Nghe thấy tiếng bước chân, người kia cũng không ngẩng đầu lên mà cuộn mình ngồi tựa trong góc giường, vùi mặt vào đầu gối khiến người ta không thể thấy rõ mặt, hắn run lẩy bẩy như đang sợ điều gì đó.

Cổ tay và cổ chân hắn đều bị trói bằng xích sắt, đầu kia của xích sắt buộc vào cột giường, xích sắt cũng không ngắn nên có thể để phạm nhân đi lại quanh phòng.

Nhưng Yến Thù đoán hắn không thường xuyên đi lại, cổ tay và cổ chân người kia vì đeo xích sắt quá lâu nên máu thịt be bét, thậm chí vết thương còn mưng mủ có chiều hướng bị hoại tử.

Ngoại trừ xích sắt, trên cổ hắn còn bị vòng sắt nặng nề siết chặt gây ra vết thương nhìn thấy mà giật mình.

"Xin hỏi......" Yến Thù đi hai bước về phía giường, thấy người kia hoảng sợ co rúm lại.

Yến Thù đành phải dừng bước.

Yến Thù cảm thấy người trên giường khá quen mắt, nhưng người kia toàn thân căng cứng cuộn tròn rất chặt nên Yến Thù không thấy rõ mặt hắn, vả lại thân hình hắn còn gầy gò trông có vẻ dị dạng.

"Làm phiền rồi, xin hỏi......" Yến Thù do dự mở miệng.

"Đừng đánh ta...... Đừng đánh ta, cầu xin ngài......" Người kia đột nhiên kêu khóc.

Giọng nói quen thuộc giống như sét đánh bên tai, Yến Thù lập tức trợn tròn mắt, y lảo đảo chạy đến bên giường, run giọng hỏi: "Lý Trường Thiên?! Là ngươi sao? Ngươi ngẩng đầu lên đi! Chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại như vậy."

Lý Trường Thiên vì sợ hãi nên càng khóc dữ hơn, hắn liên tục lùi ra sau, chỉ hận không thể chui vào vách tường.

"Ngươi làm sao......" Yến Thù thở dồn dập, giọng nói càng run hơn.

"Hắn mất trí rồi."

Bỗng nhiên có người thở dài khẽ nói.

Yến Thù quay đầu lại thấy Thẩm Triều đứng đó.

Thẩm Triều đặt thuốc trị thương lên bàn, vừa cởi dây thừng trên cổ tay Yến Thù vừa nói: "Sau khi quận chúa chết thì hắn liền trở thành thế này."

"Quận chúa chết rồi sao?" Yến Thù ngạc nhiên.

"Đúng vậy, bị Hàn Nhai giết chết, một lời khó nói hết, quận chúa cũng không phải con gái ruột của Hàn Nhai mà chỉ là một thị nữ năm đó thay quận chúa đến Bắc Địch hòa thân." Thẩm Triều thở dài.

Yến Thù chợt hiểu ra vì sao hôm chia tay, Lý Trường Thiên kiên quyết lựa chọn trở về Thiên Khuyết Sơn Trang.

"Chìa khoá này có thể mở xích sắt trên người hắn." Thẩm Triều đưa cho Yến Thù một chiếc chìa khoá nhỏ bằng sắt, "Thuốc chữa thương ta để trên bàn, Yến đại nhân đừng lo, ta sẽ cố sức chuẩn bị chu đáo, ta không ở lâu được nên phải đi trước đây."

"Đa tạ." Yến Thù gật đầu.

Thẩm Triều chắp tay hành lễ rồi quay người rời đi.

Yến Thù hít sâu mấy lần rồi ngẩng đầu nhìn lại Lý Trường Thiên.

Lúc nãy Yến Thù chỉ cảm thấy vết thương trên người hắn thật đáng sợ, nhưng bây giờ những vết thương kia giống như nằm trong lòng Yến Thù, còn bị xé rách không thương tiếc, đau đến nỗi Yến Thù ngạt thở, toàn thân run rẩy.

"Lý Trường Thiên......" Yến Thù cố gắng dịu giọng hết mức có thể, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, "Đừng sợ, ta sẽ không tổn thương ngươi, ngươi ngẩng đầu nhìn ta đi."

Từng lời trấn an như gió xuân dịu dàng, Lý Trường Thiên chậm chạp ngẩng đầu lên, lộ ra vầng trán và đôi mắt hoảng hốt vằn vện tơ máu.

Trong khoảnh khắc đối diện với đôi mắt quen thuộc kia, trái tim Yến Thù như bị một móng vuốt sắc bén cào xé và siết chặt không chút lưu tình.

"Nếu như......" Yến Thù cắn chặt răng, trong giọng nói đều là hối hận và bi thương, "Nếu biết có ngày hôm nay thì dù phải đánh ngươi ngất xỉu, dù bị ngươi oán hận thì ta cũng phải đem ngươi đi......"

Nhưng thế gian này làm gì có "nếu như".

Yến Thù đưa tay muốn tháo vòng sắt trên cổ Lý Trường Thiên: "Đừng sợ, ta lấy vòng sắt này ra cho ngươi, sẽ không làm ngươi bị thương, cũng sẽ không làm ngươi đau."

"Cái này, cái này...... không lấy được......" Toàn thân Lý Trường Thiên đột nhiên phát run, thanh âm nức nở cầu xin, hắn nói với Yến Thù, "Lấy xuống sẽ...... sẽ có người đánh ta, huhuhu, sẽ bị đánh......"

Yến Thù: "......"

Thấy bộ dạng này của Lý Trường Thiên, Yến Thù thực sự không chịu nổi, y nhắm mắt nghiến răng quay đi, hai tay nắm chặt cố kìm nén cảm xúc, đến khi lấy lại tinh thần thì lòng bàn tay Yến Thù đã bị chìa khoá sắt đâm vào đỏ tấy đau nhói.

Nhưng có đau đến mức nào cũng không bằng cơn đau trong tim.

Thật lâu sau giọng nói của Yến Thù mới thôi run rẩy, y vừa tháo vòng sắt trên cổ Lý Trường Thiên vừa nhẹ giọng trấn an: "Không đâu, có ta ở đây, nhất định sẽ không để ngươi chịu khổ nữa."

Gỡ xong vòng sắt, Yến Thù lại tháo xích sắt trên người Lý Trường Thiên.

Lý Trường Thiên vẫn cứ run rẩy, không biết vì sợ hay vì quá đau.

Hắn thật sự gầy đi rất nhiều, còn gầy hơn cả lần đầu tiên Yến Thù gặp hắn, gầy trơ xương, có thể thấy sau khi bị giam vào đây thì chẳng ăn uống gì.

Yến Thù tháo xích sắt dính đầy vết máu rồi để chung với vòng sắt ở chỗ Lý Trường Thiên không thấy được, sau đó cầm thuốc trên bàn ngồi xuống cạnh giường.

Khi Yến Thù làm những việc này, Lý Trường Thiên vẫn lén lút nhìn y, thấy Yến Thù đi tới thì lại cúi thấp đầu.

Mặc dù không bị trói nữa nhưng Lý Trường Thiên vẫn cuộn lại rất chặt, như thể chung quanh đều là đao kiếm sắc bén, chỉ cần thả lỏng thân thể thì sẽ bị đâm thủng trăm ngàn lỗ.

Trong lòng Yến Thù đau nhói từng cơn.

Yến Thù thầm nghĩ ngoại trừ sinh ly tử biệt với tỷ tỷ thì liệu Lý Trường Thiên có chịu nỗi khổ nào khác hay bị ép uống thuốc không.

Dù sao lúc trước Lý Trường Thiên bị vu oan vào tù chịu đủ hình phạt vẫn còn vui tươi hớn hở nói đùa với mình.

Tính cách hắn dạng cứng cỏi lạc quan như vậy làm sao nói điên là điên.

Hay thật ra mình không hề hiểu rõ Lý Trường Thiên.

"Đừng sợ." Yến Thù dịu giọng trấn an, "Không sao đâu, Lý Trường Thiên, ngươi còn nhớ ta không?"

"Ngươi là, là ai......" Lý Trường Thiên hơi ngẩng đầu lên lắp bắp nói, "Ta, ta không nhớ."

Ánh mắt Yến Thù tối sầm.

"Nhưng không biết tại sao......" Lý Trường Thiên khóc thút thít, "Ta cảm thấy ngươi sẽ không tổn thương ta."

Yến Thù thoáng kinh ngạc, sau đó từ đáy lòng lại dâng lên một tia mừng rỡ, tựa như Thiên Sơn ngập tuyết không thấy bóng người, đột nhiên nhìn thấy trong núi có hoa mai đỏ bừng.

Y thầm trách mình mừng rỡ không đúng lúc, đưa tay nhẹ nhàng giữ vai Lý Trường Thiên: "Ta họ Yến tên Thù, là.... bạn thân của ngươi."

Lý Trường Thiên nghẹn ngào: "Ngươi có đánh ta không......"

Yến Thù kiên định lắc đầu: "Ta sẽ không đánh ngươi, càng không thương tổn ngươi, nhưng trên người ngươi bị thương nên lúc ta bôi thuốc cho ngươi sẽ đau."

Yến Thù ôn nhu thì thầm khiến Lý Trường Thiên dần buông bỏ đề phòng và sợ hãi, hắn không còn gồng mình mà từ từ bình tĩnh lại, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Nhất định phải bôi thuốc sao?"

"Ừ." Yến Thù gật đầu.

Lý Trường Thiên cúi đầu do dự, hồi lâu sau mới ủy khuất nói: "Vậy ngươi...... nhẹ chút......"

Yến Thù: "Được."

Yến Thù đưa tay nhẹ nhàng nắm chặt chỗ không bị thương trên tay Lý Trường Thiên rồi kéo tay hắn cẩn thận kiểm tra vết thương.

Tình trạng vết thương không khả quan lắm, có vài chỗ bị siết vào cực sâu, lờ mờ thấy được xương trắng, nếu không băng bó bôi thuốc chỉ sợ sẽ chuyển biến xấu đi.

Yến Thù nhíu mày tìm khăn sạch trong phòng rồi cầm ấm sứ men xanh trên bàn rót nước rửa sạch vết thương cho Lý Trường Thiên, cuối cùng mới bôi thuốc băng bó.

"A......" Mặc dù động tác của Yến Thù đã nhẹ hết mức nhưng Lý Trường Thiên vẫn đau đến run rẩy, co rúm về phía sau.

Yến Thù hạ quyết tâm giữ chặt tay Lý Trường Thiên ngăn chặn đầu gối của hắn không cho hắn trốn tránh, sau đó nhanh nhẹn xử lý tốt vết thương trên cổ tay và cổ chân hắn.

Chờ Yến Thù buông lỏng tay, Lý Trường Thiên lập tức giấu tay ra sau lưng rồi cuộn tròn lại, đôi mắt đỏ lên, khóe mắt rưng rưng.

Yến Thù thực sự không đành lòng nhìn bộ dạng này của hắn nên rũ mắt nói: "Vết thương trên cổ cũng phải bôi thuốc."

Yến Thù vừa dứt lời thì Lý Trường Thiên liền co rúm lại.

"Đừng sợ." Yến Thù đưa tay ôm eo Lý Trường Thiên kéo hắn về phía mình.

"Yến Thù." Lý Trường Thiên chợt nắm lấy cổ tay trái của Yến Thù nghẹn ngào nói, "Đừng bôi thuốc nữa được không, ngày mai hãy bôi được không? Ngày mai, ngày mai lại bôi, Yến Thù, huhuhu."

Yến Thù: "......"

Yến Thù đỡ trán hít sâu mấy cái, thật lâu sau mới hạ quyết tâm, miễn cưỡng thốt ra một câu: "...... Không được, dùng thuốc trễ một ngày thì vết thương sẽ lành chậm hơn một ngày."

Lý Trường Thiên nức nở một hồi rồi lại hỏi: "Vậy, vậy trên cổ bôi thuốc xong có thể phù phù không?"

Yến Thù giật mình: "Phù phù?"

Phù phù là cái gì?

"Ừ, phù phù xong sẽ hết đau." Lý Trường Thiên nói.

Yến Thù cúi đầu nghĩ xem "phù phù" là gì.

Lý Trường Thiên lã chã chực khóc: "Không được sao?"

Yến Thù vội vàng nói: "...... Được chứ."

Lý Trường Thiên ngừng khóc, mặc dù còn co ro nhưng thân thể đã buông lỏng hơn, hắn ngoan ngoãn để Yến Thù quấn vải bó thuốc lên cổ mình.

Sau khi Yến Thù băng bó xong cho Lý Trường Thiên, y thoáng do dự hỏi: "Phù phù?"

Lý Trường Thiên gật đầu.

Yến Thù trầm ngâm một lát rồi chần chừ hỏi: "...... Phù...... phù...... là cái gì?"

Lý Trường Thiên chỉ vào môi Yến Thù rồi chỉ lên cổ mình đang quấn vải trắng nói khẽ: "Đau, phù phù."

Yến Thù: "......"

Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên, thấy khóe mắt hắn lại dâng lên nước mắt, hai con ngươi đỏ lên.

Lý Trường Thiên giống như bị ngã xuống từ đỉnh núi, thương tích đầy mình, Yến Thù thầm nghĩ hóa ra Lý Trường Thiên tự do phóng khoáng cũng sẽ có lúc yếu đuối bất lực như vậy.

Yến Thù đưa tay lau nước mắt cho Lý Trường Thiên, nhẹ nhàng ôm cổ Lý Trường Thiên kéo hắn tới gần mình, sau đó cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên vết thương trên cổ hắn.

Ánh trăng lặng lẽ, ánh nến nhẹ lay động, đó là một nụ hôn không hề mang theo dục vọng, lòng y đầy thành kính, tha thiết hy vọng có thể hôn lên đau đớn và bất an.

"A......" Bỗng nhiên Lý Trường Thiên xuýt xoa.

"Thật xin lỗi." Yến Thù bối rối ngẩng đầu, "Ta đụng vào vết thương sao?"

"Ừ." Lý Trường Thiên đỏ hồng mắt gật đầu.

Yến Thù ảo não tự trách: "Đau không?"

Lý Trường Thiên không trả lời mà khóc thút thít, "Ngươi đau không?"

Yến Thù sững sờ: "Gì cơ?"

Lý Trường Thiên dè dặt chỉ vào cánh tay Yến Thù.

Yến Thù cúi đầu nhìn lại.

Thì ra lúc nãy y và thích khách Hàn Nha đánh nhau, chẳng biết từ lúc nào mà cánh tay bị rạch ra một vết máu mờ nhạt, y phục bị cứa rách nhuộm một mảng đỏ thắm.

Chút vết thương nhỏ này thực sự chẳng đáng gì, Yến Thù bình thản che lại: "Không đau."

Lý Trường Thiên cố ngăn tiếng nghẹn ngào rồi khẽ nói.

"Ngươi không đau, vậy...... vậy ta cũng không đau......"