Những lời đàm tiếu này tất nhiên là Bạch Ngọc Đường không nghe thấy, lúc này hắn đã hoàn toàn rơi vào trong mê muội cực độ, không thể nào?

Mất tích ba ngày chính là y, lêu lổng ở kỹ viện ba ngày cũng là y, tại sao mình còn chưa nổi nóng mà y đã bày ra cái tư thế như muốn tìm mình tính sổ vậy?

Không lầm chứ?!

Giữa lúc còn đang mơ mơ hồ hồ thì hai người đã về đến chỗ của Triển Chiêu, gần như thô bạo đẩy mạnh Bạch Ngọc Đường vào phòng, xoay người khóa trái cửa, Triển Chiêu tựa trán vào cửa giống như đang khống chế tâm tình của chính mình.

“Ta nói Miêu Nhi,” Đấu tranh tư tưởng nửa ngày, cảm thấy hôm nay Tiểu Miêu thực sự là khác thường, hắn vẫn là chọn chính sách dụ dỗ trấn an trước rồi mới tính sổ sau, “Ngươi hôm…”

Lời còn chưa nói hết Triển Chiêu đã đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Đường, hệt như chưa từng thấy hắn.

Nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt, lại nuốt một ngụm nữa, Bạch Ngọc Đường cảm thấy bản thân mình thực sự là một con chuột đang bị mèo nhìn chòng chọc, tê cả da đầu, toàn thân lạnh buốt, chân không khỏi bắt đầu chầm chậm di chuyển về phía cửa sổ…

Hay là hôm nay tới không phải lúc? Hay là hắn nên về tổ của mình trước chờ con mèo điên đang xù lông này xuôi xuôi rồi hẵng nói…

Đáng tiếc hắn lại chậm một bước, vừa nhìn thấy hắn có dấu hiệu chạy trốn, Triển Chiêu một chiêu “Linh miêu phác thử” hạ gục hắn xuống giường (Tại sao lại biết cái này chuẩn như thế? Cái này… mỗ Du ta cũng không biết ^&^)! Bạch Ngọc Đường còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, Triển Chiêu đã cúi xuống đặt môi hôn lên môi Bạch Ngọc Đường!

Gặm cắn lung tung chẳng hề có kiểu cách gì, như muốn đem con chuột này từ đầu đến chân đều nuốt vào bụng! Giữa lúc môi quấn lấy môi, mơ hồ, Triển Chiêu chỉ lẩm bẩm nói: “Đều là lỗi của ngươi! Tất cả đều là lỗi của ngươi!!”

Đều là lỗi của ngươi! Khiến cho ta hôm đó tỉnh dậy rồi lại chẳng thể đối mặt với ngươi mà chạy mất dạng tới một căn nhà tranh nhỏ ven hồ ngoại ô ngủ liền hai ngày!

Đều là lỗi của ngươi! Khiến cho ta chỉ cần nghĩ tới ngươi thì cả người lại nóng rực lên, tim đập nhanh hơn, chẳng khác nào một thiếu nữ tư xuân, mất hết mặt mũi của nam hiệp!

Đều là lỗi của ngươi! Khiến cho ta mơ mơ màng màng lại chạy vào kỹ viện để mong khôi phục lại mình của ngày thường, không phải ngươi chỉ vì dạy ta mới làm loại chuyện đó với ta sao? Vậy thì ta học xong rồi có phải là sẽ không còn những tâm tình này nữa!

Đều là lỗi của ngươi! Khiến cho ta né tránh nụ hôn của nữ tử kia, bởi vì trên môi ta tựa như vẫn còn mùi vị của ngươi; né tránh đôi tay nàng muốn vuốt ve lồng ngực ta, bởi vì trên người ta vẫn còn dấu vết của ngươi!

Đều là lỗi của ngươi! Khiến cho ta tựa như đã khắc lên những ký hiệu đặc biệt của ngươi, càng không thích bị người khác đụng chạm!

Đều là lỗi của ngươi! Khiến cho ta không nhịn được mà nói ra tâm sự của mình với nữ tử kia, vậy mà nàng lại nói rằng ta đang ốm tương tư! Ta thậm chí ngay cả lý do phản bác cũng không có! Mới xa ba ngày mà như cách thiên thu, chưa biết tương tư, tương tư đã thấu xương!

Đều là lỗi của ngươi! Khiến cho chúng ta chẳng thể nào quay trở về như trước đây! Ta không thể tưởng tượng được sau khi biết rõ tâm ý của mình, sau khi trải qua triền miên khắc cốt ấy còn có thể coi như chưa có gì xảy ra mà đối với ngươi trước sau như một!

Đều là lỗi của ngươi!

Đều là lỗi của ngươi!

Tại sao lại hôn ta?! Tại sao lại làm loại chuyện đó với ta?! Ta đối với loại chuyện đó coi như là vô tri, cũng biết rằng đó không phải là chuyện hai nam nhân bình thường làm! (Mỗ Du: Tiểu Miêu ngươi vẫn tương đối vô tri, hai ngươi vẫn chưa coi là làm thật mà! ^0^)

Tại sao?

Tại sao?

“Mèo con ngốc nghếch, bởi vì ta yêu ngươi!”

Vừa hôn loạn vừa không khỏi nói ra toàn bộ ý nghĩ trong lòng, mà Bạch Ngọc Đường ở dưới thân y lại mừng rỡ tâm nở từng đóa từng đóa hoa!

Hôm nay quả thực là quá may mắn!!

Không chỉ có người trong lòng đầu hoài tống bão, cộng thêm vô số nụ hôn ngọt ngào ── tuy rằng kỹ thuật hơi kém, thái độ hơi thô bạo, nhưng không sao, có thể từ từ sửa mà!

Quan trọng nhất chính là con mèo  nhỏ ngốc nghếch này cuối cùng cũng thông suốt! Ha ha ha ha ha ha, cảm tạ tứ đại kim cương! Cảm tạ Thư Tâm các!

Vốn định ngậm đắng nuốt cay thứ tình cảm nảy sinh chậm rãi ăn dần ăn mòn từng ngày này, chẳng ngờ tứ đại kim cương lại gián tiếp đưa Tiểu Miêu đến miệng, mà mấy hảo tỷ tỷ ở Thư Tâm các lại trực tiếp đẩy Tiểu Miêu ngã vào ngực mình! Nếu mình còn không chủ động xuất kích củng cố lại địa vị thì mới thật sự là thằng ngốc!

Kéo lấy thân thể gầy gò mà cứng cỏi kia, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng dỗ dành bên tai Triển Chiêu.

“Yêu ta? Sao có thể?” Đình chỉ tất cả động tác, Triển Chiêu sửng sốt.

“Nói nhảm! Nếu như không yêu ngươi, ta sao có thể ba ngày hai hôm chạy vào ổ của ngươi, hại mấy đại ca muốn tìm ta cũng phải phát lệnh truy nã? Nếu như không yêu ngươi, lần trước ngươi phá án thân trúng kỳ độc, ta sao có thể vứt bỏ tôn nghiêm quỳ xuống cầu tên thần y Quỷ Kiến Sầu biến thái kia cứu ngươi? Bạch Ngũ gia ta ngay cả hoàng đế lão tử cũng chưa từng lạy! Nếu như không yêu ngươi, ta sao có thể đối với ngươi làm loại chuyện đó? Ngươi cho rằng ta không phân biệt nam nữ hay sao?”

“Ngươi, ngươi đã phân nam nữ rồi thì vì sao, vì sao lại đối với ta như đối với nữ nhân? Ta, ta…”

“Mèo ngốc! Không phải giống như đối với nữ nhân! Ta là đang triền miên cùng người yêu của ta! Ta yêu ngươi, chỉ vì ngươi là ngươi, ta chỉ muốn cùng ngươi làm chuyện đó! Cái này không liên quan gì đến nam nữ!”

Đôi mắt Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn y. Đôi mắt luôn luôn tiếu ngạo hồng trần, đa tình tựa như vô tình kia lại hiếm khi chứa đầy nghiêm túc cùng chấp nhất, kiên quyết không rời nói ra tâm ý của chính mình.

Nhất thời có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, cũng không biết nên nói cái gì.

Từng hình ảnh hai người bên nhau hiện lên trong lòng, hắn đối với mình khác hẳn với người thường mình không phải không rõ, bản thân mình chẳng phải cũng vậy sao?

Trên thế gian này tuyệt đối sẽ chẳng có sự hiện diện của người thứ hai, người có thể làm đối thủ thực lực tương đương với mình nhất, bằng hữu tâm đầu ý hợp với mình nhất, người… đặc biệt với mình nhất.

Hắn nói yêu mình! Mình chẳng phải cũng vậy sao? Nhận đi, Triển Chiêu, đời này ngươi đã rơi vào tay hắn.

Buông ra một vệt nhìn tựa một nụ cười bất đắc dĩ, “Xem ra nếu như ta thật sự là mèo, thì sẽ là con mèo kém cỏi nhất thiên hạ. Bởi vì ta lại yêu thiên địch của mình ── một con chuột trắng!”

Bạch Ngọc Đường nghe thấy, lộ ra một nụ cười hạnh phúc, nói: “Vậy thì ta chính là con chuột lợi hại nhất thiên hạ, bởi vì ta đã thu phục được một con mèo!”

“Ai thu phục ai nha! Chuyện này phải làm cho rõ ràng!”

“Tốt, vậy chúng ta đến làm rõ đi!”

“A ~~~~~! Ngươi, ngươi làm gì đó!! Bỏ tay ra!”

“Làm rõ ai thu phục ai nha! Cái này là một vấn đề rất quan trọng! Ngươi mới mau mau bỏ tay ra, đừng làm trở ngại Bạch Ngũ gia phán án!”

“Ngươi, ngươi, ngươi chớ quá đáng! Đừng…”

“Không sao, Miêu Nhi, hai ta có rất nhiều thời gian để thảo luận vấn đề này, ha ha…”