Bóng trúc dập dờn, gió lạnh thổi tay áo.

Hàn Nhai đâm cây trâm bạch ngọc vào cổ Lý Thu Thủy rồi bình tĩnh lui lại mấy bước, nhưng dường như hắn chỉ không muốn bị dính vết máu nhơ nhớp mà thôi.

Hắn chẳng có chút bi thương nào, sự vô tình và lãnh khốc trong mắt khiến người ta không rét mà run.

Lý Thu Thủy chết quá đột ngột nên thích khách Hàn Nha nhất thời không kịp phản ứng.

Thẩm Triều tiến lên phía trước một bước nói: "Vương gia, vết thương trên mặt ngài......"

Hàn Nhai sờ vết máu bị ngân châm rạch trên má, vết thương rõ ràng rất sâu nhưng hắn tựa như không hề thấy đau.

"Không sao, đợi về Thiên Khuyết Sơn Trang rồi xử lý." Hàn Nhai thờ ơ nói, hắn nhìn thoáng qua thi thể dần lạnh băng trong ngực Lý Trường Thiên, bất đắc dĩ lắc đầu, "Tìm một nơi yên tĩnh xây mộ cho quận chúa, chôn cất nàng tử tế, mọi nghi lễ cần thiết đều không được làm qua loa."

"Vâng ạ......" Đối diện với Hàn Nhai sát phạt quyết đoán, ngay cả Thẩm Triều cũng thấy sợ hãi, hắn cúi đầu ôm quyền đáp lại, âm thầm cảm khái Lý Trường Thiên e là khó thoát khỏi cái chết.

"Về phần người này......" Hàn Nhai nhìn về phía Lý Trường Thiên rồi nhắm mắt lại nói, "Đem hắn về Thiên Khuyết Sơn Trang giam lại, nhớ canh chừng cho kỹ."

Thẩm Triều sững sờ: "Mang về sao ạ?"

"Đúng." Hàn Nhai gật đầu, hắn chợt nhìn sang Thẩm Triều với vẻ sâu xa, "Sao, ngươi cũng nghĩ ta muốn giết hắn à?"

"Ta......" Thẩm Triều bị Hàn Nhai nhìn chằm chằm thì giật mình, hoảng sợ cúi đầu xuống.

"Kỳ thật ta cũng không định lấy mạng hắn, vừa rồi chẳng qua chỉ thăm dò quận chúa mà thôi, ai ngờ nàng lại ầm ĩ như thế, cũng tốt, dù sao giữ nàng lại cũng chẳng có tác dụng gì, đằng nào Trung Nguyên và Bắc Địch cũng phải có một trận chiến." Hàn Nhai lạnh lùng nói, hắn nhìn Lý Trường Thiên, ngữ khí chẳng chút gợn sóng, "Chưa lấy mạng hắn là vì giữ hắn lại còn có chỗ hữu ích."

Nói xong Hàn Nhai chợt cười lạnh mấy tiếng, tiếng cười quỷ dị quanh quẩn trong rừng trúc khiến người ta rùng mình.

-

Mấy ngày sau, Thiên Khuyết Sơn Trang.

Đêm đã khuya, trăng sáng sao thưa, chim đỗ quyên trên núi hót như than thở nỗi sầu vô tận.

Một người chậm rãi đi vào lầu các được thủ vệ canh gác cẩn mật.

Người kia yên lặng đi đến trước cửa một gian phòng có mấy thị vệ canh chừng, lấy ra lệnh bài chứng minh thân phận của mình rồi đẩy cửa vào phòng.

Người này chính là A Vô.

Hắn có vẻ rất mệt mỏi, đôi mắt đục ngầu vằn vện tia máu.

Sau khi A Vô bước vào, hắn đóng chặt cửa lại, còn cài then cửa.

Sau đó hắn đi vào gian bên trong.

Gian này không lớn, bài trí mộc mạc đơn giản, bên cạnh bàn tròn bằng gỗ không có hoa văn là một chiếc giường buông màn che mềm mại, A Vô đi đến cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống người núp ở góc giường.

Người kia tựa như đang sợ hãi, hai tay ôm đầu gối, cả người co rúm lại, cổ tay và cổ chân đều mang xích sắt, trên cổ còn đeo một cái vòng sắt nặng nề khiến cần cổ trắng nõn của hắn đỏ ửng.

Nghe thấy tiếng động, người núp ở góc giường ngẩng đầu lên, thấy người tới là A Vô thì lại cười ha ha không rõ ý vị, tiếng cười hết sức cổ quái.

Người này rõ ràng không tỉnh táo mà là một kẻ ngốc.

Mà người này chính là Lý Trường Thiên.

Mấy ngày trước, Lý Trường Thiên bị thích khách Hàn Nha bắt về Thiên Khuyết Sơn Trang, vì chịu đả kích lớn nên trở nên ngớ ngẩn điên dại, mỗi ngày co quắp trên giường, lúc thì vui cười lúc thì khóc rống, đầu óc như một đứa trẻ.

Hàn Nhai nghe báo cáo việc này cũng không nói gì, chỉ dặn phải trông chừng Lý Trường Thiên.

"Hắc hắc, ha ha." Lý Trường Thiên ngẩng đầu nhìn A Vô cười hì hì.

Thấy bộ dạng này của Lý Trường Thiên, A Vô đột nhiên nổi giận, hai mắt đỏ ngầu tiến lên nắm chặt vạt áo của Lý Trường Thiên, đè hắn lên tường đánh tới.

"Ô ô ô!!" Lý Trường Thiên giật nảy mình, ôm đầu kêu khóc, "Đừng đánh ta, đừng đánh ta."

"Vì sao! Vì sao ngươi còn sống mà quận chúa lại...... Quận chúa lại......" Nói được nửa câu, A Vô run rẩy, giọng nói nghẹn ngào.

"Huhuhu, hắc hắc hắc." Lý Trường Thiên lại vừa khóc vừa cười, hắn nhìn A Vô, tựa như hoàn toàn không hiểu hành vi của hắn.

"Đều tại ngươi, đều tại kẻ ngốc như ngươi hại chết quận chúa!" A Vô giận dữ hét lên, "Sao ngươi không chết sớm đi, vì sao chứ!"

"Huhuhu." Lý Trường Thiên òa khóc, "Tỷ tỷ, ta rất nhớ nàng, Huhuhu."

"Vì sao...... Vì sao......" Trong mắt A Vô đều là đau khổ, hắn biết Lý Trường Thiên nghe không hiểu lời uy hiếp và gầm thét của mình, thay vì nói hôm nay hắn đến chất vấn chửi mắng Lý Trường Thiên thì chi bằng nói hắn muốn tìm một nơi thổ lộ nỗi lòng.

Hỏi xong hai chữ "vì sao", A Vô bỗng nhiên khóc theo, hắn buông vạt áo Lý Trường Thiên ra, quỳ phịch trước mặt Trường Thiên, hai tay ôm mặt gào khóc: "Không phải ngươi mà là ta, là ta hại chết nàng, là ta báo cho Hàn đại nhân các ngươi muốn chạy trốn, là ta, đều là ta! Nhưng ta chỉ mong Hàn đại nhân có thể đưa nàng trở về, ta không muốn nàng đi, vì sao, vì sao lại thành thế này, không phải nàng là con gái của Hàn đại nhân sao, đều tại ta...... đều tại ta......"

A Vô bỗng nhiên giơ tay lên, vừa khóc vừa hung hăng tát mình, ra tay vô cùng ác độc khiến cho gương mặt dịch dung của hắn bị bung ra, trở nên vặn vẹo đáng sợ.

Hắn cứ thế kêu khóc và tự đánh mình đến khi gương mặt biến dạng, khóe miệng chảy máu.

"A a a a." Lý Trường Thiên co rúm người, úp mặt vào đầu gối, hắn lại nở nụ cười ngốc nghếch, "Tỷ tỷ tốt với ta nhất."

Trong gian phòng nhỏ hẹp lờ mờ, cửa sổ đóng chặt, ánh trăng không thể lọt vào.

Một người điên đang khóc, một kẻ ngốc đang cười.

Vô cùng ầm ĩ.

-

Hơn nửa tháng sau, trung tuần giữa mùa thu, kinh thành, phong vân biến đổi.

Lần trước sau khi từ biệt Lý Trường Thiên ở Bạch Đế Thành, Yến Thù được Thẩm Triều giúp tìm được Từ Nhất Huyền đại nhân, hai người mang theo vật chứng đã giấu rồi giục ngựa chạy về kinh thành.

Chứng cứ Hàn Nhai cấu kết với Bắc Địch, giết hại ba mươi ba Cẩm Y Vệ được trình lên Hoàng thượng.

Trong lúc nhất thời, mưa gió vần vũ, chính biến nổi lên khắp nơi.

Nhiếp chính vương Hàn Nhai chung quy là cây lớn rễ sâu, tuy có chứng cớ xác thực nhưng Hoàng thượng vạch tội Nhiếp chính vương trên triều đình vẫn bị can gián.

Hôm đó Yến Thù làm ngự tiền thị vệ trên đại điện, tận mắt nhìn thấy lão thần ba đời thở dài nói với Hoàng thượng: "Hoàng thượng thật sự muốn từ bỏ quan hệ thân thích, không màng luân thường, không hiểu nhân tình sao? Đều nói pháp luật không trừng trị ý nghĩ trong tâm, đây chỉ mới là ý nghĩ mà thôi, người không phải thánh hiền, ai có thể không sai lầm, huống chi việc lần này của Hàn vương gia nói không chừng còn có oan khuất."

"Người xưa có câu khoan dung nhân từ sẽ chiếm được lòng người, trong nhân ngoài nghĩa chính là đạo lý, xin Hoàng thượng nghĩ lại."

Từng lời can gián, tận tình khuyên bảo, nước mắt rưng rưng.

Nhìn đi, lời nói thật sự quá kỳ diệu.

Có thể giấu chân tướng, có thể hủy lòng người, có thể đổi trắng thay đen, có thể chỉ hươu bảo ngựa.

Có thể làm vẩn đục cả điện ngọc rực rỡ.

Ngay cả Hoàng thượng ngày thường mạnh mẽ cương quyết như vậy mà bị chất vấn cũng phải im lặng.

Hắn có thể tước quyền của Hàn Nhai nhưng không thể hạ lệnh khám xét phủ Hàn Nhai, càng không thể phái người truy nã Hàn Nhai.

Bởi vì Hàn Nhai là chú ruột của hắn, một giọt máu đào hơn ao nước lã, đây là quy củ truyền lại đời đời.

Nhưng ngày hôm sau, Sóc Phương gửi tin cấp báo cho Hoàng thượng về việc Bắc Địch xâm phạm biên cương.

Xế chiều hôm đó, Hoàng thượng không còn nghe khuyên can mà nổi trận lôi đình, quân pháp bất vị thân, phủ Nhiếp chính vương Hàn Nhai bị khám xét, trong lúc nhất thời triều đình văn võ bá quan hoảng sợ, ai nấy đều thấy bất an.

Khi Cẩm y vệ ập đến phủ Hàn Nhai thì phát hiện những vật quan trọng trong dinh thự đã bị tiêu hủy không còn một mảnh, những người còn lại chỉ là gia phó và nô tỳ không rõ tình hình mà thôi.

Xem ra lão hồ ly Hàn Nhai này khi đến Bạch Đế Thành đã sớm ngờ tới chuyện sắp xảy ra ở kinh thành.

Từng đợt sóng gió nổi lên.

Chỉ ba ngày sau, quan viên Bạch Đế Thành vội vàng báo tin Tri phủ bị ám sát chết thảm trong phủ, Hàn Nhai và Thẩm vương gia đến Bạch Đế Thành dưỡng bệnh mười bốn năm trước cùng tiếp quản mọi việc lớn nhỏ ở Bạch Đế Thành.

Nhưng chuyện đầu tiên bọn hắn làm là đóng cổng thành.

Lại thêm ba ngày trôi qua.

Hoàng thượng phái ba ngàn Ngự Lâm quân lập tức tiến về Bạch Đế Thành, tuy lấy cớ là phái người xác minh xem tại sao Vương gia Hàn Nhai làm thế nhưng thật ra là truy bắt Vương gia Hàn Nhai về kinh thành chịu tội.

Thiếu khanh Đại Lý Tự Yến Thù được bổ nhiệm làm phó thống lĩnh.

Nhưng thống lĩnh là ai thì Hoàng thượng vẫn lần lữa chưa quyết định.

Đến tận khi chỉ còn một ngày là phải lên đường, một người xuất hiện trên triều đình.

Đó là người đã rời xa kinh thành mười năm nay.

Hắn mặc áo giáp bạc, ôm quyền quỳ một chân trên đại điện khiến mọi người chấn kinh.

Hoàng thượng nhìn hắn, nhìn tóc mai bạc trắng chợt nhớ lại mười năm trước, khi mình vừa được nâng đỡ lên làm hoàng đế bù nhìn, hắn đã đến tìm mình.

Hắn nói: "Trước đây ngài giả ngây giả dại để sống sót thì cũng thôi, bây giờ kiếm đang gác trên cổ, ngài còn muốn giấu nữa sao?"

Lúc ấy Hoàng thượng nói: "Ta cũng thương tiếc cái chết của Tử Khanh, nhưng ngươi biết thế lực Hàn Nhai lớn thế nào mà, chẳng có cách nào lay chuyển được, ngươi lấy gì để đối nghịch với Hàn Nhai?"

Ánh mắt hắn kiên định, ngữ khí lạnh lẽo: "Tất cả của ta, cuộc đời của ta."

Từ khi hắn nói câu đó đến nay đã mười năm.

Nhân sinh ngắn ngủi, còn được mấy lần mười năm.

Trên triều đình, Hoàng thượng nhìn Tần Quyết Minh, hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói: "Lệnh cho Tiết độ sứ Sóc Phương Tần Quyết Minh dẫn ba ngàn Ngự Lâm quân lập tức tiến về Bạch Đế Thành truy nã phản đảng, bảo vệ an bình."

Tần Quyết Minh cúi đầu khiến người ta không thấy rõ sắc mặt, hắn gằn từng chữ nói.

"Tuân chỉ."

Hắn trả lời cực kỳ bình tĩnh nhưng tay lại run lên nhè nhẹ.

Hắn ngẩng đầu, trong thoáng chốc lại nhìn thấy Yến Tử Khanh mỉm cười trước mắt.

Tựa như một ngày mùa đông của mười lăm năm trước.

Thiếu niên khí phách Tần Quyết Minh bước vào điện Thái y rơi đầy lá ngân hạnh tìm Yến Tử Khanh, thấy Yến Tử Khanh dựa bàn đang viết gì đó trên hai tấm giấy đỏ, Tiểu Yến Thù ở cạnh nhón chân lên nhìn.

Tần Quyết Minh vừa cười hì hì ôm Tiểu Yến Thù chơi đùa vừa hỏi Yến Tử Khanh: "Đang làm gì thế?"

"Viết câu đối." Yến Tử Khanh cười nói, "Sắp vào đông rồi, dán lên cửa lấy hên."

"Câu đối là gì?" Tần Quyết Minh hỏi.

"Chúc phúc." Yến Tử Khanh đáp.

"Hả?" Tần Quyết Minh mờ mịt.

Yến Tử Khanh chợt mỉm cười rồi chắp tay nói với Tần Quyết Minh.

"Chúc quân, trời thêm ngày tháng người thêm tuổi."

"Chúc quân, xuân khắp càn khôn phúc khắp nhà."

"Chúc quân, tiên phúc vĩnh hưởng."

"Chúc quân......"

Lời chúc của Yến Tử Khanh quanh quẩn bên tai Tần Quyết Minh, hắn quỳ gối trên đại điện ngẩng đầu lên nói cùng với lời chúc phúc kia.

"Thần quyết không để Hoàng thượng thất vọng, sẽ bắt phản đảng về kinh......"

【 Chúc quân......】

"Vạn lần chết cũng không từ."

【 Thọ cùng trời đất.】

-------

Lý Trường Thiên: "Yến Thù, hôm nay là ngày hai mươi tháng Năm! Là ngày có ý nghĩa lắm đấy!"

Yến Thù: "Tại sao?"

Lý Trường Thiên: "Ngươi nhìn nè, 5 là ta, 2 là yêu, 0 là ngươi, 520, ta yêu ngươi!"

Yến Thù: "Ta cũng yêu ngươi."

Lý Trường Thiên: "...... Ầy!!!"

Lý Trường Thiên: "Đừng nhiều lời nữa, mau tới đây cho ta hôn một cái!!!"