Tiếng nước chảy càng ngày càng gần, thanh âm đinh đinh đang đang vang lên vô cùng dễ nghe. Âu Dương Vũ phảng phất cảm thấy luồng không khí mát mẻ bay ra từ đằng trước, bước chân liền nhanh lên vài phần.

Tại thời điểm còn cách dòng suối hai trăm thước, một giọng nói trầm thấp bỗng truyền đến tai. Âu Dương Vũ cả kinh, thân thể chợt lóe lên, đã khuất bóng sau một cây đại thụ.

Nàng cẩn thận tiến về phía dòng suối. Càng đến gần, thanh âm kia càng trở nên rõ ràng. Chỉ chốc lát, nàng liền nghe được một giọng nam trầm thấp dễ nghe: "Lợi, không cần khẩn trương như vậy."

Thanh âm này không giống những thanh âm khàn khàn mà Âu Dương Vũ nghe thấy ở thế giới này. Nó mang theo vài phần ưu nhã, làm cho người ta vừa nghe liền hình dung đến một mỹ nam tử áo trắng.

Nội tâm nàng chấn động, thầm suy nghĩ: nếu ta có thể gặp được một người nho nhã thì thật là tốt.

Vừa nghĩ như thế, nàng liền cẩn thận tiến về phía trước vài chục bước.

Nước chảy cuốn theo những chiếc lá, âm thanh dòng nước xuyên qua những tảng đá vang lên bên tai. Âu Dương Vũ thật cẩn thận vươn đầu nhìn về nơi truyền đến tiếng người.

Bên bờ sông, một thanh niên mặc áo lanh màu xanh đang đứng đó, dáng người cao lớn mà thon dài, một thân áo lanh trên người càng tôn thêm vài phần mỹ mạo.

Thanh niên này đứng đối mặt với dòng nước, cầm trong tay một dụng cụ nhìn giống như cần câu cá, hững hờ thả cần ở giữa dòng nước. Phía sau hắn, là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đang đứng khom người. Thiếu niên này chỉ mặc một chiếc quần làm lộ ra thân thể gầy gò.

Ngay khi Âu Dương Vũ nhìn vào hai người kia, người thanh niên phảng phất cảm giác được có người quan sát liền nhanh chóng quay đầu lại. Phản ứng linh mẫn này của hắn làm cho Âu Dương Vũ cả kinh, vội vàng núp kín, không dám nhìn thẳng vào hắn nữa.

Mặc dù không thấy Âu Dương Vũ, người thanh niên này vẫn bình tĩnh, nhìn về hướng nàng ẩn núp mà cau mày không nói gì. Người thiếu niên thấy bộ dáng chủ nhân mình liền không khỏi tăng thêm cảnh giác, tiến về phía trước nhìn xung quanh.

Người thanh niên chỉ bình tĩnh phất ra tay hiệu cho Lợi không cần nhảy lên cây quan sát rồi quay đầu lại nói: "Lợi, không cần dọa khách nhân, người này không có ác ý."

Âu Dương Vũ vốn chuẩn bị xuất hiện thì lập tức bị những lời này dọa cho hết hồn. Nàng trăm triệu lần không nghĩ tới đối phương đã chắc chắn về sự xuất hiện của nàng như thế. Trầm tư một chút, Âu Dương Vũ quyết định vẫn không nhúc nhích, ở nguyên tại chỗ quan sát thêm người thanh niên.

Sau một lúc tĩnh lặng, Âu Dương Vũ vẫn chưa lộ diện. Người thanh niên không khỏi cười một tiếng, hắn liền không để ý Âu Dương Vũ nữa mà tiếp tục tập trung và chiếc cần câu trên mặt nước.

Âu Dương Vũ thầm nghĩ: người này có lẽ là người tử tế. Cũng không có mạnh mẽ ép ta phải xuất hiện.

Nghĩ tới đây, nàng từ rừng cây đi ra, trong ánh mắt chăm chú của Lợi tiến về phía người thanh niên.

Cho đến khi Âu Dương Vũ dừng lại, người thanh niên cũng không quay đầu lại mà lạnh nhạt cười nói: "Thì ra là một vị cô nương, không trách được lại cẩn thận như vậy.". Hắn cười lạnh nhạt, trong âm thanh mang theo chút giễu cợt: "Trông bộ dạng cô nương cẩn thận giống như một chú thỏ con thế kia, xem ra cô nương không phải là người của bổn quốc?"

Âu Dương Vũ thấy người thanh niên ví mình là con thỏ nhỏ liền không kìm được khẽ cười. Dừng một chút, nàng mới khàn giọng nói:" Đây là quốc gia nào?"

"Nguyệt quốc."

Người thanh niên từ từ quay lại nói:" Thanh âm của cô nương thật là dễ nghe, xem như là tiếng nhạc hay nhất trong Vương Cung cũng chỉ cũng như thế này mà thôi.". Người thanh niên bình tĩnh nhìn về Âu Dương Vũ, vẻ mặt vô cùng hiếu kỳ và hưng phấn.

Cho đến lúc này Âu Dương Vũ mới nhìn rõ khuôn mặt của người thanh niên này. Người này ước chừng hai mươi mốt, hai hai tuổi, ngũ quan anh tuấn, sống mũi cao, đôi môi hơi dày. Trên miệng khẽ nhếch lên cười, thoạt nhìn người này trông rất thu hút.

Chỗ cổ gần bả vai là một hoa văn hình gốc đại thụ xanh biếc. Hình xăm này càng làm nổi bật lên khí chất của người này, điều này càng giống với tưởng tượng của Âu Dương Vũ rằng đây là một người nho nhã lịch sự.

Tại thời điểm Âu Dương Vũ quan sát người thanh niên, người này cũng nhìn nàng từ trên xuống dưới. Càng xem, cặp mắt kia càng sáng lên. Nhưng càng sáng thì nó lại càng toát ra vẻ tà dị.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, người thanh niên mới nhẹ nhàng nghiêng người, tay phải vỗ trên ngực, cười nói:"Lương Dạ của Nguyệt quốc gặp qua cô nương."

Âu Dương Vũ cũng hơi khom mình, dùng lễ tiết tương tự, rồi ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên. Trong lúc người này còn đang hứng thú đánh giá nàng, Âu Dương Vũ thấp giọng nói:"Ta gọi là Âu Dương Vũ."

Lương Dạ mỉm cười, ánh mắt thỉnh thoảng khẽ lướt qua trên mặt và tay Âu Dương Vũ. Lát sau, thấy vẻ mặt Âu Dương Vũ không được tự nhiên, hắn mới giật mình rồi thu hồi ánh mắt, khẽ cười nói:"Lương Dạ có điều không rõ, vì sao sao cô nương lại đem bùn đất bôi lên người."

Nhìn vẻ mặt người này, giống như đã hiểu rõ vì sao lại thế, Âu Dương Vũ thầm suy nghĩ. Trực giác nói với nàng, người thanh niên trước mắt này mặc dù nhìn nho nhã hiếm thấy, nhưng nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy giảo hoạt tựa hồ ly. Đây không phải là một người có thể dễ dàng tin cậy!

Nghĩ tới đó, Âu Dương Vũ lùi về sau một bước nói:"Ta trong lúc vô tình thì đi vào đây, mong công tử không phiền lòng.". Dứt lời, nàng xoay người lại chuẩn bị rời đi.

"Cô nương.", Lương Dạ tự nhiên nói:"Thân thể cô nương ưu mỹ động lòng người, hai mắt lại tựa như bầu trời đêm trong suốt. Mặc dù không nhìn thấy gương mặt thật của cô nương, nhưng Lương Dạ cũng có thể đoán được cô nương nhất định là một mỹ nhân. Phải chăng là cô nương gặp phải phiền toái gì? Có lẽ ta có thể giúp cô nương một chút."

Lời nói của người này khiến tâm lý của Âu Dương Vũ khẽ dao động. Cái thế giới này quá mức xa lạ, nàng không có người nào để tin tưởng. Người thanh niên này mặc dù có hệ số nguy hiểm cũng rất cao, nhưng nhìn bộ dáng nho nhã này, có lẽ nàng có thể ở chỗ này nhận được sự trợ giúp.

Thấy Âu Dương Vũ chần chờ, Lương Dụ liền nghiêm túc hơn. Hắn nhìn về bóng lưng của Âu Dương Vũ mà thi lễ, khách khí nói:"Nếu như cô nương không chê... không bằng hắn theo ta đến Nguyệt quốc xem thế nào. Nếu như đến lúc đó cô nương không thích, vậy thì cô nương cứ rời đi."

Cho tới nay, Âu Dương Vũ còn chưa có chỗ nào dừng lại ăn được bữa tử tế, cũng không có chỗ nào để ngủ ngon. Lời này vô cùng hợp tình hợp lý, nó khiến cho tâm lý nàng lung lay mạnh mẽ. Nàng từ từ quay lại, nhìn vào đôi mắt trong suốt của Lương Dạ một hồi lâu rồi mới thấp giọng nói:"Xin cảm ơn công tử".

Thấy Âu Dương Vũ đáp ứng, khóe miệng người thanh niên khẽ nhếch lên, rồi rất nhanh động tác này bị đè ép xuống. Hắn nghiêm túc nói:" Cô nương không cần khách khí, chúng ta đi thôi."

Dứt lời, người thanh niên liền dẫn đầu đi trước. Nhưng mà ở góc độ của của Âu Dương Vũ thì không nhìn được, khóe miệng của hắn đắc ý khẽ cười, trong con mắt toát ra vẻ thâm trầm. Lợi đứng ở một bên, nhìn chủ tử của mình bước đi nhẹ nhàng, liền cúi đầu rồi lùi về phía sau Âu Dương Vũ. Hai người một trước một sau kẹp Âu Dương Vũ ở giữa hướng về ngoài rừng cây đi ra.