"Đại nhân." Chung Ly đi mấy bước đến trước mặt Yến Thù, hai mắt y đỏ lên như sắp rơi lệ.

"Năm đó từ biệt ở kinh đô, ba năm rồi không gặp, mọi chuyện vẫn ổn chứ?" Yến Thù nhẹ giọng hỏi Chung Ly, "Chẳng phải đã nói tìm nơi nương tựa họ hàng xa à, sao lại xuất hiện ở Cẩm Sắt phường?"

Chung Ly thở dài: "Yến đại nhân, ngươi cũng biết cha ta là trọng phạm triều đình, họ hàng xa sợ gây chuyện thị phi nên không chịu nhận ta, ta bất đắc dĩ lưu lạc đầu đường, may mắn được phường chủ Cẩm Sắt phường đánh giá cao, lấy được hư danh các chủ Nguyệt Các này."

Yến Thù khẽ nhíu mày: "...... Sao có thể như vậy...... Đều tại ta, lúc trước không nên khuyên ngươi đi."

Chung Ly nghẹn ngào mấy tiếng, hoảng hốt nói: "Chuyện này sao có thể trách đại nhân? Năm đó đại nhân đưa ta ra khỏi mương nước bẩn, ta lại tự nguyện sa vào chốn phong nguyệt, cô phụ tâm ý của đại nhân."

Yến Thù chợt nhớ tới cái gì liền hỏi: "Chẳng lẽ nơi này......"

"Không, đại nhân." Chung Ly biết y muốn hỏi chuyện gì, hai tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Yến Thù ngăn cản y, "Cẩm Sắt phường và Mãn Xuân Viện không giống nhau, Mãn Xuân Viện là nơi ăn người không nhả xương còn Cẩm Sắt phường lại là chỗ nương thân, cho nên lần này ta cũng không bị người hãm hại mà là tự nguyện đợi ở chốn phong trần này."

"Chuyện này......" Yến Thù hơi kinh ngạc nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

"Đại nhân lần này đến Bạch Đế Thành và Cẩm Sắt phường để tra án sao?" Chung Ly hỏi, "Ta có hân hạnh được giúp đỡ đại nhân không?"

Yến Thù nói: "Ta đến Cẩm Sắt phường là muốn gặp phường chủ."

Chung Ly vội vàng nói: "Ta có thể đưa ngài đi gặp phường chủ."

"Thật sao?" Ánh mắt Yến Thù sáng lên, "Ngươi và nàng quen biết sao? Có thể hỏi chút chuyện không?"

"Chuyện của phường chủ à?" Chung Ly do dự một chút rồi gật đầu: "Yến đại nhân đã muốn biết thì...... Chỉ là......"

Ánh mắt y chuyển sang Lý Trường Thiên và Thẩm Ngọc Thụ, nhẹ giọng hỏi: "Hai vị công tử này là bằng hữu của Yến đại nhân sao?"

"Đúng đúng đúng." Thẩm Ngọc Thụ liên tục gật đầu, "Chúng ta là bằng hữu của y."

Lý Trường Thiên ngây ngốc nhìn Yến Thù và Chung Ly, hơn nửa ngày mới phản ứng được, khẽ gật đầu.

"Mời hai vị công tử ở đây chờ một lát, Yến đại nhân, đi theo ta." Chung Ly nhã nhặn nói.

"Làm phiền các ngươi ở đây chờ ta." Yến Thù nhìn về phía Lý Trường Thiên, thấy hắn cúi đầu xuống, dáng vẻ chật vật mệt mỏi.

"Đi đi, đi đi!" Thẩm Ngọc Thụ phất tay tìm trường kỷ ngồi xuống, cầm bánh ngọt trên bàn đút vào miệng, sau đó vui mừng reo lên "Oa, Trường Thiên, cái này ngon lắm, mau tới nếm thử."

"A? Được, tới đây." Lý Trường Thiên lấy lại tinh thần, thấy Yến Thù đang nhìn mình thì vội vàng nói, "Ngươi đi đi, chúng ta ở đây đợi ngươi."

Yến Thù luôn cảm thấy Lý Trường Thiên có chút khác lạ, đang muốn hỏi thì Chung Ly lên tiếng: "Yến đại nhân, đi theo ta."

Yến Thù bị cắt ngang đành phải nén xuống.

Y nhìn Lý Trường Thiên một chút rồi quay người đi theo Chung Ly vào phòng bên.

"Nào nào nào." Thẩm Ngọc Thụ đưa bánh ngọt cho Lý Trường Thiên.

Lý Trường Thiên ngồi xuống một bên trường kỷ, khẽ thở phào rồi nhận lấy bánh ngọt: "Cám ơn."

"Ngươi sao rồi? Sao ta cứ thấy ngươi hữu khí vô lực thế nhỉ?" Thẩm Ngọc Thụ cũng nhìn ra Lý Trường Thiên không bình thường.

"Không có, chỉ hơi mệt thôi." Lý Trường Thiên vờ như không có chuyện gì.

"Trường Thiên, ngươi có cảm thấy Yến Thù và các chủ Nguyệt Các có chỗ nào không đúng không?" Thẩm Ngọc Thụ nháy mắt với Lý Trường Thiên.

"Cái gì không đúng?" Lý Trường Thiên không hiểu lắm, vẻ mặt hoang mang.

"Ngươi không nghe thấy à? Vừa rồi các chủ Nguyệt Các nói cái gì ba năm trước muốn ta đi gì đó." Thẩm Ngọc Thụ nuốt xuống bánh ngọt trong miệng, nói cực kỳ chắn chắn, "Yến Thù tám chín phần mười là thích nam phong! Mà trước đó cùng các chủ Nguyệt Các từng có một đoạn tình cảm!"

Lý Trường Thiên ngẩn ngơ một hồi rồi nói: "Yến Thù không phải người như vậy đâu."

"Cái gì mà không phải người như vậy, chuyện này có gì đâu, ngươi tình ta nguyện thôi, ngươi đừng cổ hủ cứng nhắc như vậy được không?" Thẩm Ngọc Thụ liếc Lý Trường Thiên.

Lý Trường Thiên vội vàng giải thích: "Không phải, không phải ta nói nam phong thế nào, ý ta là Yến Thù và các chủ Nguyệt Các chắc chắn không phải kiểu quan hệ như ngươi nghĩ đâu."

Thẩm Ngọc Thụ hừ một tiếng: "Ngươi thì biết gì? Ta nói ngươi nghe, tình yêu tới nhanh như lốc xoáy, dù cho Yến Thù tính cách thanh lãnh nhưng cũng là người, cũng sẽ có thất tình lục dục, cũng sẽ thích người khác mà."

Lý Trường Thiên ngây ra không nói gì.

Thẩm Ngọc Thụ không tiếp tục đề tài này nữa mà vui vẻ ăn bánh ngọt.

Ngoài phòng bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, sau đó có người nhẹ giọng gọi: "Các chủ, đã quấy rầy, Thẩm nhị công tử có bên trong không ạ? Nô bộc nhà hắn nhờ ta chuyển thư cho hắn."

"Ủa? Thư gì?" Thẩm Ngọc Thụ đảo khách thành chủ mở cửa phòng, thấy một tiểu quan đang đứng đó, trong tay cầm một lá thư.

Thẩm Ngọc Thụ nhận thư rồi mở ra đọc, sắc mặt bỗng dưng biến đổi.

Hắn nhảy lên một cái rồi chạy về sương phòng, hai tay nắm bả vai Lý Trường Thiên lắc điên cuồng: "Xong rồi xong rồi, anh ta biết ta ở Cẩm Sắt phường rồi, ta phải đi! Giờ mà không về hắn sẽ cằn nhằn ta tới chết!!"

Lý Trường Thiên hít một hơi khí lạnh, vội vàng chụp tay Thẩm Ngọc Thụ: "Đừng sợ, vậy ngươi cứ về trước đi, lát nữa ta sẽ nói với Yến Thù một tiếng."

"Được, vậy ta đi trước nhé, Yến Thù và các chủ Nguyệt Các có quen biết thì nhất định sẽ gặp được phường chủ, lần sau ta lại tới tìm các ngươi chơi!" Thẩm Ngọc Thụ vội vã nói xong thì lo lắng chạy ra ngoài.

Sau khi Thẩm Ngọc Thụ đi, gian phòng thoáng chốc yên tĩnh trở lại, Lý Trường Thiên thấy bốn bề vắng lặng, cửa phòng bên cũng đã đóng chặt, cuối cùng nhịn không được đè chặt bụng, sau đó đau đến run rẩy, thấp giọng rên rỉ: "Fuck...... Mẹ nó...... Mau cầm máu đi chứ......"