Nửa đêm ngày thứ hai. Triển Chiêu đột nhiên tỉnh dậy từ trong mộng, có người! Thân thể vẫn không nhúc nhích, nhưng tay đã nắm chặt lấy chuôi kiếm bên gối… Bỗng nhiên toàn thân lại thư giãn thả lỏng ra, động tĩnh quen thuộc trong không khí tự nói với mình người đến là con chuột trắng nửa đêm không ngủ chỉ toàn xông vào nhà người khác.

Quả nhiên, ngoài trướng truyền đến tiếng cười trầm thấp: “Mèo con ngươi thật đúng là ham ngủ!”

Thở dài một hơi, lại thở dài một hơi nữa, mới uể oải nói: “Vào giờ này người bình thường ai mà chẳng đang ngủ! Không phải là ta tham ngủ!”

Tiếng cười trầm thấp chưa dứt, sau đó lại truyền đến tiếng quần áo sột soạt, còn đang lấy làm lạ vì sao hôm nay con chuột có chút kỳ quái, thế mà hắn đã chui vào chăn của mình!!

Ngẩn người giương mắt nhìn hắn đăng đường nhập thất, Triển Chiêu cũng không biết mình nên có phản ứng gì!

Thoải mái tự nhiên chui vào đống chăn đã được nhiệt độ thân thể Triển Chiêu ủ ấm, Bạch Ngọc Đường nở nụ cười không khác gì con chuột vừa ăn vụng được một cân dầu vừng, trực tiếp đối diện với cặp mắt kinh ngạc của Triển Chiêu, hắn nói: “Ta đem đến một thứ tốt cho ngươi rồi đây!”

Nói đoạn lấy từ trong ngực ra một quyển sách đưa cho Triển Chiêu, màn đêm mờ mịt, căn bản không nhìn rõ đồ vật, Triển Chiêu đang định đứng dậy đốt đèn lại bị Bạch Ngọc Đường kéo lại, tiếp theo hắn lại lấy từ trong ngực ra một thứ ── rõ ràng là một viên dạ minh châu!

Dưới ánh sáng êm dịu mờ mờ ảo ảo của dạ minh châu, nụ cười của Bạch Ngọc Đường càng có vẻ ôn nhu tuấn lãng, còn có một chút thần bí. Ngay cả Triển Chiêu thân là nam tử cũng nhịn không được mà nhìn tới mức tim đập mạnh hẳn lên…

“Còn đần ra đấy làm gì?! Xem đi!” Trong tiếng cười của Bạch Ngọc Đường ẩn giấu vài tia đắc ý.

Vội vàng dời mắt đến quyển sách trên tay, mấy chữ to đùng trên bìa thình lình đập vào mắt ── đông cung bí hí đồ.

Cặp mắt vốn đã không nhỏ của Triển Chiêu càng mở to hơn, miệng khó tin nổi lắp ba lắp bắp:

“Đông, đông cung đồ?!”

“Đây không phải là đông cung đồ bình thường đâu!” Bạch Ngọc Đường vẫn còn đang dương dương tự đắc, “Đây chính là lần trước lúc ta ‘đi dạo’ trong hoàng cung mượn gió bẻ măng cầm về từ Tàng Trân các, quả thực chính là tinh phẩm trong tinh phẩm!”

Nhất thời Triển Chiêu quả thực còn không biết rốt cuộc nên tuân thủ đạo đức nghề nghiệp lôi cái tên đạo tặc ba ngày hai hôm lại lượn vào hoàng cung “đi dạo” này ra ngoài công lý hay là thuận theo lòng hiếu kỳ của mình xem xem tinh phẩm cất giấu trong hoàng cung này rốt cuộc có gì ảo diệu?!

Thở dài lần thứ ba, dù sao thì ngay từ đầu cũng đã biết hắn là loại người thế nào rồi. Vẫn là xem đồ đi.

Cái này càng xem càng thấy không ổn, nhân vật trong sách được vẽ rất sống động, đủ loại động tác càng khiến người cảm nhận chân thực, đặc biệt là dưới ánh sáng vàng dịu của dạ minh châu, càng làm cho nhân vật thêm mấy phần mông lung mê hoặc! Càng xem hô hấp càng nhanh càng vội, thân thể cũng càng lúc càng nóng lên, càng không ổn chính là trên người như có một cây đuốc đang cháy, mà lửa càng cháy càng tập trung vào một chỗ nào đó khó có thể mở miệng cho nổi! Thật khó chịu! Nhưng mắt lại hệt như bị ma xui quỷ khiến vẫn cứ dán vào trang sách!

Lửa càng cháy càng to, toàn thân đều khó chịu! Đặc biệt là chỗ kia! Trời ạ, sống 23 năm, lần đầu tiên trong đời rơi vào hoàn cảnh khó xử như này!

Đột nhiên một bàn tay đặt lên bộ phận nóng nhất mà cũng yếu ớt nhất của mình!! Đôi mắt lập tức rời sách giương lên! Chẳng biết từ lúc nào gương mặt tuấn tú kia đã kề sát mình như vậy! Gần tới mức hơi thở cũng phả vào mặt mình, nhột nhạt, mềm mại, đây là cảm giác gì…

“Câu kia của Mã Hán thật hay ── Học phải đi đôi với hành.” Nói tay của con sắc thử kia lại bắt đầu chậm rãi chuyển động! Một luồng tinh lực xông thẳng lên não, cả người đều không có khí lực, chỉ cảm thấy như nằm trong đống bông, mềm nhũn ra không dùng sức nổi; lại giống như người trên sa mạc, cả người càng lúc càng nóng, càng lúc càng nóng…

Muốn uống một ngụm nước, nhưng ngay cả sức lực để động một ngón tay thôi cũng chẳng có, chỉ có thể duỗi lưỡi ra liếm liếm môi, nhưng lại khiến cho người càng lúc càng làm càn kia thở gấp một tiếng ──

“Miêu Nhi, Miêu Nhi, “

Là ai đang gọi ta?

Mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, chẳng biết từ lúc nào người kia đã buông tóc, mái tóc như suối nước đen mượt xõa xuống hai bên gò má, tăng thêm một chút cuồng dã cho hắn, mà cặp mắt kia lại tựa như đang bốc hỏa!

Ánh mắt nóng bỏng như vậy, hệt như muốn đốt cháy mình!

Tại sao?

Chỉ bị hắn nhìn chăm chú như vậy thôi mà cả người nóng càng thêm nóng?

Còn tiếp tục thế này nói không chừng tự mình cũng bốc cháy mất!

Thật sự nóng quá!!

Lại không nhịn được liếm môi một cái, nhưng dẫn tới ánh mắt hừng hực hơn ──

“Miêu Nhi, Miêu Nhi…”

Tại sao ngay cả tiếng gọi không ngớt như vậy cũng khiến khắp người phát sốt?!

“Có muốn ta dạy cho ngươi hay không?” Ngữ khí gian trá.

“A ~~~~~~~~~” Tay không ngừng!

“Đừng…”

Môi bị chặn lại.

… … …

Mặt trời tỏa nắng trên cao, hoa cỏ cười với ta, chim chóc hót vang rằng quái lạ, vì sao con chuột lại chạy vào ổ mèo? Hơn nữa còn ngủ rất vô tư?!

“A ──” Lười nhác duỗi cái hông thật dài một cái, mở cặp mắt lim dim buồn ngủ, không bất ngờ khi thấy bên gối không một bóng người, tâm tình tốt nằm trên giường hồi tưởng lại chốc lát mới chậm rãi đứng dậy mặc quần áo. Tiểu Miêu Nhi khẳng định là xấu hổ.

Vốn là tối qua đã định cho y biết tâm ý, nhưng y vì “tiêu hao” quá nhiều mà thể lực không chống đỡ nổi mơ màng ngủ, còn mình thì lại vì “tích góp” quá nhiều không có chỗ phát tiết mà lăn lộn khó ngủ, ai, nghe âm thanh động lòng kia nhưng lại chỉ có thể lấy hôn giải khát, đây là quá mức tổn hại thân thể! Nhưng vì sao lại không làm được bước cuối cùng chứ?

Nguyên nhân rất đơn giản, Bạch đại thiếu của chúng ta đối với nữ nhân tuy không phải thân kinh bách chiến, cũng là có kinh nghiệm, nhưng cùng nam nhân ── kinh nghiệm của hắn so với kinh nghiệm của Triển Chiêu đối với nữ nhân đều giống nhau ── bằng 0!!

Có điều cái này cũng không phải việc gì đáng xấu hổ, hắn lại không phải kẻ theo chủ nghĩa nam nữ đều có thể lạm tình, hắn thích Triển Chiêu bởi vì y là Triển Chiêu, nếu như là xú nam nhân khác, Bạch đại thiếu hắn ngay cả đuôi mắt cũng chả thèm liếc một cái!

Nhưng cứ tiếp tục thế này cũng không phải biện pháp… Cách làm với nam nhân phải tìm ở đâu? Cái này so với việc muốn biết làm thế nào với nữ nhân còn khó hơn! Thế nhưng Bạch Ngọc Đường không phải là người thường, hắn là Bạch Ngọc Đường (này không phải phí lời à -_-!!)!

Ngay lập tức hắn nghĩ đến một chỗ tốt ── hoàng cung Tàng Trân các! Ở trong đó phong phú toàn diện, không gì không có!

Miễn cưỡng nở một nụ cười, lại phải đến đi dạo…