quay về, vừa xoay người, liền thấy Vương Hạo khoanh tay đứng sau lưng hắn: “Chạy đi, ngươi không phải chạy giỏi lắm sao? Không chạy nữa?”

Quý Gia Hoành lúc này đã chạy đến miệng khô lưỡi khốc chân rã rời, cơn tức trong lòng phát tiết được ít nhiều, Vương Hạo vừa thốt ra một câu, cơn giận lại ập tới, móc di động định gọi người công ty tới đón.

Vương Hạo nói: “Nơi này không có sóng.”

Quý Gia Hoành hậm hực trừng Vương Hạo: “Vương Hạo, trong lòng ngươi thực sự cảm thấy ta là loại người ai đến cũng không cự tuyệt sao!”

Vương Hạo ngẫm nghĩ, mình quả thực cảm thấy như vậy.

Quý Gia Hoành quát: “Ngươi đừng cho rằng ta đánh không lại ngươi!”

“Cái này còn dùng ‘cho rằng’ sao?” Vương Hạo nói, “Bản thân ngươi đánh không lại ta.”

Quý Gia Hoành ném di động xuống đất, mắng: “Đó là ta không làm gì ngươi, nếu ta làm thực sự, còn chỉnh không chết ngươi!”

Vương Hạo vui vẻ nghe: “Vậy ngươi sao không chỉnh chết ta? Đến đây, ta đợi.”

“Ngươi kiêu căng cái quái gì!” Quý Gia Hoành thở dồn, há mồm quát, “Ngươi con mẹ nó đừng ỷ là ta thích ngươi!”

Lời vừa nói ra, long trời lở đất.

Vương Hạo hỏi: “Ngươi nói cái gì? Ngươi thích ai?”

Quý Gia Hoành trút hết cơn tức, thần trí cũng trở về, há mồm phát hiện mình đã nói lỡ, nhưng lời đã nói, cũng không thu về được, chán chường bưng mặt ngồi xổm dưới đất.

Vương Hạo khẽ đá chân hắn: “Này, ngươi vừa nói thích ai?”

Vừa rồi Quý Gia Hoành quát câu kia hết sức vang dội, Vương Hạo kỳ thực nghe vô cùng rõ ràng, cũng không quan tâm hắn trả lời hay không, bất quá nhìn hắn như vậy rất thú vị, đùa với hắn mà thôi.

Quý Gia Hoành lúc này đã không còn cỗ khí lực thẳng thắn phát tiết như ban nãy, im lặng ngồi một bên, chỉ hận không thể đào một cái hố chui xuống, sau này không bao giờ gặp cái tên Vương Hạo nữa.

Vương Hạo ngồi xổm nhìn hắn: “Ngươi thích ta? Ngươi cuồng ngược sao?”

Quý Gia Hoành ngẩng mặt khỏi cánh tay, trên tròng kính dính vân tay, đeo vào cũng nhìn không rõ: “Nói đã nói rồi, ngươi muốn cười thì cười đi.”

“Hắc,” Vương Hạo thật sự cười, còn cười rất khoái trá: “Tức là, ngươi đang theo đuổi ta?”

Quý Gia Hoành cúi đầu, móc khăn từ trong túi quần lau kính.

Vương Hạo tâm tình tốt, áp sát lại bảo: “Hỏi ngươi thì nói đi.”

Quý Gia Hoành bất đắc dĩ, hiên ngang quyết tâm hất hàm nhìn hắn.

Vương Hạo kề quá gần, vừa ngẩng đầu cả hai liền mắt chạm mắt.

Quý Gia Hoành nửa khuôn mặt sưng vù, vành mắt ửng đỏ, vẻ mặt có điểm ủy khuất.

Vương Hạo trong lòng căng thẳng, nửa xung động nửa trêu đùa lại gần Quý Gia Hoành.

Hắn sáp lại, Quý Gia Hoành vô thức tránh ra sau, không ngồi vững, mông ngã ngửa trên đất, Vương Hạo liền theo đó đè qua.

“Ngươi tránh cái gì?” Vương Hạo hai tay chống bên hông Quý Gia Hoành, bất mãn cau mày hỏi.

Quý Gia Hoành đối với Vương Hạo dũng khí hoàn toàn bay sạch, lúc này dựa rất gần, cảm giác sợ hãi dâng lên, bốn bề một mảnh đen kịt, muốn tránh cũng không tài nào tránh được.

Vương Hạo lại hôn hắn.

Vốn chỉ khẽ hôn tựa như trêu đùa, nhưng cảm thấy Quý Gia Hoành đang sợ mình, bất tri bất giác cạy mở môi người kia, tay trái ấn đầu hắn, nụ hôn càng lúc càng nhiệt tình.

Đây hình như là lần đầu Vương Hạo hôn mình, Quý Gia Hoành nghĩ, sắp bóp nát cả kính trong tay.

Nụ hôn vừa kết thúc, Vương Hạo đã áp đảo Quý Gia Hoành dưới đất, tay phải trượt vào trong áo khoác hắn.

Đã làm đến nước này, bảo dừng lại căn bản là không thể.

Đai lưng Quý Gia Hoành bị Vương Hạo tùy tiện tháo ra, quần bị tuột xuống.

Trên đồng cỏ rất ẩm ướt, Quý Gia Hoành sau lưng quần áo ướt đẫm mảng lớn, nửa người dưới trần truồng, gió luồn qua, trên da nhanh chóng nổi một tầng da gà.

Không có bôi trơn, ngón tay Vương Hạo ở cửa vào không chen vào được, nhìn phân thân Quý Gia Hoành bán dựng đứng, dứt khoát nắm lấy nó bắt đầu vuốt ve.

Mệnh căn đột nhiên bị người nắm giữ, Quý Gia Hoành sợ đến toàn thân giật bắn, thấp thỏm nhìn, chỉ sợ hắn dùng lực một chút sẽ phế mình.

Nhưng thật sự thấy động tác trên tay Vương Hạo, cũng không đáng sợ như vậy, lực đạo trên tay Vương Hạo không phải ôn nhu, nhưng động tác mang rõ mùi vị ***, Quý Gia Hoành quan sát, phía trước bỗng chốc cứng lên.

Cảnh tượng này —— Cảnh tượng Vương Hạo vì mình mà thủ X, vốn chỉ có trong mơ hoặc lúc ý *** mới xuất hiện.

Vương Hạo vừa tiếp tục động tác trên tay, vừa kề sát bên tai Quý Gia Hoành hỏi: “Ngươi cười cái gì, hả?”

Vương Hạo hô hấp mang theo độ ấm phả vào tai Quý Gia Hoành, Quý Gia Hoành toàn thân run rẩy, tay càng siết chặt hơn, gọng kính dưới áp lực phát sinh một tiếng rất khẽ.

Động tác trên tay Vương Hạo càng nhanh hơn, Quý Gia Hoành hoa mắt, rốt cuộc tiết ra, cũng không còn khí lực, tê liệt ngã trên bãi cỏ.

Vương Hạo tay dính đầy bạch trọc, lần thứ hai tham nhập cửa vào, có dịch thể trợ giúp, lần này không mấy trở ngại, rất thuận lợi khuếch trương đến ba ngón tay.

Vương Hạo rút ngón tay ra, đặt phân thân vào, có kinh nghiệm lần trước, ngựa quen đường cũ dễ dàng tìm được điểm mẫn cảm của Quý Gia Hoành, va chạm không chút lưu tình.

Ban đêm không có nhiều người ra đường, chỉ có ánh trăng treo trên bầu trời, thanh âm gió thổi qua bãi cỏ đặc biệt rõ, càng không cần nói bởi vì trừu sáp sản sinh tiếng nước *** mỹ.

“Vương, Vương Hạo… đủ rồi…” Quý Gia Hoành rên rỉ mang theo tiếng khóc nức nở, đối với mình mà nói, động tác xấu hổ còn hơn cả hai chân mở rộng vắt trên thắt lưng người kia, thể lực không chống đỡ nổi mới càng khiến người chịu không được.

Phản ứng cao nguyên cả mấy ngày, vừa rồi lại điên cuồng chạy một mạch, hơn nữa đã phóng thích một lần, cơ thể đã sớm không còn tia khí lực nào, hiện tại khoái cảm bên trong cơ thể lại bị bức ép kéo tới từng đợt từng đợt.

“Ngươi không đủ sướng sao, được rồi.” Vương Hạo nắm phân thân Quý Gia Hoành, “Vậy cùng sướng đi.”

Ta không phải nói ý này! Quý Gia Hoành muốn cãi, mở miệng nhưng không khống chế được rên rỉ, Vương Hạo cho rằng hắn sung sướng, càng nỗ lực hơn.

Điểm mẫn cảm trong cơ thể liên tục bị kích trúng, phân thân lại được vuốt ve, Quý Gia Hoành rốt cuộc không nhấc nổi người, hai tầng trùng kích trước sau, lại một lần nữa đạt tới cao trào, khiến cho nội thể co thắt, Vương Hạo cũng kiềm nén không được mà tiết ra.

Xong xuôi, Quý Gia Hoành rũ rượi trên bãi cỏ, trong tay đầy cỏ vụn, cỏ bên cạnh dưới trạng thái vô thức vừa rồi sắp bị hắn nhổ sạch.

Vốn chỉ định hôn nhẹ trêu chọc hắn một chút, kết quá lại làm… Vương Hạo xoay mặt nhìn Quý Gia Hoành, gia hỏa kia ngồi dậy, rất ủy khuất kéo quần lên.

Vương Hạo hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Tuy rằng Quý Gia Hoành lúc này rất sảng khoái, nhưng trong lòng luôn cảm thấy không phải cảm giác không đúng, vành mắt đo đỏ hỏi: “Ngươi định thế nào!”

Rốt cuộc định thế nào Vương Hạo cũng không biết, lần này làm xong cũng không có cảm giác hối hận, nhưng nhìn bộ dạng vợ bé bị cường bạo của gia hỏa này lại có cảm giác sảng khoái lẫn thương tiếc.

Tuy lần này không xem như cường bạo, cùng lắm là cùng làm, nhưng cần chịu trách nhiệm thì phải chịu trách nhiệm.

“Ngươi không phải nói thích ta sao?” Vương Hạo nói, “Vậy chúng ta thử yêu nhau đi.”