Dịch+biên: Zasw Hi Thú người đang ở giữa không trung, bỗng nhiên cất tiếng cười, càng thêm càn rỡ ba phần. Ngay khi hắn đang càn rỡ cười, mọi người bỗng nhiên cảm giác thấy trước mắt thoáng một cái, bầu trời đầy sao khẽ rung động. Nhìn lại lần nữa thì đã mất đi bóng dáng Hi Thú. Mà ở giữa không trung yên tĩnh vắng lặng, nơi nào còn có bóng dáng những điểm sáng?

Mọi người không nghĩ tới Hi Thú va chạm như vậy liền hóa giải pháp thuật trên không trung! Trong khoảng thời gian ngắn, trong mắt mọi người lộ ra sợ hãi, đồng thời quay đầu nhìn về phía Bì trên đài. Mà lúc này, mặc dù vì trên mặt Bì là chiếc mặt nạ, mọi người không thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng trong ánh mắt Bì lại lộ ra lạnh lẻo cùng kiêng kỵ, lại làm cho tất cả mọi người biết, thực lực của Hi Thú còn lớn hơn cả tưởng tượng của lãnh chủ đại nhân.

Tất cả mọi người nhìn về chỗ Hi Thú biến mất, cũng không có chú ý tới, theo lưới pháp thuật vừa vỡ, thân hình Liễu cùng Âu Dương Vũ đồng thời chợt lóe, liền biến mất tại chỗ.

Sau một lúc ngạc nhiên, bỗng nhiên một người kêu lên: “Di, Thiên đại nhân đâu? Làm sao không thấy?”

Mọi người cả kinh, đồng thời nhìn về phía vách núi, lại thấy vách núi lúc này vắng vẻ, nơi nào còn có thân ảnh Thiên?

Bì cười lạnh nhìn chỗ Thiên biến mất, khóe miệng khẽ hướng về phía trước khẽ cong, hướng về phía một hán tử bên cạnh liếc một cái liền lặng yên không một tiếng động lui về phía sau. Tầm mắt mọi người từ trên vách núi dời đi, liền phát hiện bóng dáng lãnh chủ đại nhân của bọn họ cũng đã biến mất.

Liễu ôm chiếc eo nhỏ nhắn của Âu Dương Vũ, liền thần bí đem nàng tại chỗ biến mất. Khi Âu Dương Vũ tỉnh táo lại, phát hiện phía trước là nước sông vỗ nhẹ, gió êm dịu khẽ thổi, còn ướt át kèm theo mùi bùn đất. Hai mắt khẽ chuyển, bờ sông bên kia có thể thấy được ánh lửa điểm một cái.

Nàng ngơ ngác quay đầu lại, nhìn Liễu trong bóng tối không chút biểu tình nào đang nhìn bầu trời. Nghĩ tới một chuyện, Âu Dương Vũ vội vàng kéo ống tay áo Liễu, vội vàng kêu lên: “Chúng ta đi ra rồi? Đúng rồi, pháp thuật đã bị Hi Thú phá. Nhưng là, Liễu, càng là tình huống như thế, chúng ta càng phải là án binh bất động a. Chúng ta ở lại trong sơn cốc, nhất định so với bên ngoài còn an toàn hơn.”

Nàng vội vàng nói, nhưng Liễu vẫn không nhúc nhích. Qua một hồi lâu, Liễu mới từ từ cúi đầu xuống, chăm chú nhìn nàng.

Lúc này, vẻ mặt Liễu rất cổ quái, hắn chớp chớp đôi mắt đen nhánh, tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói với Âu Dương Vũ, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Hơn nữa, vẻ mặt hắn muốn nói lại thôi, lộ ra vẻ hết sức nghiêm túc mà ngưng trọng. Điều này làm cho Âu Dương Vũ có chút bối rối. Nàng kéo ống tay áo của hắn, nói: “Ngươi muốn nói cái gì? Tại sao còn không mở miệng?”

Đôi môi Liễu từ từ mở ra, hắn thấp giọng nói: “Vũ, hắn tới.”

“Ai tới cơ?” Âu Dương Vũ buồn bực hỏi, lại vội vàng nói: “Liễu, ngươi rất là kỳ quái nha. Làm sao lại một bộ dạng như vậy, có chuyện gì ngươi không thể nói cho ta biết sao?”

Thanh âm của Âu Dương Vũ vừa ra, liền nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp. Cả người nàng đột nhiên trở nên căng thẳng, đang chuẩn bị quay đầu lại, liền nghe được một giọng nói cực kì quen thuộc từ phía sau chậm rãi truyền đến: “Ta tới rồi, Liễu. Chỗ này không an toàn, chúng ta hãy qua sông.”

Liễu thấp giọng đáp: “Hảo.” Dứt lời, liền ôm lấy Âu Dương Vũ. Ngay khi cánh tay hắn đụng phải trên người Âu Dương Vũ, chỉ nghe phía sau truyền đến một tiếng “Hừ”. Tiếng “Hừ ” kia nói rõ chủ nhân của nó rất bất mãn cùng tức giận, lại khiến Âu Dương Vũ không tự chủ được rùng mình một cái.

Liễu không để ý điều đó, vẫn ôm lấy Âu Dương Vũ, tung người nhảy lên, quăng người rất xa vào trong dòng sông.

Không nghĩ tới Liễu đột nhiên nhảy, dĩ nhiên là muốn nhảy sông tự vận. Âu Dương Vũ sợ hết hồn, sắc mặt nàng trắng nhợt, đang muốn kêu lên thảm thiết, trước mắt bỗng hoa lên một cái.

Khi nàng mở mắt ra, nàng cùng Liễu đã đến bờ sông bên kia. Sau lưng nàng nước sông nhẹ lay động, tiếng gió không ngừng. Phía trước cây cối rậm rạp, đèn đuốc sáng rỡ.

Liễu mới đi một bước, liền nghe được phía sau vang lên một tiếng hừ lạnh bị đè nén xuống: “Đem nàng để xuống.”

Liễu dừng bước lại, cũng không quay đầu lại, quát khẽ: “Hi Thú, nơi này cũng không an toàn, Thiên kia là một đối thủ cực kỳ đáng sợ, hắn tùy lúc có đuổi theo.”

Lời Liễu vừa dứt, Hi Thú liền cười lạnh nói: “Không tệ, Thiên là tùy lúc có thể đuổi theo. Bất quá ta nhớ không lầm, đi về phía trước vài chục dặm chính là địa bàn của ngươi. Ngươi có phải hay không coi Hi Thú ta là kẻ ngu ngốc?”

Liễu ha ha cười một tiếng, từ từ quay đầu lại. Lúc này, hắn vẫn ôm thật chặt Âu Dương Vũ như trước.

Liễu vừa quay đầu lại liền khiến Âu Dương Vũ bị buộc cùng Hi Thú mặt đối mặt.

Động tác này của Liễu rất đột nhiên, Âu Dương Vũ không có có chuẩn bị kịp. Nàng theo phản xạ cúi đầu xuống, không nhúc nhích ở yên tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hạ xuống thấp.

Nhưng cho dù đầu của nàng có cúi thấp đi nữa thì vẫn có thể rõ ràng cảm giác được, hai mắt Hi Thú đang gắt gao dừng lại trên mặt mình, nháy mắt cũng không nháy một cái. Nàng thậm chí có thể rõ ràng cảm giác được, Hi Thú kia trong ánh mắt toát ra ngọn lửa giận và đau đớn, hay là tức giận cùng với nhớ nhung.

Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ nghe được tiếng gió thổi qua kẽ lá, tiếng sóng vỗ lên bờ sông, ba người người nào cũng không nhúc nhích, cũng không có mở miệng nói chuyện.

Âu Dương Vũ chỉ cảm giác mình tim mình “Rầm rầm rầm phanh” nhảy lên thật nhanh, đồng thời, cổ họng của mình khô khốc, thân thể như nhũn ra, nàng có một loại cảm giác rất muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ. May là Liễu còn ở bên cạnh, nàng vừa nghĩ như vậy liền không tự chủ được hướng tới gần Liễu.

Động tác này vừa mới thức hiện, Hi Thú liền cúi đầu xuống kêu rống kêu. Tiếng kêu này của hắn thê lương, khàn khàn, từ lồng ngực phát thẳng ra, thuận theo gió truyền đi rất xa, trong thanh âm tràn đầy tức giận khó có thể hình dung cùng với thống khổ bị phản bội.

Loại thống khổ này làm cho bản thân Âu Dương Vũ là đương sự cũng cứng đờ cả người, lại không tự chủ được hướng ra phía ngoài dời đi, tiến gần Liễu một chút. Quả nhiên, động tác này của nàng làm ra khiến cho Hi Thú đang như dã thú hí lên tiếng ngựa hý liền im bặt.

“Nữ nhân, ngươi không dám nhìn ta sao?” Hi Thú cúi đầu, cố gắng làm ình bình tĩnh nói. Nhưng là, từ trong lổ mũi hắn phát ra tiếng thở dốc khiến cho Âu Dương Vũ rùng mình một cái.

Đôi môi Âu Dương Vũ giật giật, thầm suy nghĩ: nói nhảm, ta làm sao mà không dám nhìn ngươi? Ta… ta khi trước không có hứa hẹn gì với ngươi, làm sao không dám nhìn ngươi? Nàng do dự một hồi, vẫn là từ từ ngẩng đầu lên cùng Hi Thú bốn mắt nhìn nhau.

Vừa nhìn, Âu Dương Vũ đột nhiên ngẩn ngơ. Khuôn mặt Hi Thú tuấn mỹ vô khuyết, hiện lại có loại thống khổ khó có thể hình dung, loại thống khổ kia vô cùng to lớn, khiến cho khuôn mặt của hắn có chút vặn vẹo. Nhưng là, làm ánh mắt nàng không dời đi được chính là trong ánh mắt của hắn, đôi mắt kia lại hiện lên rõ ràng vẻ si tình cùng vui sướng.

Ngoại hình Hi Thú rất tuấn mỹ, vô cùng hiếm gặp. Một người nam tử nam tử như vậy tựa như Ám Dạ quân vương, ở trong bóng tối tóc rối bù bay lên trong gió, khi khuôn mặt thống khổ kia ngẩng lên, dùng một đôi mắt si ngốc không chớp một cái nhìn chằm chằm vào Âu Dương Vũ, tâm hồn nàng chợt cứng lại, giờ khắc này, nó đã ngừng lại, trở nên ngây dại, không còn biết nói gì.